Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70
Lý Khanh Khanh không dẫn hai đứa nhỏ vào hậu viện, mà tự mình đi hậu viện cầm quần áo sạch sẽ lại đây, liền thay quần áo cho hai đứa nó ở nhà chính luôn.
Nơi này có đốt chậu than ấm áp dễ chịu, nên thay quần áo ở đây càng tiện hơn, đỡ cho mấy đứa nhỏ chạy qua chạy lại hứng gió lạnh.
Chờ Lý Khanh Khanh giúp hai đứa nhỏ thay xong quần áo, Trương Đại Nương cùng Thẩm Mộ Quân đã gói xong sủi cảo.
Lý Khanh Khanh đi đến nhìn thoáng qua sủi cảo, liền phát hiện đừng khinh Thẩm Mộ Quân chỉ là một người đàn ông, đôi tay kia của hắn thật sự vô cùng linh hoạt.
Lý Khanh Khanh nhịn không được liếc Thẩm Mộ Quân một cái, Thẩm Mộ Quân lập tức như cảm nhận được, liền ngẩng đầu lên, sau đó tầm mắt hai người liền dính vào nhau
Hai người bọn họ ngoài mặt là vợ chồng lâu năm, hai đứa con trong nhà, đứa lớn đã sắp năm tuổi.
Nhưng mà chỉ có chính bọn họ biết, mấy ngày nay bọn họ mới thật sự ở bên nhau.
Hiện giờ hai người đang vào thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, chỉ cần tầm mắt vừa đối diện nhau, liền nhịn không được nhích lại một chỗ, nhão nhão dính dính.
Thẩm Mộ Quân kỳ thật cảm thấy rất kinh ngạc, trước nay hắn chưa từng biết bản thân mình là dạng đàn ông như thế.
Trước kia khi thấy những người mới vừa yêu đương cứ bám theo nhau, như hận không thể dính vào nhau luôn, trong lòng Thẩm Mộ Quân hoàn toàn không thể hiểu được.
Thẩm Mộ Quân cảm thấy tình yêu tất nhiên là tốt đẹp, nhưng hắn chắc chắn cho dù tốt đẹp đến như thế nào, hắn cũng sẽ không có chuyện biến thành như vậy.
Không phải hắn cảm thấy nhão nhão dính dính là mất mặt, mà chỉ cảm thấy như vậy đúng là đánh mất bản thân, không giữ vững được bộ dáng mà mình nên có.
Nhưng đến lúc này, khi hắn thật sự thể nghiệm được ngon ngọt trong đó, Thẩm Mộ Quân đột nhiên hiểu được mấy cặp đôi mới yêu đó rồi, bởi vì hiện giờ hắn thật hận không thể mỗi ngày dán vào Lý Khanh Khanh.
Hắn thật yêu chết cái người này, yêu cái tính tình lâu lâu lại xù lông của cô ấy, yêu mùi hương mê người trên người cô ấy, cũng yêu cả bộ dáng đôi lúc híp mắt làm ra vẻ uyên thâm, đôi lúc lại ngẫu nhiên tức giận trừng to mắt của cô ấy.
Lý Khanh Khanh nhận thấy được ánh mắt Thẩm Mộ Quân càng ngày càng nóng, nhịn không được dùng sức khụ một tiếng, nhắc nhở Thẩm Mộ Quân chú ý hoàn cảnh hiện tại một chút.
Khụ xong, cô liền bưng sủi cảo đi nhà bếp nấu, bởi vì bên trong nhà chính đang có nhiều người, khi hai đứa nhỏ chơi đùa, rất dễ không cẩn thận liền đụng tới.
Thẩm Mộ Quân thấy Lý Khanh Khanh bưng sủi cảo rời đi, liền lập tức đi theo sau lưng Lý Khanh Khanh.
Trương Đại Nương nhìn theo bóng dáng hai vợ chồng một trước một sau rời đi, nhịn không được bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Khi Thẩm Mộ Quân đón bà qua đây, còn nói cái gì đón bà qua để hiếu thuận bà.
Kết quả thì sao, bà đã tới nơi rồi này, nhưng bên cạnh chỉ nhìn thấy hai đứa cháu ngoan.
Còn cái đứa nói muốn hiếu thuận với bà, nó lại chạy đi theo vợ nó mất rồi.
Trương Đại Nương nhịn không được cảm khái nói: "Vẫn là tuổi trẻ thật tốt ha."
Thẩm Gia Hảo không rõ Trương Đại Nương vì sao lại nói như vậy, nhịn không được chạy đến trước mặt bà, ngây thơ nhìn bà.
"Bà nội Trương, bà đang nói cái gì vậy ?"
