Tổng Tài Mật Sủng Kiều Thê Có Chút Ngọt
Nháy mắt mặt Mộ Ngạn Trạch trắng bệch.Cô lạnh lùng cười, nụ cười tràn đầy châm chọc và khinh thường.Cảnh sát thấy bọn họ không nói gì nữa, giơ tay lên, lúc này mới mang người lên xe.Người đã được mang đi, tất nhiên các phóng viên cũng không dừng lại làm gì nữa, cũng theo đó mà phần phật rời đi.Ban đầu khách sạn đông đến chật như nêm cối, chỉ một thoáng đã không còn người.Cảnh Ninh đứng trong chốc lát, thẳng đến khi cảm giác hô hấp trong lồng ngực thông thuận một ít, lúc này mới chuẩn bị rời đi.Lại không ngờ, vừa mới chuyển đầu đã đối diện với đôi mắt thâm thúy tìm tòi nghiên cứu.Đó là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục sẫm màu, ngoại hình thon thả, dáng người thẳng tắp, tóc ngắn gọn gàng.
Đôi mắt anh thâm thúy như biển sao, khiến người ta nhìn không thấy đáy.Ngũ quan anh tuấn ở dưới bóng đêm lộ ra khí chất quý phái, cùng với cảnh xa hoa trụy lạc quanh mình không hợp chút nào.Trong lòng Cảnh Ninh động đậy.Trong tiềm thức, cô cảm thấy người này hơi quen mắt.Nhưng mà khi ánh mắt cô chuyển đến phía sau anh, thư ký đi theo thật cẩn thận và chiếc xe Porsche màu bạc bên cạnh thư ký đó, cô cảm thấy mình chắc chắn không nhận thức được nhân vật như vậy.Cô không nghĩ nhiều, xoay người rời đi.Thẳng đến khi bóng người nhỏ xinh ta hòa vào dòng xe cộ, Lục Cảnh Thâm mới thu hồi ánh mắt.
Anh nhàn nhạt hỏi: “Người vừa rồi là ai?”Tô Mục phía sau vội vàng đáp: “Ngài hỏi là người vừa bị cảnh sát mang đi sao? Hình như là cậu chủ nhà họ Mộ của tập đoàn Mộ Thị.
Mấy ngày hôm trước mới trở về từ nước ngoài.”Lục Cảnh Thâm khẽ nhíu mày: “Tôi hỏi là cô gái kia.”“Hả?” Tô Mục hơi ngây ngốc: “Là cô gái nào chứ?” Chú ý đến sắc mặt Lục Cảnh Thâm biến thành không vui, Tô Mục lập tức phản ứng lại: “Xin lỗi tổng tài, tôi lập tức đi điều tra…”“Không cần.”Lục Cảnh Thâm chặn ngang lời của anh ta, trầm tư vài giây, đột nhiên nhớ đến điều gì.Đáy mắt hiện lên tia ngoài ý muốn, nhìn về hướng cô gái rời đi lần nữa, câu môi cười.Một lát sau, mới cất bước đi vào bên trong.***Làm người báo án, Cảnh Ninh cũng phải đi theo đến cục cảnh sát.Mới vừa ghi chép xong, có một đám người hấp tấp xông đến từ bên ngoài.Cầm đầu chính là bà cụ nhà họ Cảnh, Vương Tuyết Mai.
Bà ta vọt vào trong, mới vào đã tát cô một cái.Cảnh Ninh nhíu mày, khóe miệng còn tản ra mùi máu tanh nồng.
Cô lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn về phía đám người đối diện.“Mày là đồ nghiệp chướng!”Vương Tuyết Mai tức giận đến run rẩy cả người: “Mày biết rõ đó là em gái mày, mày còn dám báo cảnh sát? Mày muốn tức chết tao đúng không?”Cảnh Ninh lau lau vết máu trên khóe miệng, nâng mắt nhìn bà cụ trước mặt, ánh mắt trào phúng.“Em gái? Bà chỉ Cảnh Tiểu Nhã sao?”“Giả vờ ngu ngốc cái gì? Bên ngoài tin tức đã bay đầy trời, nói là cô hai nhà họ Cảnh câu dẫn chồng chưa cưới của người khác.
Mày làm người khởi xướng chẳng lẽ không biết?”Cảnh Ninh rũ mắt, khẽ cười.“Hóa ra người phụ nữ kia là cô ta! Tôi còn tưởng rằng là gà rừng từ nơi nào chạy đến, vội vã khai trương buôn bán.
Hóa ra là em gái ruột của tôi à?”.