Chương 56

[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian

Từ xa tiếng sủa ăng ẳng to dần.

Tôi không biết đàn chó từ đâu ra, nhưng chỉ có thể là Phan đằng sau vụ
này. Rồi tiếng động vật im bặt. Tiếng người nhốn nháo. Và tên Phan xuất
hiện từ không trung với nụ cười rạng rỡ và kiếm của Tử Duy trong tay.

“ Chú làm tốt lắm. “

“ Cám ơn! “ _ tên trộm gật gật đầu _ “ nhưng chúng sắp đến nơi rồi! Ta phải nhảy thôi. “

Tôi chẳng hiểu nổi ý Phan, tên công tử chắc cũng vậy, nhưng khi tiếng
chó sủa quay lại như đang ở ngay ngoài thềm thì chẳng có thời gian để ai giải thích.

Cả ba chạy, tên trộm dẫn đầu, ra khỏi căn bếp vào hành lang bên ngoài.
Phan rẽ trái rồi rẽ phải, không biết từ bao giờ đã tìm ra đường trốn. Cả ba cắm đầu mà chạy mãi chẳng biết dừng trong khi tiếng chó sủa càng
ngày càng gần.

Cuối cùng tôi cũng phải hỏi:

“ Ta đang đi đâu vậy? “

“ Cái vực! “

“ Cái vực? “

“ Bên ngoài ngập hết rồi, chẳng ai ra khỏi đây đâu. Nhưng có cái vực mà
bọn chúng nói là thông với cái suối ngầm. Đó là con đường máu trong
trường hợp nguy cấp nhất. “

Có cái gì đó không ổn lắm.

Tôi nuốt nước bọt chỉ để nhận ra cổ họng mình khô khốc. Lũ chó đang tới
gần. Tiếng sủa đập dội vào tai, nhưng những vách đá này khiến chẳng ai
có thể biết bọn chúng đang ở đâu.

Đuốc dẫn đường bắt đầu lác đác. Ba ngọn đuốc cuối cùng mỗi đứa cầm một
cái. tự dưng đường nhỏ mở ra một khu vực rộng lớn, ánh sáng giờ chỉ soi
rõ ba bước chân xung quanh tôi. Bóng tối của hang động làm tim tôi nghẹn lại. Lối thoát như ở ngay đây vậy mà không thể với tới.

Rồi tôi nhìn thấy một con chó mù. Mắt nó là những vết xước bạc màu, răng nanh há rộng, sủa ăng ẳng vào thẳng mặt tôi. Nhanh như gió, đàn chó kia đi vào vùng sáng như chúng vẫn ở đây. Ba kẻ trốn chạy bị dồn vào chân
trường.

Sáu ánh đuốc phụt sáng. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, tên thủ lĩnh
biến thành quỉ cầm thanh đại đao như những bức vẽ nơi chùa chiền. Mắt
hắn xé màn đen.

“ Sẽ tốt hơn nếu các đại ca đầu hàng. “ _ trong một hoàn cảnh như vậy, Tử Duy vẫn lên tiếng trước.

“ Một mình mi không bảo vệ được lũ em của mi đâu. “

“ Thực ra là có. “

Tử Duy nhún vai.

“ Mạng đổi mạng. Ta đấu với ngươi. Ta thắng chúng ta sẽ ra khỏi đây còn nếu… “

“ Không. “

Trương Phan Nhân chẳng mất thời gian nói chuyện lằng nhằng. Đời không như là phim.

“ Bọn bay sẽ được giải về ngục. Ba đứa ba nơi. Nói nhiều bọn tao sẽ cắt
lưỡi hết. “ _ hắn cười khỉnh _ “ có được mạng sống là sướng rồi, mất đi
cái mồm có sao đâu. “

“ Tên kia đang làm gì vậy? “ _ Râu Xồm Xoàm chỉ vào Phan, người đang nhảy lên nhảy xuống như một thằng khùng.

“ Tất cả cùng nhảy đi! “ _ Phan hét khi thấy ánh mắt của tôi với Tử
Duy. Và tôi nhận ra hắn không hề đùa giỡn. Dù gì đi nữa, tôi cũng chẳng
có ý kiến nào hay hơn.

Hai đứa nhảy chồm chồm trong khi lũ chó và chủ của chúng đứng nhìn. Tử
Duy thì có vẻ muốn biến mất, hay ít nhất là coi như không biết hai tên
khùng bên cạnh mình.

Tôi đang làm cái quái gì thế này? Sao tôi lại nghĩ là Phan đang có kế
hoạch siêu phàm gì đó cơ chứ? Tôi chắc đang tưởng tượng có tiếng “ Rắc “ dưới chân mình vì làm quái nào cái nền nó bị nứt được…

Không.

Nền nó đang nứt thật!

