Hỏa Thê Băng Phu
Giờ hợi, Tô Hi trong bộ trang phục gia đinh như một con mèo không tiếng động len lỏi ra khỏi Ngưng Yên Các. Kỹ năng đặc công lâu năm giúp nàng có thể gần như nhập làm một với bóng tối, hô hấp giảm đến mức tối đa, tốc độ cực nhanh khó ai theo kịp. Ám vệ trong vương phủ tuy nhiều nhưng đều là huyễn giả, đồng nghĩa với việc họ chỉ nhạy cảm với huyễn giả mà thôi, còn người không có huyễn lực lại thêm kỹ năng ẩn nấp hạng nhất như Tô Hi thì đương nhiên không thể phát hiện được. Tô Hi một đường vô cùng thuận lợi đến hậu viện rồi trèo ra bên ngoài, sau đó dựa theo những gì Tiểu Đan đã kể tìm đến Mạt Phố.
Đường phố kinh thành ở Bắc Thanh Quốc hoàn toàn không giống những gì Tô Hi tưởng tượng. Nàng nghĩ nó hẳn phải thật náo nhiệt đông đúc, dọc đường sẽ phải có rất nhiều quầy hàng, đèn đuốc rực rỡ nhiều màu như trong các bộ phim truyền hình,…nhưng, sự thật không giống vậy. Chỉ thấy trước mắt là con đường vắng tanh không một bóng người, hai bên đường mặc dù cũng có các tiệm trang sức, vải vóc hay hiệu thuốc nhưng đều đã đóng cửa, số lượng còn cực ít, gần như có thể đếm trên đầu ngón tay. Dọc đường đi, Tô Hi cư nhiên không gặp bất kì một ngôi nhà dân bình thường nào mà chỉ toàn là phủ đệ nhà quyền quý sang trọng. Mặc dù đã dự kiến trước nhưng nàng vẫn không khỏi cảm thán, không ngờ sự phân biệt đối xử giữa huyễn giả và dân thường lại lớn đến mức này.
Khi đứng trước khu vực Mạt Phố, Tô Hi càng khẳng định điều này hơn. Cả con phố đều bị bao bọc bởi những bức tường cao đến tám mét, xung quanh đầy rẫy lính canh canh gác cực kì nghiêm ngặt hệt như một nhà tù khổng lồ. Nhìn cánh cổng sắt đóng chặt trước mắt, Tô Hi liền có xúc động muốn giết người, như vậy thì làm sao có thể tiến vào Mạt Phố đây. Thời điểm còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, bả vai nàng liền bị đập mạnh một cái. Tô Hi vừa quay đầu liền phát hiện một nam nhân nhỏ gầy có đôi mắt cực kì giảo hoạt đứng ở đó. Thấy nàng nhìn, nam nhân liền khàn giọng nói nhỏ:
“Huynh đệ, ngươi là muốn vào Mạt Phố ăn chơi đúng hay không?”
Mắt Tô Hi lóe lên, sau đó rất nhanh làm một bộ dáng cà lơ phất phơ đáp lời:
“Đúng đúng, tiểu đệ rất muốn vào đó nha. Nhưng lính gác lại canh phòng nghiêm mật thế này…”
“Huynh đệ yên tâm, ta biết có một đường có thể đi vào Mạt Phố mà không bị quân lính phát giác. Tuy nhiên…”
Nghe giọng nam nhân kéo dài úp mở, Tô Hi liền nhếch miệng cười, nhét vào tay hắn hai lượng bạc. Qủa nhiên, nam nhân vừa thấy bạc hai mắt liền sáng lên, tận tình dẫn đường cho Tô Hi, còn nói không ít chuyện cho nàng nghe. Theo như hắn nói, ban đầu Mạt Phố vốn không canh phòng cẩn thận đến mức này, nhưng từ sau vụ hai trăm vật tế thần thì mọi thứ mới thay đổi. Người muốn trốn khỏi Mạt Phố ngày càng nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy số lượng nô dịch sẽ giảm xuống, ảnh hướng lớn đến nguồn lương thực và hàng hóa cho cả nước nên triều đình bắt buộc phải nhúng tay, hà khắc nghiêm trị những người trốn chạy. Cảnh tượng Tô Hi nhìn thấy khi vừa xuyên đến chính là một ví dụ tốt nhất, trốn là giết không tha!
Nam nhân ngựa quen đường cũ dẫn Tô Hi đến một phần tường nằm gần chân núi của Mạt Phố, khắp nơi đều bị bao phủ bởi cây cối rậm rạp. Tô Hi còn đang tò mò không biết cửa vào ở đâu thì bỗng có người chui ra từ bụi cây.Thấy hai người, đối phương liền cất tiếng hỏi thăm:
“Lão Ngũ, lại có khách nữa à?”
Nam nhân đứng cạnh Tô Hi cũng chính là Lão Ngũ trả lời:
“Đúng vậy, ngươi mau dẫn hắn vào đi. Nhớ cẩn thận đấy.”