Trương Đại Nương nhìn Thẩm Gia Hảo tròn trĩnh như con người tuyết, cười ôm Thẩm Gia Hảo vào trong lòng ngực mình, nói: "Bà đang nói, Gia Hảo của chúng ta sao lại đáng yêu như vậy chứ ?"
Thẩm Gia Hảo được Trương Đại Nương khen như vậy, khuôn mặt trắng mịn như đậu hủ liền tức khắc đỏ lên.
Nó có hơi ngượng ngùng rũ mi mắt xuống, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Trương Đại Nương, nhẹ giọng dạ một tiếng.
Nó cũng cảm thấy nó thật đáng yêu, cha nó nói là bởi vì nó lớn lên giống hệt mẹ nó, cho nên mới đáng yêu đến như vậy.
Nếu như ai cũng khen nó như vậy, có nghĩa là cũng khen luôn mẹ nó đáng yêu, nên Thẩm Gia Hảo hoàn toàn tán đồng với ý kiến của Trương Đại Nương.
Bên kia, Thẩm Mộ Quân đi theo Lý Khanh Khanh đi phòng bếp, Lý Khanh Khanh nhìn người đàn ông theo phía sau, nhịn không được kỳ quái hỏi: "Anh cũng vào đây làm gì? Sao không ở nhà chính với Trương Đại Nương?"
Thẩm Mộ Quân: "Trương Đại Nương có hai đứa nhỏ chơi cùng rồi, anh chỉ muốn ở với em thôi."
Lý Khanh Khanh nhịn không được cười khẽ một tiếng, nàng có làm gì đâu mà cần người ở chung, còn không phải chỉ là đi cất sủi cảo thôi sao ?
Nhưng nghĩ lại một chút, cô liền hiểu rõ ý của Thẩm Mộ Quân, cô buồn cười tiến đến trước mặt Thẩm Mộ Quân, vừa cười vừa hôn lên trên má hắn một cái.
Khi đôi môi thơm tho mềm mại ấn lên trên má Thẩm Mộ Quân, trái tim hắn tức khắc nhịn không được nhảy trật mấy nhịp.
Thẩm Mộ Quân duỗi tay ôm người vào trong lòng ngực, vừa định cúi người hôn lên đôi môi căng mọng kia, liền nghe thấy Lý Khanh Khanh cười hỏi hắn: "Thế nào? Kiểu tóc mới của em đẹp không ?"
Lý Khanh Khanh nói, còn duỗi tay sờ sờ tóc mình.
Kiểu tóc này là cô tốn không ít công phu mới từng chút từng chút cắt ra được đó nha, hy vọng không lãng phí tâm lực của cô.
Con ngươi sâu thẳm của Thẩm Mộ Quân đánh giá Lý Khanh Khanh, hắn muốn nói Lý Khanh Khanh để kiểu tóc gì cũng đẹp, nhưng thấy Lý Khanh Khanh vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, hắn đành phải nghiêm túc nói: "Ừ, rất độc đáo, rất đẹp, nhìn hoạt bát năng động hơn trước kia nhiều."
Lý Khanh Khanh nghe được câu trả lời mong muốn, lập tức vui vẻ ôm lấy cổ Thẩm Mộ Quân một phen, sau đó dùng sức hôn lên môi hắn chụt một cái.
Lý Khanh Khanh: "Thưởng cho anh."
Đôi mắt Thẩm Mộ Quân chợt sâu thẳm, cánh tay ôm người chậm rãi xiết chặt, sau đó liền nhấc bổng Lý Khanh Khanh lên, treo ở trên người mình.
Hắn hơi hơi hạ giọng nói: "Nhưng mà anh muốn cái khen thưởng khác cơ......"
Khi hắn nói như vậy, thanh âm nhịn không được càng ngày càng thấp, cuối cùng một ngụm cắn lên cổ Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh ăn đau nhíu mày một chút, sau đó liền co chân lại muốn hung hăng đá cho hắn một cái, kết quả không đợi cô thật sự nâng được chân lên, đã bị Thẩm Mộ Quân ôm đè vào trên vách tường.
Hai người cũng không dám làm cái gì, mà chỉ nhợt nhạt hôn hai cái, liền tay nắm tay ra khỏi phòng bếp.
Bọn họ mới từ trong phòng bếp ra tới, liền nghe thấy trước cổng lớn truyền đến một loạt tiếng ồn ào.
Lý Khanh Khanh nhịn không được nghi hoặc nhìn Thẩm Mộ Quân một cái, rồi cùng Thẩm Mộ Quân đi về hướng cổng lớn.
Hai người mới từ trong viện bước ra, thì một dân binh liền vọt lại đây, hắn vừa duỗi tay kéo cánh tay Thẩm Mộ Quân, vừa khẩn trương kêu lên: "Tiền bối, mau......!Mau......!Không hay rồi, lão đại chúng em đã xảy ra chuyện."
Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh đều cả kinh, Lý Khanh Khanh lập tức nói: "Ai đã xảy ra chuyện? Cậu đừng gấp, nói chuyện cho rõ ràng."
Người chung quanh cùng nhau theo tới đây ngoại trừ hai dân binh ra, còn lại đều là người lại đây xem náo nhiệt.
Ngay từ đầu mọi người thấy cảnh tượng bọn họ vội vàng chạy đến, liền biết nhất định là xảy ra chuyện gì, nên muốn đi theo lại đây xem náo nhiệt.
Nhưng không có ai thật sự nghĩ đến, người xảy ra chuyện lại là Thẩm Tu Dương, người khó xảy ra chuyện nhất cái thôn này.
Nhân duyên của Thẩm Tu Dương ở trong thôn khá tốt, đặc biệt là đối với đám trẻ, có thể nói hắn được bọn nhỏ coi như thần tượng.
Mấy đứa trẻ vừa nghe thấy Thẩm Tu Dương đã xảy ra chuyện, lập tức mồm năm miệng mười mếu máo khóc lên, trong đó Lưu Đại Dương là đứa há mồm khóc lớn nhất.
Người dân binh kia không phản ứng mấy đứa nhỏ, mà nói năng lộn xộn kể lại: "Là vì cái cô nữ thanh niên trí thức kia, cái người tên Đồng Phàm Phàm ấy, lão đại chúng em vì bảo vệ cô ta nên mới bị thương.
Mới...!mới đây nè......!Một người đàn ông tên gọi là gì ấy nhỉ, đột nhiên tìm đến đại đội chúng ta, hắn nói hắn là đối tượng của Đồng Phàm Phàm, liền hẹn Đồng Phàm Phàm đi ra ngoài......!Sau đó có người phát hiện không thấy Đồng Phàm Phàm đâu nữa, liền đi tìm lão đại......!Rồi sau đó lão đại liền bị thương."
Lý Khanh Khanh nghe đến mày thẳng nhảy, cô có biết Thẩm Tu Dương sẽ bị thương, cũng biết hắn sẽ vì Đồng Phàm Phàm bị thương, nhưng mà ......! trong quyển tiểu thuyết gốc, Thẩm Tu Dương không phải bị thương ở thôn Hòa Sơn, người gây thương tích cho hắn cũng không phải cái đối tượng gì của Đồng Phàm Phàm, mà là một tên lưu manh có tiếng ở nông thôn.
Cái tên lưu manh kia cùng Thẩm Tu Dương có ân oán, sau đó hắn ra coi trọng Đồng Phàm Phàm xinh đẹp, lại vì Đồng Phàm Phàm mà bị Thẩm Tu Dương dạy dỗ một trận.
Cho nên thù mới hận cũ, hắn lợi dụng tính cách ngốc bạch ngọt của Đồng Phàm Phàm, thiếu chút nữa đã lấy đi tính mạng của Thẩm Tu Dương.
Lý Khanh Khanh nhịn không được thầm nghĩ trong lòng : Chẳng lẽ là bởi vì cô xuyên qua, cho nên ngay cả tuyến nhân vật của Thẩm Tu Dương cũng bị cải biến?
Dân binh tiếp tục nói: "Lão đại bị thương rất nghiêm trọng, em hoảng loạn quá, chỉ biết chạy tới tìm tiền bối thôi."
Sau khi Thẩm Mộ Quân nghe được Thẩm Tu Dương bị thương rất nghiêm trọng, ánh mắt nhịn không được ngó Lý Khanh Khanh một cái.
"Em cùng anh đi nhìn xem tình huống thế nào."
Lý Khanh Khanh nghe vậy lập tức hiểu rõ ý Thẩm Mộ Quân, nếu thương thế của Thẩm Tu Dương thật sự vô cùng nghiêm trọng, thời điểm mấu chốt cần phải có linh thực của cô hỗ trợ.
Lý Khanh Khanh nhìn thoáng qua Lưu Đại Dương, sau đó khom lưng nhìn nó nói: "Con chạy vào hậu viện nhà thím nói cho Thẩm Nhạc Hương, nói thím cùng cha nó đi ra ngoài một chuyến, sẽ trở về nhanh thôi."
Lưu Đại Dương chớp chớp đôi mắt đỏ ửng, nó vốn còn định đi theo qua bên đó.
Nhưng nghĩ đến nó chỉ là một đứa con nít, đi qua không chỉ có không giúp được gì, nói không chừng còn vướng bận người khác.
Lưu Đại Dương liền ngoan ngoãn gật gật đầu, nó biết hôm nay không phải lúc nó muốn làm gì thì làm, nó không thể hiểu chuyện đi gây thêm phiền toái cho những người khác .