Tử Dương
Dịch giả: argetlam7420
Né tránh nguy hiểm là bản năng của con người. Phía trước có một đội binh mã đang đuổi tới, nơi này lại là đất người Hồ nên những người tới đương nhiên là kỵ binh nước Triệu, Mạc Vấn khiếp đảm mang lão Ngũ cắm đầu chạy.
Hai người lưng mang nhiều lương khô, trong giày còn có giấu vàng không thể chạy nhanh được. Nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng càng lúc càng gần, Mạc Vấn lo lắng đảo mắt nhìn xung quanh tìm chỗ trốn. Nhưng lúc nãy hai người rối rít chạy loạn, không chạy vào trong rừng mà lại chạy dọc theo đường lớn, lúc này đã chạy ra bìa rừng rồi, chung quanh chỉ toàn là bãi cỏ thấp lùn không trốn đâu được, muốn quay trở lại cũng không còn kịp nữa.
Lúc này binh mã phía sau đã phát hiện Mạc Vấn cùng lão Ngũ liền lớn tiếng hét lên: "Đứng lại". Mạc Vấn biết không có cách nào chạy trốn đành dứt khoát đứng hẳn lại ở bên đường nhìn đội nhân mã nhanh chóng lại gần. Lão Ngũ thấy Mạc Vấn dừng lại cũng không chạy nữa, xoay người đứng cạnh hắn.
Từ xa chạy tới có hơn hai mươi kỵ binh, mặc quần áo giống hệt tên người Hồ lúc trước dùng cung bắn Mạc Vấn, hơn nữa tất cả bọn họ đều mang cung tên và loan đao. Mạc Vấn càng thấy nghi ngờ hơn khi trong đám người này lại có ba cô gái, trong đó thiếu nữ mặc áo lông màu đen đang dẫn đầu đoàn người.
Đoàn người rất nhanh đã tới gần Mạc Vấn, thiếu nữ áo lông đen ghìm cương ngựa lại, đám người ở phía sau nhanh chóng thúc ngựa bao vây xung quanh Mạc Vấn cùng lão Ngũ. Trong đám trừ cô gái áo lông đen đang lộ vẻ nghi ngờ ra, những người khác bao gồm hai cô gái kia không ai là không tức giận.
- Hai người các ngươi tại sao dám tự tiện đi vào khu vực săn bắn?
Thiếu nữ mặc áo lông đen nghiêng đầu đánh giá Mạc Vấn cùng lão Ngũ.
Mạc Vấn lúc trước đã tính toán đến tình huống xấu nhất, định trước khi chết mắng chửi người Hồ một phen cho hả giận, lúc này đang cân nhắc từ ngữ, không ngờ những người Hồ này dù mang theo binh khí nhưng lại không ngay lập tức hạ thủ hai người.
- Bọn ta cũng không biết đây là khu vực săn bắn.
Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn thẳng thiếu nữ áo lông đen, cô này tuổi cũng không lớn lắm, chắc khoảng mười bốn mười lăm tuổi, làn da trắng nõn, sống mũi cao thanh tú, đôi mắt to tròn, tướng mạo hết sức xinh đẹp. Bất quá lúc này Mạc Vấn không thấy được vẻ xinh đẹp của nàng, mà thấy khuôn mặt nàng rõ ràng mang những nét đặc trưng của người Hồ.
"Hỗn xược, mau cúi đầu!" Mạc Vấn vừa dứt lời, một tên kỵ binh người Hồ ở bên phải đã giơ roi quất về phía hắn. Mạc Vấn tránh không kịp, trên mặt hiện lên vết máu. Nhưng hắn cũng không cúi đầu mà quay đầu lại hằm hằm nhìn tên người Hồ kia.
Tên người Hồ thấy hắn ương ngạnh thì giận dữ vung tay định quất thêm một roi, Tiểu Ngũ bên cạnh thấy nguy cấp, vội vàng lao tới bên người Mạc Vấn thay hắn đỡ một roi này.
- Vì sao ngươi lại đánh hắn?
Thiếu nữ áo lông đen bất mãn nhìn về phía tên người Hồ đang giơ roi.
- Khởi bẩm công chúa, hai người bọn họ hành tung quỷ dị, thần sắc thất thường, mạt tướng cho rằng bọn họ không phải là con dân nước Triệu, mà là gián điệp Nam Man phái tới.
