Trình Tổng Kế Hoạch Yêu Đương Đến Đâu Rồi
Vừa nói, Trình Tranh vừa luồng tay vào váy của Mã Dao, bàn tay anh lúc này giống như có tia lửa điện, chạm vào da thịt liền khiến cô thấy nóng bừng bừng.
Cảm giác da thịt chạm vào nhau, vừa ấm áp lại vừa chân thực, trong cơn mê loạn cô nhớ dường như mình đã nói yêu anh, là tình yêu xuất phát từ trái tim và sự rung động.
“Em yêu anh!”
“Trình Tranh!”
Hơi thở của anh rất ấm, khi phả vào người cô giống như một hơi ấm phát ra từ lò sưởi.
Anh ôm cô trong lòng, vuốt ve cô, nâng niu cô, phủ lên người cô một cơ thể săn chắc.
Hạ thân cảm thấy đau nhức, nhưng anh lại xoa dịu cô bằng những nụ hôn nồng nàn quên cả đất trời.
Mỗi khi lên cao trào, trong đầu cô lại hồi tưởng hình ảnh của Trình Tranh trong lần đầu gặp nhau, một phong thái phóng khoáng, một nụ cười điển trai.Tình yêu mãnh liệt đôi khi cũng cần sự va chạm của xác thịt, nhưng chẳng qua nó cũng chỉ bù trừ cho những thứ khác.
Hôm sau.
Cả Trình Tranh và Mã Dao đều quay trở lại công ty làm việc, Hải Đình và Hà Dữ nhìn thấy anh và cô thì mừng như sắp khóc.
Cô đi có hơi yếu, vì cả đêm qua có người cứ dày vò không chịu để cô ngủ.
Anh ghé vào tai cô, cười hỏi.
“Đứng còn không vững mà lại không chịu ở nhà.”
Cô lườm anh.
“Còn không phải do anh sao?”
Sau khi trở lại công ty, việc đầu tiên Trình Tranh làm là giải quyết toàn bộ số hồ sơ tồn đọng và các tài liệu liên quan đến cuộc họp cổ đông sắp tới.
Anh đã cho người thảo luận lại thời gian mở lại cuộc họp, và lần này nhất định sẽ hoàn chỉnh hơn.
Mã Dao ở bên cạnh anh, giúp anh xem qua các tài liệu nhỏ rồi bắt đầu vào bàn ghi chép, đánh văn bản.
“Nhìn xem, hai người hợp lực lại cứ như là một cỗ máy ấy, không ai sánh bằng.”
Hải Đình ngồi ở gần đó lên tiếng thán phục.
Phải nói rằng Trình Tranh và Mã Dao rất hiểu ý nhau, đôi khi chỉ cần giao tiếp bằng ánh mắt thôi cũng đủ hiểu đối phương cần gì.
Xong hết số tài liệu thì đã hết cả nửa ngày, cả người của anh ê ẩm, cổ thì cứng đờ không nhúc nhích được.
Anh vừa xê dịch một chút nó đã kêu răm rắp lên khiến Mã Dao hơi giật mình.
“Mệt rồi phải không? Để em xuống lầu pha cà phê cho anh nhé!”
Cô vừa mới xoay lưng đi thì anh đã đưa tay ra kéo cô ngồi vào lòng, cả người cô cứng đờ, gò má nóng bừng lên vì Hải Đình và Hà Dữ còn ngồi ở đó.
Cô nhìn anh rồi đảo mắt nhìn qua bọn họ, nói nhỏ.
“Thả em ra! Anh vô lại quá rồi đấy!”
Anh nhìn cô cười cười.
“Anh không cần cà phê, có em là tỉnh táo rồi.”
Hải Đình khẽ ho một tiếng, đứng dậy nói.
“Việc cũng xong hết rồi, tôi xuống lầu chuẩn bị về đây.”
Hà Dữ cũng vội vàng đi theo anh ta.
“À… Tôi cũng vậy.”
Không gian riêng tư lại được trả về cho đôi tình nhân đang ở giai đoạn mặn nồng hạnh phúc.
Được ngày ngày nhìn ngắm người mình yêu, từ lúc sáng sớm tinh mơ mở mắt, lúc cùng nhau dùng bữa, cùng nhau làm việc rồi lái xe về nhà, một vòng lặp như vậy cứ tiếp diễn nhưng lại không hề nhàm chán thì tuyệt vời biết bao.
