Thập Niên 60 Nhật Ký Nuông Chiều
Miêu Thiết Ngưu nhìn cánh đồng ở phía đối diện, chỉ có thể an ủi trong lòng, đợi thật sự không trụ được, lương cứu tế ở bên trên chắc chắn sẽ đến.Buổi sáng sớm ở thôn Tiểu Phong, tuy là thời điểm nóng nhất ở giữa tháng bảy, nhưng vẫn có vài cơn gió mát thổi qua, cũng là thời tiết mát mẻ hiếm có ngoại trừ ban đêm.Những người làm việc trên đồng vì để tránh cái nắng gắt buổi trưa, sáng sớm đã bắt đầu ra đồng, mau chóng làm xong hết những việc cần làm vào buổi trưa.Những đứa trẻ lớn một chút thì phụ trách chăm coi các em nhỏ, hay là giúp đỡ người lớn làm việc nhà, trừ những đứa trẻ dưới ba bốn tuổi, thì trong mùa vụ này không có ai là rảnh rỗi cả.Bây giờ Cố An An cũng đã được một tuổi lẻ một tháng rồi, có thể là do trong cơ thể là một người trưởng thành, nên bây giờ cô đã có thể nói chuyện lưu loát.
Không giống với hai ba tháng trước, chỉ có thể bập bẹ từng từ, bây giờ cô đã có thể biểu đạt rõ ý của mình.Còn về việc đi, cô bây giờ miễn cưỡng quơ đôi chân nhỏ đi một đoạn ngắn, lắc lư qua lại, trên người mặc một cái áo bông màu vàng, trông giống như một chú vịt con vậy.Có điều, đều phải dưới sự trông coi của người lớn, nếu như người lớn trong nhà đều bận, thường sẽ đặt cô lên chiếc xe gỗ tập đi, vừa có thể để cho cô tập đi, vừa không phải lo lắng cô bị té ngã.Nói về cái xe tập đi này, thực ra nó có hình dáng giống như một cái thùng, nửa người trên của Cố An An áp vào thùng trên, tấm bàn nhỏ hình tròn thiết kế ôm lấy thắt lưng, hai bàn tay nhỏ có thể hoạt động tự do, trên cái bàn nhỏ còn có thể đặt ít thức ăn và đồ chơi.Dưới đáy thùng gỗ thì lắp mấy cái bánh xe, Cố An An đứng thẳng người thì đôi chân vừa chạm với đất, lúc vui vẻ thì lắc lư đôi chân nhỏ bé đi chơi quanh phòng, lúc mệt thì đứng dựa vào xe nghỉ một chút.Mặt cắt của chiếc thùng tròn này cũng khá lớn, cho dù va phải tường cũng sẽ không va trúng người của cô.
Hơn nữa cũng rất ổn định, dựa theo sức lực lúc này của Cố An An, vẫn chưa thể khiến xe tập đi bị lật, như vậy tính an toàn cũng cao hơn rồi.Từ sau khi vụ nông bắt đầu bận rộn, thời gian ban ngày của Cố An An gần như là ở trên xe tập đi, hai anh em Cố Hướng Văn và Cố Hướng Vũ chịu trách nhiệm báo động, chỉ cần Cố An An tè dầm hay là khóc, thì sẽ chạy ra đồng báo tin.Lúc này Cố An An đang gặm miếng thịt đào bằng chiếc răng sữa của mình.Khác với những quả đào ở trong vùng, thịt đào ở trên tay cô mềm mềm, dù là hàm răng mọc chưa đều của cô cũng có thể cắn, chỉ cần cắn nhẹ, một dòng nước ngọt ngào chảy từ cổ họng xuống dạ dày.Vị ngọt của quả đào lan tỏa trong khoang miệng, thật sự ngon hơn so với những quả đào ở trong siêu thị, những quả không biết đã bị bỏ bao nhiêu hóa chất để bảo quản được tươi ngon.Đây là Cố Kiến Nghiệp tiện đường mang về khi lái xe đi đến huyện kế bên, số lượng không nhiều, chỉ có 16 quả.
Quả đào mềm khó để, mặc dù Cố Kiến Nghiệp đã mang về cẩn thận, nhưng vẫn bị va chạm, những chỗ bị va chạm là bị thối.Người trong nhà liền lựa những quả đào xấu ra, những quả đào ngon thì để cho bọn trẻ ăn, còn người lớn thì ăn những quả đào xấu được gọt bỏ phần hư.Răng của Cố An An không được tốt, những quả đào mềm như vậy vừa hợp với cô.Bây giờ vào mỗi buổi sáng, Miêu Thúy Hoa đều sẽ cắt thịt đào thành những miếng nhỏ đặt vào bên trong chén sứ để lên xe tập đi cho Cố An An, để cho cô dùng răng ăn từ từ.Lúc này Cố An An đang ở dưới bóng mát của cây, nhẫn nại tỉ mỉ ăn miếng thịt đào ở trong tay mình, do răng không có sức mấy, nên nước chảy xuống bàn tay trắng nõn và mềm mại, cô còn phải cố gắng liếm những ngón tay mũm mĩm của mình.Sáng nay khi mẹ cô ra ngoài còn đặc biệt dùng xà bông thơm rửa sạch sẽ cho cô, bây giờ liếm như vậy, không hề có một chút áp lực nào.Ở thời đại này, tình trạng thức ăn khan hiếm còn căng thẳng hơn nhiều so với khi cô còn ở cô nhi viện.
Quả đào này, cũng là do cha cô là người của đội vận chuyển, mới có thể mang về nhà, những nhà khác còn không được nhìn thấy, vậy nên Cố An An càng trân quý.“An An, cậu cho tôi thêm một miếng đi, cho tôi thêm một miếng.”Dưới bóng cây, còn có một con chuột đen nhỏ mập mạp đang liếm móng vuốt, động tác giống như Cố An An.
Nó nhìn chiếc bát sứ nhỏ trên xe tập đi của Cố An An, nhớ lại vị ngọt của trái đào, đôi mắt tròn xoe mở to hơn, giống như một ngôi sao lấp lánh..