Bảy Năm Lặng Lẽ
8
Cuối cùng, tôi quyết định đi tìm Lục Hạng Niên nói chuyện cho rõ ràng, thế nên tôi đến công ty của hắn.
Hắn là quản lý cấp cao của công ty, mọi người đều gọi hắn là anh Lục. Công ty rất lớn và vô cùng sang trọng, muốn vào phải quẹt thẻ, mà tôi lại không có.
Nhưng nhân viên lễ tân biết tôi, vì tôi thường đến giao bữa cơm tình yêu cho Lục Hạng Niên khi hắn tan ca. Khi đó, nhân viên lễ tân cực kỳ hâm mộ, nói rằng tôi tốt như vậy, anh Lục sẽ không phụ lòng tôi.
Mà giờ đây…
Nhân viên lễ tân thấy tôi, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sau đó lại tràn đầy cảm thông.
Tôi lập tức nhận ra lúc này Lưu Nhiễm Nhiễm hẳn cũng đang ở trong công ty.
“Cô Từ xinh đẹp, giúp tôi mở cửa với.”
Tôi cầm trên tay bữa cơm tình yêu tinh xảo, trên môi nở nụ cười như chẳng có việc gì. Sáng nay, tôi đã làm bữa cơm này. Tôi thậm chí không hiểu lúc đó mình mang tâm trạng thế nào, thất thần một chốc đã làm xong rồi.
Những ánh mắt ở quầy lễ tân càng tỏ vẻ thông cảm, thậm chí còn thương hại.
“Chị Hiểu Hiểu, hôm nay anh Lục không ở đây.”
Nhìn xem, ngay cả người lạ cũng tôn trọng tôi, nhưng Lục Hạng Niên thì không.
Tôi mỉm cười: “Anh ấy nói hôm nay sẽ ở lại công ty tăng ca.”
Lễ tân còn chưa kịp nói gì, Lưu Nhiễm Nhiễm đã bước ra từ thang máy trong bộ váy bó sát tinh xảo; đi cùng cô ta là Lục Hạng Niên mặc âu phục, mang giày da.
Bọn họ nắm nay, nhìn nhau cười, nụ cười dịu dàng như thể đây không phải là chốn công cộng.
Từ trước đến nay, hắn chưa nhìn tôi bằng ánh mắt đó, cũng hiếm khi cười dịu dàng như vậy.
Tim tôi chợt thắt lại. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra Lục Hạng Niên chưa từng vui vẻ khi ở bên tôi, còn tôi chỉ là một lốp xe dự phòng đáng thương, là người thay thế cho Lưu Nhiễm Nhiễm. Tất cả những điều tốt đẹp Lục Hạng Niên dành cho tôi đều là chuyện mà hắn muốn làm cho Lưu Nhiễm Nhiễm.
Tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, tiến về phía bọn họ.
Có vẻ họ không ngờ tôi sẽ đến đây, cả hai đều sửng sốt trong giây lát.
Lục Hạng Niên cau mày: “Sau cô lại đến đây?”
Tôi cười.
“Đến tìm anh đấy, để xem chồng tương lai của tôi sao lại hèn nhát như thế, không hề giải thích một câu, đơn phương tuyên bố hủy hôn trước tiệc đính hôn một tuần để trở về đoàn tụ với người phụ nữ từng vứt bỏ mình.”
Nói đoạn, tôi đập hộp cơm xuống đất rồi mỉm cười trước ánh mắt khó coi của hai bọn họ.
“Lục Hạng Niên, trông anh rẻ mạt như thế, tôi đột nhiên thấy trước đây mình cũng thật sự quá hèn mọn, luôn đi sau anh như chó vẫy đuôi mừng chủ.”
“Bộ dạng của tôi hôm nay cũng chính là của anh sau này, tôi rất chờ mong đấy.”
“Vốn muốn chúc hai người xứng đôi vừa lứa như gái đ.iếm xứng với s.úc v.ật, bên nhau trọn đời, nhưng vì anh không bằng một con chó nên tôi đành chúc anh vô sinh, con cháu đầy đàn.”
Tôi mỉm cười nói trước vẻ mặt sa sầm của bọn họ.
Lưng tôi thẳng tắp, đầu luôn ngẩng cao, nhưng khi quay đi, nước mắt tôi rơi như mưa.
9
Tôi dọn ra khỏi phòng cưới, đem hết đồ đạc của mình đi, đập phá mọi thứ mình đã sắm cho Lục Hạng Niên, kể cả nồi niêu xoong chảo.
Nhìn đống bừa bộn trên mặt đất, tôi bật cười.
Tình yêu hèn mọn này thật sự nên kết thúc rồi.
10
Tôi vẫn luôn biết Lục Hạng Niên thích Lưu Nhiễm Nhiễm. Việc trường đại học ở cùng thành phố với Lục Hạng Niên là hy vọng mà tôi tự gieo cho bản thân mình, vì vậy thỉnh thoảng tôi vẫn ghé thăm trường hắn. Cho nên từ năm nhất đại học, tôi đã biết việc hắn thích Lưu Nhiễm Nhiễm.
Không thể nói rõ đó là cảm giác gì, lòng tôi nặng trĩu, đồng thời cũng cảm thấy như được giải thoát.