Người Hồ chắp tay nói với thiếu nữ.
"Hai người các ngươi từ đâu tới?" Thiếu nữ áo đen cau mày nhìn về phía hai người.
Lúc này Mạc Vấn mới biết thiếu nữ áo lông đen này là Triệu quốc công chúa, hơn nữa nhìn khuôn mặt có vẻ lương thiện nên nói thật:
- Vài ngày trước tiện nội (vợ) của ta bị quan quân quý quốc bắt đi, chủ tớ hai người bọn ta đi lên phía bắc để tìm nàng về.
Mạc Vấn vừa nói ra, xung quanh người Hồ đã đồng loạt rút đao, dữ tợn nhìn về phía hai người.
Tên người Hồ lúc trước giơ roi hét lớn:
- Không phải là con dân nước Triệu mà dám tự tiện tiến vào lãnh thổ nước ta, chắc chắn là gián điệp, tội đáng chém đầu.
"Chúng ta không phải gián điệp." Mạc Vấn lớn tiếng thanh minh, hắn không sợ chết, nhưng hắn không muốn phải chết oan khuất.
"Không phải gián điệp nhìn thấy chúng ta tại sao phải chạy?" Tên người Hồ thúc ngựa lại gần.
- Trong rừng cây phía trước có rất nhiều xác người bị ăn thịt, chủ tớ hai người bọn ta hoảng sợ quá cho nên mới bỏ chạy.
Mạc Vấn nhìn loan đao trong tay người Hồ, lúc trước chém đứt đầu cha vợ hắn chính là loại loan đao này.
"Ngươi đi xem xét một chút." Thiếu nữ áo đen nói với tên người Hồ, tên kia nghe vậy quay ngựa lại đi vào trong rừng khám xét. Chốc lát sau hắn thúc ngựa quay về, gật đầu một cái với thiếu nữ.
"Lúc này quân lương cũng không thiếu, ăn nó làm gì. Đi săn xong ngươi đi điều tra một chút, xem xem là thủ hạ của vị tướng quân nào, khiển trách hắn một phen cho ta." Thiếu nữ mặc áo lông đen giao mệnh lệnh cho tên người Hồ.
Tên người Hồ nghe vậy hô lớn tuân lệnh.
Mạc Vấn cùng lão Ngũ ở bên cạnh nghe mà run sợ trong lòng, lời của thiếu nữ áo đen hàm ý là quân đội bọn họ quả thật có ăn thịt người, mà nàng cũng không cho ăn thịt người là không đúng, chẳng qua là có quân lương rồi không cần phải ăn thịt người nữa thôi.
Thiếu nữ áo đen sau khi nói xong liếc mắt nhìn Mạc Vấn và lão Ngũ, rõ ràng đang suy nghĩ nên xử lý bọn họ thế nào.
Lão Ngũ thấy Mạc Vấn không lên tiếng cầu xin tha thứ, bèn bất chấp nguy hiểm tiến lên phía trước mở miệng:
- Công chúa đại nhân, ta và chủ nhân đúng là đi tìm phu nhân nhà ta, bất kể có tìm được hay không chúng ta cũng sẽ không trở về nữa, lão gia nhà ta là người có học, lại biết y thuật. Xin người đừng giết chúng ta, chúng ta không phải gian tế.
"Lại dám hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt công chúa, loại gián điệp Nam Man các ngươi phải đánh chết các ngươi mới chịu nhận tội chứ gì? Tới đây, đánh mỗi tên ba mươi roi cho ta." Tên người Hồ này dường như cực kỳ có thành kiến với người Hán.
Bất đắc dĩ Mạc Vấn đành phải mở miệng:
- Công chúa anh minh sáng suốt, hiểu rõ phải trái, người chắc hẳn có thể nhìn ra chúng ta không phải gián điệp.
"Các ngươi thế mà cũng có chút kiến thức. Hầu Bá Duyên, đưa cho bọn họ một tấm danh thiếp thông hành, thả bọn họ đi đi." Thiếu nữ áo lông đen nghe thế mỉm cười nói với một tên người Hồ.
"Xin hỏi công chúa, tại sao người lại nói bọn chúng không phải là gián điệp?" Người Hồ tên Hầu Bá Duyên cẩn thận hỏi.