Duy cũng ngay lập tức nhận ra điều này. Anh ta lấy lực rồi phi thân
nhanh một cái thật mạnh. Thế giới dưới chân bỗng thành kính mỏng, cái hố nứt ra, nuốt trọn tất cả. Tôi vừa nhảy lên đã rơi xuống, rơi ngay bên
cạnh lũ chó đang tru lên sợ hãi. Không hiểu sao, tôi ôm lấy một con. Nó
cũng không hiểu sao mà không cắn tôi, cho tôi ôm trọn thân trên. Trong
cái rơi chí mạng, có lẽ cả hai sẵn sàng bám víu vào thứ gần nhất.

Tự dưng hình ảnh ông già kia lại quay trở lại. Ông già bị bệnh gan đã
giúp tôi tìm ra căn bệnh tên cướp ấy. Nhà tôi vốn ở ngay bên trên nhà
ông già đó cái hồi tôi vẫn ở chung cư. Lúc đó tôi mới lớp một, thích
chạy nhảy ầm ĩ như bao đứa con nít khác. Ông này ghét lắm. Cứ lúc nào
tôi chạy là lại cầm chổi đánh vào trần nhà làm cái nền phòng khách kêu
ranh rách. Chung cư cấp bốn cũ rích, nhưng đó là những gì bố mẹ tôi có
thể chi trả. Ông ta cũng thường xuyên đi phàn nàn về tôi cho bất cứ ai
chịu nghe, hai ba ngày là lên bấm chuông đòi gia đình tôi rời đi chỗ
khác.

Cho đến ngày ông ta dừng. Mẹ tôi thấy lạ nên đi xuống xem ông già ra
sao. Cái xác chưa bốc mùi, nhưng chắc chắn đã được một ngày. Di chúc để
lại mọi thứ cho tôi. Cả căn hộ, giường tre và đống sách tróc khô, quăn
queo như chính khuôn mặt chủ mình. Ông ta sống chỉ có thể. Không bạn bè, gia đình. Không bức ảnh lưu niệm về một thời trai trẻ.

Người đàn ông đó đã cô độc đến nỗi ông ta phải để lại toàn bộ gia sản cho con bé ầm ĩ mà ông ta ghét.

Cái kết cục đó là điều thảm thương nhất tôi biết.

Có lẽ nó là cái thứ đã ngầm bắt tôi không được dừng lại. Tôi sẽ không
chết như ông ta. Tôi sẽ về với gia đình mình. Khi tôi ra đi, những người tôi yêu quí sẽ ở bên tôi.

Ánh sáng tắt dần khi những ngọn đuốc đập vào đá mà tắt ngúm. Một cái vỡ
ra, dầu dính vào kẻ xấu số khiến hắn bốc lên thành ngọn đuốc sống. Rồi
hắn cũng ngừng cháy khi con suối ở dưới cái vực đón chào cả bọn. Chỉ có
điều sau cơn giông, suối đã hóa thành sông.

Nước lạnh thấu xương, chảy xiết kinh hoàng. Vừa ngóc đầu lên được thì
lại bị kéo xuống. Thở không thành, mắt không thấy gì, thế gian là tiếng
dòng nước đập vào vách đá ngầm như tiếng cồng chiêng ngày hội lớn. Tôi
lịm đi từ lúc nào không biết.

Lạnh quá.

Con chó liếm vào mặt tôi khiến tôi mở mắt ra. Điều đầu tiên thấy là cái
mõm rỉ nước cùng hàm răng vàng ố và hơi thở của kẻ lâu ngày không đánh
răng. Nhưng tôi vui mừng vô tận. Tôi vẫn sống! Hơn nữa con chó này
không nhớ việc bị chủ sai ăn thịt tôi, thế là đủ rồi. Có ánh sáng xa xa
từ trên đầu, ánh trăng rơi xuống nền đá ngay bên cạnh. Tiếng nước không
còn xiết, chỉ âm ỉ từ đâu đó sau lưng như một giấc mơ kinh khủng.

Giờ làm gì đây?

Tôi tự hỏi khi nhìn xung quanh. Có đủ ánh sáng để nhìn con chó, nhưng
chẳng đủ để nhìn ra xa hơn. Khi ho một tiếng thì ho không vang cho lắm,
có thể tôi không còn ở trong hang động như ban đầu. Hy vọng nhen nhóm
trong tôi khi nhớ ra đáng lẽ con sông kia là một con đường chạy thoát
của lũ cướp: có thể chăng đây chính là nơi sẽ dẫn lên mặt đất?