Dứt câu, Lão Ngũ liền quay lại chỗ cũ để “đón khách”, còn Tô Hi thì theo sau người kia len mình vào bụi cây. Đi được một lát, phía trước liền xuất hiện một phần tường bị vỡ vừa đủ để một người trưởng thành bước qua.
Tô Hi vừa đi vào Mạt Phố hai mắt lập tức mở to kinh ngạc. Nhìn bên ngoài cứ tưởng Mạt Phố là nơi tù đày ảm đạm thâm trầm, nhưng hóa ra bên trong lại hoàn toàn trái ngược. Những thứ Tô Hi mong đợi nhưng không được thấy ở ngoài kia thì giờ lại có thể thấy được ở đây. Những quầy hàng buôn bán đủ loại mặt hàng thủ công bên đường, trên đầu là những dây đèn lồng đủ màu sắc hoa văn, sòng bạc, thanh lâu chỗ nào cũng thấy, người người qua lại cực kì tấp nập. Nơi được xem là thấp kém dơ bẩn nhất Bắc Thanh Quốc lại phồn hoa hơn bất kì một thành đô nào, thật đúng là làm người khác kinh ngạc. Tuy nhiên, sự phồn hoa này lại là một sự phồn hoa hủ bại. Tô Hi có thể nhìn thấy được người dân trong Mạt Phố sống xa đọa đến mức nào, ngày ngày đắm chìm trong cờ bạc rượu chè cùng nữ sắc, họ đã hoàn toàn coi bản thân mình ngang hàng súc vật. Cũng đúng thôi, bị giam trong cái lồng cực lớn này, còn không có huyễn lực yếu đuối luôn bị huyễn giả coi thường trong thời gian dài gần trăm năm, định kiến “tiện dân” đã khắc sâu vào dòng máu của họ. Mà, “tiện dân” thì phải sống ti tiện thế này, không phải sao?
Tô Hi mỉm cười chế nhạo, sau đó cất bước đến một thanh lâu tên Ngàn Mộng gần đó. Nàng vừa xuất hiện, tức thì liền có hai ba vị cô nương ăn mặc vô cùng hở hang, nồng nặc mùi son phấn chạy tới tiếp đón. Tô Hi mặc dù khó chịu bởi mùi hương gay mũi nhưng không thể hiện ra, một bộ dáng phong lưu phóng khoáng đùa giỡn bọn họ chẳng khác gì nam nhân thứ thiệt, ngả ngớn nói:
“Da của tiểu muội thật mịn nha. Để gia sờ sờ thêm chút nào!”
Cô nương bị Tô Hi sợ soàng vòng eo đến đỏ mặt, nũng nịu nịnh nọt, hai cô nương bên cạnh cũng không cam lòng cuốn lấy nàng. Tô Hi nghênh ngang cùng ba nữ nhân đi vào liền phát hiện bên trong cũng có rất nhiều người giống như nàng. Không chỉ có các gia đinh của các gia đình giàu có mà còn có cả thế gia công tử cũng vui chơi hưởng lạc ở đây, khắp nơi đều là tiếng cười đùa gợi tình, xa đọa đến cực điểm. Tô Hi chỉ liếc qua một cái sau đó nhanh chóng tìm kiếm thân ảnh tú bà.
“Ai da, vị cô nương nào xinh đẹp vậy a~”
Tô Hi vừa nhìn thấy bóng dáng to béo của tú bà đang đi xuống liền ngọt xớt khen ngợi. Ba nữ nhân bên cạnh nhìn theo ánh mắt của Tô Hi lại phát hiện đó là tú bà lập tức hóa đá. Vị công tử này, ánh mắt có vấn đề đi, hay là khẩu, khẩu vị quá nặng?
Tú bà của Ngàn Mộng Lâu tên là Tam Hoa, mọi người thường hay gọi là Tam Nương, là một người cực kì khôn khéo và dày dạn kinh nghiệm. Vừa nhìn thấy ánh mắt Tô Hi, bà ta liền biết đây không phải hạng người bình thường, cái loại khí thế cao ngạo đó tuy đã cố tình áp chế nhưng vẫn nhàn nhạt lộ ra không phải ai cũng có được. Người như vậy tại sao lại xuất hiện ở đây?
“Công tử quá khen, Tam Nương đã hoa tàn ít bướm rồi, sao còn xứng được lời khen của ngài. Hôm nay gặp nhau là có duyên, không biết công tử có thể cùng ta uống chén rượu trò chuyện chăng?”
Tô Hi rất hài lòng về đầu óc nhanh nhạy của Tú Bà, bật cười:
“Tất nhiên tất nhiên, bản công tử được uống rượu cùng Tam Nương chính là vinh hạnh nha.”
“Công tử đi theo ta.”
Tô Hi cùng Tam Nương tiến vào một căn phòng ở lầu ba. Tam Nương cho người đem rượu và thức ăn lên sau đó đóng chặt cửa, cả phòng liền chỉ còn lại hai người.
“Công tử nhìn là biết không phải người phàm, chẳng biết tại sao lại đến chỗ phong hoa tuyết nguyệt này đây?”