- Bọn họ chạy quá chậm, không làm nổi gián điệp.
Thiếu nữ áo lông đen đang nói, chợt phát hiện trong bụi cỏ gần đó có một con hươu liền hưng phấn giục ngựa đuổi theo.
"Các ngươi có săn bắt thú rừng trong khu vực này không?" Tên người Hồ lấy từ chiếc túi trên yên ngựa ra một tấm giấy cứng hình vuông, ném tới trước mặt hai người.
"Không, chúng ta không có ý định săn bắn, vả lại hai người chúng ta chạy quá chậm, không đuổi theo được." Mạc Vấn cúi người nhặt lấy tấm giấy, nói.
"Bình sinh ta ghét nhất là người Nam Man các ngươi, chỉ giỏi khua môi múa mép, mau cút." Tên người Hồ vung roi đánh Mạc Vấn ngã xuống đất, xong mới giục ngựa đuổi theo đám người.
- Lão gia, người không sao chứ?
Lão Ngũ đỡ Mạc Vấn dậy hỏi han.
"Không có gì đáng ngại, còn ngươi, có đau không?" Mạc Vấn đứng thẳng dậy, nói. Mặc dù mùa đông quần áo mặc khá nhiều, nhưng roi ngựa lực đạo rất lớn, lưng hắn bị quất roi bỏng rát. Bất quá trong lòng vui mừng làm hắn quên cả đau, có thể giữ được tính mạng là may lắm rồi, không nghĩ tới lại còn được danh thiếp.
"Tạ ơn lão gia quan tâm, ta không sao mà." Lão Ngũ cảm động trả lời, đối vơi hắn lúc trước chịu thay Mạc Vấn một roi là chuyện người hầu nên làm, không nghĩ Mạc Vấn lại ghi nhớ trong lòng.
Lấy được danh thiếp thông hành, hai người lật đật rời đi nơi này tiếp tục lên phía bắc.
"Lão gia, ta có chuyện nghĩ mãi không ra." Lão Ngũ cau mày cả nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói.
- Chuyện gì?
"Làm sao người biết công chúa người Hồ đó có thể nhìn ra hai ta không phải gian tế?" Lão Ngũ thắc mắc.
- Ta cũng không biết nàng có nhìn ra hay không, ta chỉ là ca ngợi nàng ta hết mực thôi. Nếu như nàng vẫn cứ cho chúng ta là gian tế, vậy nàng ta chính là có mắt cũng như không, không phân biệt đúng sai rồi.
Mạc Vấn than thở, loại chuyện ca ngợi kẻ thù này đổi thành trước kia hắn sẽ không bao giờ làm, nhưng vì để bảo vệ tánh mạng cũng chỉ có thể trái lương tâm mà làm, hắn rốt cuộc cũng hiểu được câu “nhân tại ốc diêm hạ, bất đắc bất đê đầu”** có nghĩa ra sao rồi.
**“nhân tại ốc diêm hạ, bất đắc bất đê đầu”: người đứng dưới mái hiên thấp, không thể không cúi đầu. Thành ngữ TQ, ý nói bất đắc dĩ phải khuất phục hoàn cảnh.(mái hiên nhà thì thấp, không cúi đầu khom người sao vào được nhà?:D)
"A, nếu nói theo kiểu chúng ta, người là đội cho nàng cái mũ cao rồi (ý nói tâng bốc, nịnh nọt)." Lão Ngũ bừng tỉnh đại ngộ.
- A dua nịnh hót không phải việc làm của quân tử.
Mạc Vấn lại một lần nữa than thở.
"Không sao, người là quân tử, ta là người làm, sau này loại chuyện nói tốt đội mũ cao như thế này cứ để ta nói." Lão Ngũ cười đùa.
"Sau này không cho phép ngươi mở miệng một tiếng người làm, ta và ngươi bây giờ là anh em hoạn nạn có nhau, vả lại Mạc gia ta có khi nào coi Ngô gia các ngươi là người làm chứ?" Mạc Vấn nghiêm mặt nói.
"Cảm ơn lão gia." Lão Ngũ chắp tay nói cám ơn Mạc Vấn.
Mạc Vấn bất đắc dĩ nhìn lão Ngũ, lão Ngũ thói quen đã hình thành từ nhỏ, trong thời gian ngắn sợ là không thể nào đổi được.
