Chương 64

[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian

Chính trị bỗng dưng trở thành chủ đề chính bên ấm trà. Nóng bỏng nhất là việc tăng thuế.

“ Cái gì bây giờ cũng phải đóng thuế. Lá trà nhặt ngoài đường làm khô
bán cho hàng xóm cũng phải bí bí mật mật không thì quan tỉnh phát hiện
ra sẽ đòi thuế. Thuế nhiều vậy mà đường xá không được làm mới, dân chúng phải tự tay sửa sang mới có đường mà đi! “

Người môn đệ tên Quang Vinh nóng nảy nói, không biết từ lúc nào mạch máu thái dương đã nổi lên.

“ Tiền thuế blah blah blah… “

Và cũng không biết từ lúc nào tôi chẳng thèm nghe họ nói gì nữa. Tôi
ghét chính trị. Nó không bao giờ thuộc về đám đông mà nó nói mình phục
vụ. Nó có thể thay đổi cuộc đời tôi, mạnh mẽ hơn cả định mệnh. Định mệnh không phải ai cũng có. Nhưng chắc chắn hiện diện những kẻ không ai biết mặt, không ai biết tên mà có thể đưa ra những quyết định thay đổi cuộc
đời của cả vạn người mà họ không thể làm được gì.

Không. Dừng mấy cái suy nghĩ ‘sâu sắc’ này lại. Nếu không tối nay lại chẳng ngủ nổi mà nhìn trần nhà. Tôi cần ngủ.

“ Cho em ra ngoài một chút. “ _ tôi lên tiếng xin lỗi rồi chuồn đi, để lại nhóm người lớn bàn về vấn đề nhóm nổi loạn ở bờ tây.

Tôi ước chi có thể nói với họ rằng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Đại Á hàng trăm ngàn biến cố vẫn còn đấy, chỉ là nó sẽ thay đổi thôi. Nhưng
chưa đến lúc để lịch sử thay đổi. Những cuộc biểu tình lẫn bạo loạn sẽ
xuất hiện rồi biến mất mà thôi.

Đi tìm Phan vậy.

Một ông môn đệ trẻ chỉ tôi đường đi vệ sinh. Nhưng tôi lảng lảng rồi đi
tới chỗ gian nhà chính luôn. Phan sẽ chẳng thèm trèo rừng trúc xung
quanh làm gì. Anh ta thích ăn cắp vặt, chỉ lấy những thứ mà mình thấy
thú vị theo một cách nào đó.

“ Phan… “ _ tôi thì thầm, không dám lên giọng. Nếu mấy người của môn
phái này thấy một con bé lạ mặt ở khu vực riêng của họ thì khỏi nói
những thứ rắc rối tôi sẽ bị kéo vào.

“ Tôi đây. “

Con khỉ quen thuộc xuất hiện sau lưng tôi theo kiểu Người Nhện, nẳm chổng ngược từ cành trúc la đà bên khu nhà chính.

“ Anh đi đâu từ nãy giờ vậy? “

“ Đi tham quan, tôi nói rồi mà! “

“ Không bị ai bắt gặp phải không? “

“ Hì hì, tất nhiên. Tôi thấy cái này hay lắm muốn xem không? “

“ Không. “

Khi tên này nói ‘ hay lắm’ phải hiểu là ‘ bị cấm và có thể nguy hiểm tới tính mạng ‘.Phan mếu mặt, nhưng vì anh ta đang quay ngược, miệng nhìn
như đang cười còn lông mày lại trĩu đi. Tôi chỉ dám cười nhếch mép thôi, không thì Phan nghĩ tôi thực ra đang đổi ý.

“ Đi đi mà! Chỉ là cảnh nước non thôi. Nhưng đẹp lắm đấy! Núi này rất đẹp luôn ấy! “

Nếu là thực sự chỉ đi xem cảnh có lẽ chắc không sao…

“ Anh nói thẳng ra là cái gì thì tôi mới đi. “

“ Cái vực. “

“ Vực? “

Phan gật đầu:

“ Vực đằng sau núi, tuyệt cú mèo luôn! “

Tôi chưa nhìn thấy cái vực nào bao giờ.

Thà đi xem một cái vực còn hơn đi nghe chuyện chính trị. Họ sẽ chẳng nhớ ra tôi đã đi đâu đâu.