Nếu đã vậy, tôi cũng nên hoàn toàn buông bỏ đi thôi. Tình yêu đơn phương này rốt cuộc cũng kết thúc rồi.
Cho đến năm ba đại học, tôi gặp lại hắn.
Ngày đó trời mưa tầm tã, những hạt mưa to và dày đặc bất chợt trút xuống. Tôi đang làm thêm ở bên ngoài thì đột nhiên bị mắc mưa, đành vội chạy vào cửa hàng bách hóa cách đó không xa. Ở đó, tôi gặp lại Lục Hạng Niên, hắn cũng đang trú mưa.
“Tô Hiểu Hiểu, sao cậu lại ở đây?”
Hắn kinh ngạc hỏi, còn tôi chỉ biết cười trừ. Hắn thậm chí còn không biết rằng tôi cũng học ở thành phố này, nói đúng hơn là chưa từng để ý đến tôi.
“Cậu học trường nào thế?”
“Đại học khoa học và kỹ thuật XXX.”
“Cách trường tôi không xa lắm, hôm nào rảnh cùng nhau dùng bữa nhé!"
Tim tôi lỡ nhịp, ánh mặt không kiềm được dừng trên mặt hắn.
Hắn gầy đi rồi, cũng tiều tụy hơn, không còn tỏa sáng như trước đây, như thể đột nhiên trưởng thành sau rất nhiều chuyện.
“Hay là thôi đi, kẻo bị bạn gái cậu biết lại không vui.”
Lời nói vô tình của tôi khiến nụ cười trên mặt hắn biến mất.
“Tôi không có bạn gái.”
Tôi sửng sốt: “Ơ? Cậu ưu tú như thế nên tôi mới nghĩ cậu có bạn gái rồi. Xin lỗi nhé!"
“Tôi ưu tú thật sao?” Lục Hạng Niên lẩm bẩm: “Nhưng cô ấy không nói thế.”
“Hả?”
“Không có gì.” Lục Hạng Niên mỉm cười: “Tôi có việc phải làm, đi trước đây.”
Lục Hạng Niên hoảng hốt rời đi, thậm chí còn không thèm hỏi số điện thoại của tôi.
Tôi cũng không cảm thấy thất vọng, vì từ năm nhất đến năm ba, tôi đã dành ngần ấy thời gian để tự nhủ rằng mối tình đơn phương của mình đã kết thúc.
Sau đó, tôi quay về cuộc sống bình thường.
Tôi cũng không đến gặp Lục Hạng Niên vì hắn đã chia tay với Lưu Nhiễm Nhiễm. Tôi hiểu rõ Lục Hạng Niên biết tôi thích hắn nhưng lại chẳng hề rung động với tôi, nên dù có chờ đợi bao lâu đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không đợi được sự đáp lại từ hắn.
Thế nhưng một tháng sau đó, tôi gặp lại hắn.
Hắn và bạn cùng phòng là Bạch Quang đến trường tôi để giao lưu câu lạc bộ. Tôi lại thấy hắn tỏa sáng trên bục giảng, ánh mắt vẫn mãi dõi theo hắn.
Sau khi các câu lạc bộ giao lưu xong, hắn mời tôi ăn cơm. Vì đang ở trường tôi nên tôi làm chủ, kiên quyết trả tiền. Hắn rất bất đắc dĩ, đành hẹn lần sau mời cơm. Chúng tôi gặp nhau ngày càng nhiều nhưng Lục Hạng Niên chẳng bao giờ đến một mình, lúc nào cũng dẫn theo Bạch Quang.
Vì muốn che giấu việc mình từng thích Lục Hạng Niên, tôi thường xuyên đấu khẩu ầm ĩ với Bạch Quang. Nghe Bạch Quang kể, tôi biết được việc Lưu Nhiễm Nhiễm bỏ rơi Lục Hạng Niên. Hắn đã hạ thấp sự kiêu ngạo của mình để đi dỗ dành cô ta nhưng chẳng thể khiến cô ta quay đầu, cuối cùng đành buông tay.
Tim tôi như thắt lại. Trước đây tôi chỉ bị Lục Hạng Niên từ chối mà trái tim đã đau lâu như vậy, còn Lục Hạng Niên ở bên cô ta ba năm, đã trao trọn tình yêu của mình, chắc sẽ càng đau đớn hơn.
Nhưng đây không phải là chuyện mà tôi nên quan tâm, vì tôi không phải là người có thể chữa lành cho hắn.
Nhưng mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ. Vào năm tư trước khi tốt nghiệp, Lục Hạng Niên đã nói với tôi: “Tô Hiểu Hiểu, chúng ta thử xem đi.”
Hôm đó, trái tim vốn bám bụi từ lâu của tôi lại nổi lên một đợt sóng dữ dội.
Hóa ra tôi chưa từng từ bỏ việc yêu thích Lục Hạng Niên, tôi chỉ học cách giấu hắn vào một góc trái tim mình.
Ngày hôm đó, sau khi về nhà trọ, tôi đã khóc trong hạnh phúc.
Tôi từng nghĩ rằng khổ tận cam lai, nỗ lực của mình đã được đền đáp xứng đáng, nhưng thật ra, từ đầu đến cuối chỉ có mình tôi diễn hài kịch mà thôi.