“ Chờ tí mặt trời lên có ánh sáng thì hai chúng ta sẽ đi… Hai ta phải
tìm một tên trẻ con nhưng thông minh và một kẻ hám gái lẻo mép nữa. “

Con chó lè lưỡi như hiểu rồi. Cái đầu quay quay để nghe tôi nói cực kì
đáng yêu. Như thể nó lâu lắm mới có người quan tâm tới vậy. Hay chăng
chủ của nó đã không thể chăm sóc đàn chó từ lâu? Tự dưng tôi nghĩ rằng
lão Tứ chính là người chủ đó. Ông ta bệnh nặng lâu ngày nên buộc phải để những kẻ khác chăm sóc lũ chó. Mà theo sự trống rỗng của cái bếp kia,
lũ cướp tự tìm lương thực chưa đủ nói đến chi cho đàn chó ăn. Chúng có
lẽ vì vậy mà không trung thành với những kẻ không phải lão Tứ.

Tôi cởi quần áo ra vắt khô rồi mặc lại ngay lập tức cho đỡ lạnh. Con chó cứ liếm khắp nơi, làm tôi nhột quá cười nắc nẻ. Mùi nó thum thủm, mấy
năm rồi chắc chưa tắm.

“ Khi ra khỏi đây, tao sẽ mua cục xà bông mà tắm cho mày đến trọc lông luôn. “

“ Gâu! Gâu! “

Hai đứa ôm nhau cho ấm đêm ấy, lúc tỉnh dậy nắng đã lên đầu, đủ để khiến cả cái hang nhỏ này sáng lên. Tôi đã đúng! Có những cái lỗ rất bé cho
ánh sáng qua, dải thành một con đường rõ ràng để đi tiếp.

Sự mệt mỏi biến mất ngay lập tức, đôi chân bắt đầu đi, khó lắm mới ngăn
bản thân không chạy. Ai biết được đường xa thế nào, tôi phải giữ sức.
Được một hồi bỗng con đường chia thành hai, tôi đứng khựng lại. Thật là
muốn chửi thề mà! Lũ cướp đã chuẩn bị kĩ từ trước, hẳn có nhiều ngã rẽ
để đánh lạc hướng những người đuổi theo.

“ Mày có biết đường không? “

Nu Nu không biết nói nên nó chẳng trả lời, chỉ ngay lập tức quẫy đuôi rẽ trái. Không biết chú chó tôi mới đặt tên sẽ dẫn tôi đi đâu, nhưng một
lần nữa, tôi cũng chẳng biết làm gì hơn. Được một hồi Nu Nu bắt đầu tăng tốc, vẻ hồ hởi như đã ngửi ra hơi gì đó mà nó thích. Vấn đề là nơi nó
dẫn đến có tiếng giao tranh.

Cây đại đao bay trong gió như một ánh chớp kì dị. Nó nhắm thẳng đến cổ
Tử Duy, người không thể làm gì ngoài liên tiếp đi lùi để né tránh.

Nhưng thứ đáng sợ hơn cả thứ vũ khí chết người kia là khuôn mặt Trương
Phan Nhân. Hắn trắng bệnh như kẻ chết sống lại. Mắt đỏ ngầu, méo xệch,
cánh mũi phập phồng, miệng nghiến chặt, máu chảy ở góc môi.

Và hắn chỉ có một mình. Bốn thân thể nằm ngổn ngang ở đằng sau, trong
cái bóng của vách hang. Tim tôi nhảy một cái. Xin đừng, tôi cầu nguyện
bất cứ ông trời nào đang nghe, xin đừng để Phan ở trong những kẻ đó.

Râu Xồm Xoàm mắt trợn tròn nhìn tôi. Cái xác cứng như một bức tượng đá,
khác với sự co quắp của đồng bọn, họ đều ôm lấy thân mình giữa luồng
nước lạnh lẽo chảy siết. Tôi vuốt mắt Râu Xồm Xoàm, nó làm tôi có cảm
giác như tên này vẫn chưa chết. Phan không là một cái xác, cảm tạ thần
linh. Hắn hóa ra không ở bao xa. Cũng ngay trong bóng râm ấy mà thôi.
Vừa lúc tôi không để ý liền ngay lập tức kéo vào, còn che miệng làm tôi
không hét lên oai oái được.

“ Xì! “ _ Phan ra hiệu _ “ đừng lên tiếng, tên kia phát điên rồi, hắn chém chết hết cả lũ bây giờ. “

Tôi gật gật đầu ra dấu đã hiểu.

“ Hai người vẫn ổn chứ? “ _ tôi hỏi khi hắn đã thả tôi ra, đứng bên
cạnh Phan, cho dù có cố gắng đứng yên thế nào cũng không bằng hắn. Tên
trộm một khi đã đi vào bóng tối sẽ biến thành thứ bóng đêm ấy, trầm lặng nhưng nguy hiểm, không thể đoán trước điều gì.