“ Cũng được vậy. “

Phan chỉ đường, đi hết con đường lát đá này rồi rẽ phải và cứ đi thẳng
cho đến hết. Rẽ trái là gian nhà chính và những khu vực khác của Đại Lâm Quán mà tôi chẳng muốn dính líu đến. Đâu đó trong căn nhà đó hẳn đang
có cuộc cãi nhau về cuộc thi bắn cung, tôi nghĩ, nhớ về những gì Kiên
Sơn nói. Cũng tội nghiệp Mỹ Ý, nhưng chuyện này không liên quan gì đến
tôi.

Phan có mặt bên cái vực với nụ cười to toét và bàn tay vẫy chào không
ngừng. Và cậu ta đã đúng, thế giới bên sườn ngọn núi này là tuyệt đỉnh,
còn hơn cả quãng đường đi lên. Không gian là biển tre trúc dạt dào trong gió lạnh, bụi tiên phủ lên từng tán lá, hút hồn kẻ phàm trần dám đặt
chân tới.

Tôi há miệng định ‘Ồ’ lên một tiếng mà quên mất.

Ước chi có thể đánh cắp cả nơi đây, cho vào túi mang đi, để mỗi lần
không chịu nổi với cái chen chúc chốn thị thành tôi có thể mang nó ra mà ngắm lại.

“ Chẳng có gì ở đây đáng giá bằng thiên nhiên “ _ Phan nhún vai _ “ chỗ
đựng tiền bạc kém lắm. Cũng có mấy cây cung dát vàng dát ngọc thạch lạ
mắt nhưng không có giá trị gì cả. “

“ Môn phái này không giàu có lắm nhỉ? “

“ Tôi nghĩ họ chẳng có gì luôn ấy. “

Phan chán nản khoanh tay. Họ chẳng có gì ngoài danh dự. Và danh dự của cả một môn phái đều đặt trên vai người trưởng môn.

“ Ngoài ra chúng ta phải đi thôi, đang có người tới đấy. “

“ Thì sao? “

“ À thực ra không ai được ra đây. “

Tôi biết ngay mà.

Thế là mười phút tiếp theo chúng tôi ngồi trong lùm cây, chờ cho những
kẻ mới tới biến mất. Cũng chỉ có một nhóm thanh niên ra ngắm cảnh đứng
tè thôi. Đều là môn đệ của Đại Lâm trốn việc đi chơi.

Họ đấu láo một hồi đành đứng dậy về vị trí trực, may mắn thay cho hai kẻ lạ mặt đang ẩn nấp. Tôi ngồi đây muỗi chích quá nhiều, kiến chắc bò lên cổ rồi. Tên Phan thì khác, quen lắm mấy việc lẩn trốn thế này rồi, hắn
mặc kệ côn trùng, mỉm cười theo dõi mấy tên kia tán dóc.

Một cái bóng mới xuất hiện. Đao trong tay, hắn như cơn gió độc lăn xả
vào nhóm thanh niên. Năm nhát chém vô tình xé ngang không khí. Từng kẻ
một ngã xuống, hông lìa thân. Người cuối cùng chỉ vừa kịp lấy cung ra,
chưa kịp lắp tên vào vị trí thì đã ngã quị, máu bắn thành vòi, đầu lìa
cổ.

Tên cầm đao cúi xuống, luồn tay móc lấy chùm chìa khoá từ thắt lưng của
một nạn nhân. Gió tụ lại, cuốn lấy hắn vào rừng trúc đi mất.

Tôi vội vàng nhảy ra khỏi lùm cây khi đầu óc đã đi vào hoạt động trở lại.

“ Phan! Đi tìm Tử Duy đi! Tôi.. tôi phải cảnh báo ai đó. “

Người bạn đồng hành gật đầu, một bước chân nhún mình là biến mất. Tôi
ngược lại, chạy theo con đường lúc vào về khu gian nhà chính. Chưa có
chuyện gì xảy ra cả, tiếng nói chuyện từ quảng trường như một con suối
róc rách chảy trong cái lạnh của núi rừng. Tôi rẽ trái, nhẩm với bản
thân: tự dưng người của Đại Lâm Quán đi đâu hết rồi? Lúc nãy muốn trốn
ra ngoài tôi phải né cả chục người, giờ như ngược lại, họ đều tránh mặt
tôi.

Cơn gió độc với lưỡi đao vô tình kia, đừng nói với tôi là hắn đã hãy gục tất cả trước khi tôi kịp làm gì.

Không, đừng suy nghĩ như vậy, tim tôi sẽ không thể chịu nổi.