Lão Ngũ đem bánh ngô đưa cho Mạc Vấn, hỏi:
- Lão gia, ta nghe nói công chúa nước Tấn chúng ta không bao giờ ra khỏi cửa, vừa ra khỏi cửa liền mang theo một đám người. Làm sao công chúa người Hồ kia chỉ đem có vài người mà dám chạy đến đây săn thú?
"Người Hồ khác với người Hán, tổ tiên bọn họ phải dựa vào săn thú mà sống." Mạc Vấn nhận lấy bánh ngô cắn một miếng, cha hắn khi còn sống gia cảnh cũng chỉ tạm sung túc, không coi là quá mức giàu sang, cho nên sau tai ương hắn cũng không biến đổi quá lớn, không kén chọn thức ăn.
"Không nghĩ tới phụ nữ người Hồ lại xinh đẹp như vây.” Lão Ngũ mở miệng cắn một miếng bánh to.
"Không phải là cùng tổ tiên với chúng ta, tâm tư tất dị, dù là dung mạo xinh đẹp như tiên nữ, cũng là lòng như bọ cạp." Mạc Vấn liếc lão Ngũ một cái.
- Ta thấy lòng dạ nàng cũng không quá khác biệt, hôm nay nếu không phải nhờ nàng chúng ta ngay cả mạng cũng không giữ được.
Lão Ngũ cũng không biết Mạc Vấn đang nhìn hắn.
Mạc Vấn cũng không tranh cãi với lão Ngũ, ban nãy thiếu nữ áo lông đen mặc dù tha cho bọn hắn một mạng, nhưng trong lời nói của nàng cũng toát ra ý khinh bỉ người Hán. Thậm chí nàng ta cho là ăn thịt người cũng không sai, đúng là lòng lang dạ sói ẩn núp bên trong vẻ ngoài xinh đẹp.
Chưa đi được bao xa hai người đã sợ phát run, lúc trước còn nghi ngờ tại sao công chúa lại chỉ đem vài người như vậy đi săn, bây giờ mới hiểu được hộ vệ của người ta tất cả đều đi ở phía sau, hơn nữa cực kỳ đông đảo, không dưới ngàn người.
Mặc dù có danh thiếp công chúa cho, Mạc Vấn vẫn quyết định đi vòng qua, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Chạng vạng tối hôm đó, hai người rốt cuộc thấy được thành trì cùng thành luỹ kéo dài tít tắp. Danh thiếp thông hành lúc này đã phát huy tác dụng, binh lính thủ thành giữ lại danh thiếp, để hai người vào thành.
Không cần biết công chúa lòng dạ như thế nào, Mạc Vấn đều rất biết ơn nàng. Nếu như không có danh thiếp, hai người dù có đến được thành trì cũng không thể nào vào được.
Hai người cũng là lần đầu tiên đi xa, lúc vào thành Mạc Vấn nhận thấy nơi này cũng không khác thành trì nước Tấn là bao, binh lính cũng là người Hán chiếm đa số, trên đường chính không có nhiều người Hồ.
Sau khi vào thành hai người bắt đầu đi dọc các con phố hỏi thăm, người Hồ cũng không thường xuyên xuôi nam, cho nên rất nhanh chóng hai người đã dò xét được tin tức, xe người Hồ áp giải lương thực cùng đàn bà cướp được đã đi về hướng bắc.
Lúc này trời sắc đã tối, hai người không tiếp tục đi nữa mà tìm một khách sạn nghỉ qua đêm. Mạc Vấn cùng ông chủ khách sạn thương nghị một hồi liền đem chỗ vàng vụn lúc đập vỡ vàng đổi thành bạc cùng tiền đồng.
Liên tục đi đường hết sức khổ cực, hai người rốt cuộc mệt không chịu nổi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn vừa rời giường đã phát hiện lão Ngũ đã sớm chuẩn bị xong nước rửa mặt cho hắn. Mạc Vấn nói cám ơn xong liền nhanh chóng lấy nước rửa qua mặt mũi, cũng không chỉnh trang lại đầu tóc.
Rửa mặt xong xuôi, hai người rời khỏi khách sạn, tiếp tục đi lên phía bắc truy tìm...