“ Tôi hơi lạnh. Giờ vẫn còn lạnh lắm… “

Tôi sờ lên trán tên này, nó nóng gay gắt. Đến lượt chú ta cảm cúm rồi.
Không chừng Phan lây cúm từ cái lúc hắn và tên công từ kia cứu tôi. Mà
chuyện gì đã xảy ra lúc đó nhỉ? Tôi quên mất chưa hỏi.

Tuy nhiên cũng như lúc đó, có thứ khác cần sự tập trung hơn. Như việc tên công tử đang thua họ Trương.

Trương khỏe như một thằng điên. Thanh đao to như vậy mà tạo ra tiếng gió vù vù. Hắn khiến Tử Duy nhảy như một con khỉ đột, mồ hôi đổ xuống trán
thành dòng. Nhưng tôi cũng nhận ra điều Tử Duy đang làm.

Họ Trương xuống sức rồi.

Chiêu móc chéo hiểm hóc của đao lỡ một nhịp. Kiếm chém trả nhẹ nhàng,
như một dòng lụa của vũ nữ làm thanh đạo dữ tợn chệch hướng. Uyển chuyển là thế, nhưng nhát chém tiếp theo ngược lại hoàn toàn, không chút áy
náy, nó nhắm đến lồng ngực đối thủ.

Máu hắn bắn tung, chân khuỵu xuống. Hắn ngã trong tiếng cười khàn của chính mình. Đại đạo ngay lập tức bị đá ra góc xa.

Tên cướp cười mà nước mắt chảy thành ròng. Hắn dứt cái gì đó từ cổ. Viên ngọc quí lóe sáng trên cái dây chuyền tạm bợ.

“ Bọn bay đừng chạm vào ta. Biến đi cho tao khuất mắt. “ _ Phan Nhân ngừng cười nói lớn.

Tôi kéo vai Phan ra khỏi bóng tối để đi gặp lại tên bạn cùng xe. Cả ba
nhìn xuống kẻ sắp chết, không biết nói gì hơn. Hắn chẳng thèm nhìn bọn
tôi luôn, ném chiếc dây chuyền qua một bên.

“ Thứ này đáng giá đấy. Nhưng đừng bán nó. Ném nó xuống biển cho lành. Chỉ toàn là điềm xui mà thôi. “

Tôi cúi xuống lấy dây chuyền, mặt ngọc đục gẽo thô sơ nhưng vừa nhìn
cũng biết đây là vật quí hiếm, chỉ cần qua tay một người thợ giỏi là
thành món vô giá.

“ Rẽ trái hai lần liên tiếp rồi cứ rẽ phải. “

Ba người nhìn nhau bối rối trước khi Tử Duy gật đầu nhè nhẹ, quay gót
bước đi. Dằn lòng lắm tôi mới không quay đầu nhìn lại, có lẽ vì nếu tôi
nhìn, hình ảnh của Trương Phan Nhân nằm chờ chết sẽ mãi hằn trong kí ức.

Họ có thể cười vào mặt của thần chết.

Họ Trương đã không nói dối, chúng tôi nhanh chóng tìm được đường lên mặt đất theo lời hắn chỉ. Mùi của rừng sau một cơn giông sao ngọt ngào khó
tưởng. Phan còn ôm lấy một cái cây mà hôn nó. Sau đó thì trườn xuống nằm một góc với cơn sốt rực lửa.

“ Có người ở đằng kia. “ _ Tử Duy chỉ về phía trước, ba bốn cột khói lờ
đờ trong ngày mới. Có khói tức là có nhà, có nhà sẽ có thầy lang hay ít
nhất là nước nóng cho tên trộm nghỉ bệnh. Tôi giúp Tử Duy kéo Phan lên
lưng cõng. Hắn nhăn mặt khó chịu nhưng cũng không nói gì. Có vẻ ba đứa
đã bắt đầu chịu đựng được nhau rồi.

Kẻ thứ tư xuất hiện, sủa to lấy sự chú ý. Từ những bụi cỏ cao, đàn chó
mù lầm lũi chui ra. Nu Nu chảy thẳng về phía tôi, cắn nhẹ vào gót chân
nữa chứ.

Nó đang nói lời tạm biệt.

Chú chó này thậm chí không có đôi mắt để nhìn hay để biểu lộ bất cứ thứ
gì. Nhưng cả hai ngay lúc đó đã nhận ra đây là lần cuối gặp lại. Nu Nu
sẽ trở lại làm một chú chó không tên đi theo bầy đàn của nó. Tôi sẽ lại
tiếp tục tìm đường quay về tương lai.

Quì xuống, tôi ôm lấy Nu Nu và vuốt bộ lông đen đúa của nó.

“ Xin lỗi tao không tắm được cho mày. “ _ tôi cười méo xệch. Chú chó rên ư ử, liếm vào mặt tôi lần cuối cùng.

Một người một chó rồi cũng phải quay lưng với nhau. Cuộc đời lại tiếp diễn.

Nhấn Mở Bình Luận