Nếu bên ngoài không có ai thì chỉ còn cách đi vào gian nhà chính. Nhưng
cái im lặng của nhà chính đập vào tôi, nó khiến mọi thứ càng thêm quái
đản. Tôi chạy qua khoảng đất trống dùng để bắn cung, ngang hai dãy nhà
toàn sách là sách. Và hình như tôi bắt đầu bị lạc. Cái nơi mà dân tình
hay họp hành chắc sẽ giống căn đại sảnh của nhà Hồ, nhưng cái chỗ đó ở
đâu thì ai mà đoán được.

Rối loạn, tôi đứng lại nhìn tứ phía. Bên phải tôi, ngay đằng sau một
cánh cửa mở toang của phòng đựng đồ chổ và cây lau nhà, là tảng đá và
cây kiếm quái dị.

Nó không thay đổi gì cả, cây kiếm ấy. Tảng đá vẫn còn những ghi chú kì quặc bằng ngôn ngữ không của con người.

Cũng như lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó lúc đi tìm cây kiếm cho Hồ Tử
Duy, ngực tôi quên cách thở. Càng lại gần nó cái cảm giác đó càng nặng
nề hơn, khiến tôi phải ngừng lại một chút, nhắm mắt tĩnh tâm. Cây kiếm
này đã xuất hiện hai lần rồi, toàn ở những lúc tôi không ngờ nó nhất, ở
những nơi nó không nên có. Nó đang tìm tôi? Hay có người đang muốn tôi
tìm thấy nó? Đặt bàn tay yếu ớt của mình lên cán kiếm, tôi kéo nó ra,
cảm nhận một lần nữa sự nặng nề và lạnh lẽo của thứ vụ khí này. Có lẽ
tôi sẽ mang nó theo nếu thứ thần bí này chỉ là một con dao.

Như đọc được ý nghĩ của tôi, cây kiếm rung lên, làm tôi giật cả mình mà
làm rơi nó. Khi chạm đến sàn nhà, thân kiếm phát sáng chói hết mắt. Cây
kiếm thu gọn bản thân, cho đến khi nó chỉ còn là một con dao. Lưỡi dao
lóe sáng, vẫn còn nóng hổi từ màn biến hình. Tay cầm thì vừa vặn đến
đáng kinh ngạc.

Nó được làm để dành cho tôi.

Ý nghĩ ấy len lỏi trong đầu trong lúc tôi khép ngón tay của mình quanh
món quà mới, theo sau đó là cái cảm giác mình đang bị theo dõi. Nhưng
khung cảnh vẫn lặng như tờ, điều này khiến tôi giật mình nhớ lại mục
tiêu chính. Dao không có vỏ, tôi đành lấy lá trúc cuốn lại lưỡi dao rồi
cất vào trong áo của mình, hy vọng đừng ngã và làm con dao đâm thẳng vào bụng bản thân.

Cứ như có phép màu, tôi vừa ngóc ra ngoài thì gặp ngay người của Đại
Lâm. Một người phụ nữ trẻ đang cãi nhau với một ông già: Trần Mỹ Ý và
Trần Phong.

Họ ở đây bao lâu rồi? Làm cái quái nào tôi không thấy họ lúc đi vào?

“ Chị và bác… “ _ tôi chen ngang, chẳng biết xưng hô thế nào. Họ ngay qua nhìn tôi, mặt ai cũng đỏ phừng phừng.

“ Hai người phải đi với em ngay. “

“ Cô là ai? Đi đâu? “ _ Trần Phong hỏi.

“ Em… em là khách…. Có kẻ đã hãm hại người của môn phái. “

Mỹ Ý và Trần Phong nhìn nhau, nhưng rồi cũng nghe theo lời tôi nói. Khi
tới bờ vực, một nhóm người đã có mặt sẵn. Họ tách đường cho vị trưởng
môn mới đi vào.

Xác nhóm thanh niên vẫn còn ngổn ngang. Mỹ Ý quì xuống khám xét. Trần Phong cũng vậy:

“ Đại đao, nhất định là đại đao. “

Ông ta khẳng định. Giọng trầm lại, sát khí bao phủ ánh mắt.

“ Và ra tay rất nhanh. “ _ Mỹ Ý tiếp lời. Người phụ nữ này vuốt mí mắt
cho những nạn nhân, che đi ánh mắt trợn trừng của nỗi sợ hãi tột cùng
trước khi chết. Mái tóc cô gái trẻ rủ xuống che đi nét mặt. Khi cô ta
ngẩng lên, Mỹ Ý như trở thành Trần Phong thứ hai, sát khí phập phồng
theo hơi thở. Họ nhìn nhau như vừa đạt được một thoả thuận không cần lời nói.

Nhấn Mở Bình Luận