Tô Hi đã không còn bộ dạng cà lơ phất phơ ban nãy, khuôn mặt lạnh tanh, cả người tỏa ra khí thế mạnh mẽ khiếp người. Tam Nương cũng bị khí thế của nàng làm cho kinh sợ, vô thức liền cúi thấp đầu xuống.
“Tam Nương tinh mắt lắm. Hôm nay ta không chỉ muốn làm một cuộc mua bán với bà mà còn muốn bàn đến một chuyện trọng đại nữa. Không biết Tam Nương có muốn nghe hay không?”
Giọng nói trầm thấp bao phủ một sự nguy hiểm vô hình không khỏi khiến Tam Nương run người, vội vàng đáp:
“Tam Nương xin rửa tai lắng nghe.”
Một canh giờ sau, trong phòng chỉ còn một mình Tam Nương. Ánh mắt bà ta chăm chú nhìn xuống xấp giấy dày trên bàn, ánh mắt thẫn thờ suy nghĩ về cuộc bàn bạc ban nãy.
“Những thứ ghi trên đây là những thứ có thể thay đổi hoàn toàn Ngàn Mộng Lâu của bà. Có nó, khả năng nơi này trở thành thanh lâu đệ nhất thiên hạ cũng không ngoa. Tam Nương ra giá bao nhiêu đây?”
“Tam Nương cam tâm sống mãi trong Mạt Phố dơ bẩn này sao, cam lòng sống cuộc đời không bằng súc vật này sao? Tam Nương có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bước ra ngoài hay chưa, sống một cuộc sống đầy ánh sáng hay chưa? Không có huyễn lực thì không phải người hay sao, tại sao chúng ta phải bị đối xử thế này? Quần áo, lương thực do bọn huyễn giả kia sử dụng không phải do chúng ta làm ra hay sao? Bà nhìn đi, bọn cầm thú súc sinh ăn chơi xa đọa dưới kia chính là thứ được cả đại lục tôn sùng, là huyễn giả đấy. Tam Nương thấy bon chúng có xứng đáng không, hả?”
“Tam Nương, hãy hợp tác với ta, ta hứa sẽ đem lại ánh sáng cho Mạt Phố, cho toàn bộ dân thường trên đại lục này. Tam Nương, ta cần có bà.”
Tam Nương lật xem những gì ghi trên tờ giấy, lại nhớ đến những gì Tô Hi nói, cả người sôi sục nhiệt huyết cùng khát vọng. Đúng vậy, không thể sống thế này mãi được, phải vùng lên, phải vùng lên!!!
Lúc này Tô Hi vừa mới ra khỏi Mạt Phố, cực kì hài lòng vì những gì đã làm được trong tối nay. Nàng không phải là Chu Nhan Ngọc, ở lại Tĩnh vương phủ chỉ là tạm thời, tương lai nếu thoát li khỏi vương phủ thì nàng sẽ như thế nào đây? Vì thế, nàng đã sớm nhen nhóm kế hoạch cho cuộc sống sau này, cuộc hợp tác với Tam Nương ban nãy chỉ mới là bước đầu tiên. Con người thủy chung vẫn là con người, thất tình lục dục sao có thể tránh khỏi. Có huyễn lực thì sao, huyễn giả thì sao? Một khi đã rơi vào sắc dục thì đồng nghĩa rơi vào hố sâu không đáy, đó chính là cơ hội dành cho nàng. Nhanh thôi, nàng sẽ thay đổi toàn bộ đại lục này, thay đổi tất cả.
“Vù vù vù…”
Tô Hi còn chưa rời khỏi cánh rừng thì gió lớn bỗng nhiên nổi lên, mây đen đột ngột kéo đến. Nàng linh cảm có gì đó sắp xảy ra, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất muốn chạy trốn, không ngờ lại phát hiện mình không thể nhúc nhích. Khí lạnh bắt đầu trở nên dày đặc, áp lực cực kì lớn xuất hiện, Tô Hi gồng mình cố đứng thẳng nhưng không được, cuối cùng quỵ gối xuống mặt đất. Tim bị đè ép đến không thở nổi, Tô Hi sắc mặt trắng bệch dần dần cảm nhận được hơi thở tử vong. Rốt cục là cái gì mà có uy áp kinh khủng đến vậy.
“Xoẹt!”
Tô Hi kinh ngạc nhìn vùng đất trước mắt bỗng hiện lên một vòng tròn trận pháp vô cùng to lớn. Trận pháp mang ánh sáng tím vô cùng âm u, xung quanh đầy những kí tự kì lạ cùng âm hàn đến cực điểm. Giữa tâm trận pháp được bao phủ bởi một ánh sáng trắng chói mắt như đang bao bọc một thứ gì đó. Đợi khi ánh sáng dần dần rút đi, Tô Hi mới nhìn thấy thứ có uy áp khủng khiếp kia là gì. Nàng há to mồm, há hốc đầy vẻ không thể tin.
Gà?!! Cư nhiên còn là một con gà đen?