Trình Tranh chỉ mong sau này cha anh có thể suy nghĩ thoáng hơn một chút, để anh và Mã Dao khi đến với nhau bắt đầu một giai đoạn mới sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn.
***
“Alo! Mẹ! Con là Trình Tranh!”
Nhận được điện thoại từ con trai sau hơn một tuần không liên lạc được, bà Trình mừng đến mức sắp khóc, lập tức chạy vào phòng để tìm bà nội báo tin.
Thật ra chuyện nào ra chuyện đó, anh và ông Trình cãi nhau, bà nội và mẹ vẫn nên là người ngoài cuộc, anh cũng không thể bỏ mặc không lo.
“Trình Tranh! Con đã ở đâu vậy? Có biết nội và mẹ lo lắm không?”
Nghe mẹ mình nói chuyện cuống hết lên như vậy, trong lòng anh cũng cảm thấy mình thật có lỗi.
Không ai muốn gia đình đang yên bình lại trở nên xào xáo, cũng không ai muốn mối quan hệ ruột thịt lại thành ra tệ như bây giờ.
Sắp tới Trình Tranh lại có chuyến đi công tác ở Anh, đây là một chuyến đi rất quan trọng đánh dấu lần họp tác quy mô giữa công ty của anh và công ty nước ngoài.
Anh đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ cần đợi cuộc họp cổ đông diễn ra suôn sẻ là bắt đầu khởi hành.
Có điều, việc ở công ty vẫn còn dang dở một số thứ, mà Hải Đình và Hà Dữ lại không phải người khéo ăn nói, nếu gặp khách hàng quan trọng bọn họ liền trở nên vụng về.
Lúc đầu anh định đưa Mã Dao cùng sang Anh với mình, nhưng cô đã từ chối, vì việc ở đây cô muốn thay anh thu xếp ổn thoả.
Trình Tranh thở dài, chỉ tiếc rằng không thể đưa cô đến Anh, sau khi xong việc sẽ đưa cô đi chơi một vòng, đến những nơi mà cô chưa từng đến.
“Mẹ và nội vẫn khoẻ chứ ạ?”
“Mẹ khoẻ, nội cũng khoẻ.
Còn con? Vết thương của con sao rồi? Con và cô bé đó…”
Trình Tranh lúc này đang đứng ở cửa sổ phòng làm việc, anh vừa bảo Mã Dao xuống lầu lấy tài liệu nên trong phòng chỉ có một mình anh.
“Con khoẻ, vết thương cũng đã lành rồi.
Mẹ! Con muốn nhờ mẹ giúp con một chuyện được không?”
Cô cũng vừa từ dưới lầu đi lên, nhìn qua cánh cửa khép hờ thấy anh đang nghe điện thoại nên không tiện đi vào, vô tình lại trở thành người nghe lén.
Trời cũng bắt đầu tối, đèn đường ở bên dưới bắt đầu sáng rực lên khiến khuôn mặt anh lúc này trông vô cùng tinh xảo, cứ như một tác phẩm nghệ thuật.
Anh mặc áo sơ mi trắng, hai tay áo xắn lên nề nếp, tay phải cầm điện thoại, tay trái đeo đồng hồ cho vào túi quần.
Môi anh hơi cong lên, Mã Dao liền không chịu được mà bất giác cười theo, cảm thấy mình giống như đang ngắm một mỹ cảnh nhân gian.
Trong này, Trình Tranh nói với mẹ.
“Sắp tới con sẽ sang Anh công tác, Mã Dao không tiện theo con.
Mẹ và bà nội, có thể để ý đến cô ấy giúp con được không?”
Cô hơi đỏ mặt, bây giờ anh chỉ mới sang Anh có một tuần mà đã dặn dò mẹ đến chăm sóc cô, nếu đi lâu hơn không biết sẽ thế nào.
Mẹ và bà nội nghe xong nhìn nhau, ban đầu không biết nên trả lời anh thế nào cho phải, vì cô cũng chỉ mới đến nhà ra mắt họ một lần sau đó thì xảy ra mâu thuẫn.
Đến khi Trình Tranh không nghe họ nói gì, anh mới nói tiếp.
“Mã Dao sống có một mình, sức đề kháng không tốt lại dễ bị bệnh, con sợ cô ấy không biết cách chăm sóc cho mình.”
….