Chưởng Khống Tu Chân
Không lâu sau, trong lúc Nam Phong đang liên tục giải phóng sức mạnh lên bầu trời để sức mạnh được hồi phục và tăng trưởng nhanh hơn, thì được Mao Huỳnh Kim mời gọi, tiến đến phòng họp.
Hắn vừa bước vào phòng, Mao Huỳnh Kim và các vị trưởng lão đều đồng loạt đứng lên như một cách thể hiện sự tôn kính của họ đối với một cường giả mạnh mẽ. Hắn nhìn thấy họ hành động nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng tìm một chỗ trống ngồi xuống, chân gác lên chân, hời hợt nói.
- Mao gia chủ, đã có kết quả rồi?
Mao Huỳnh Kim và các vị trưởng lão ngồi xuống.
Mao Huỳnh Kim gật đầu, đáp.
- Phải, chúng ta đã có ý kiến thống nhất. Hy vọng Phong công tử xem xét.
- Cứ nói thẳng, con người ta khi nói chuyện hợp tác thì xưa nay không thích lòng vòng.
- Vâng.
Mao Huỳnh Kim thoáng nhìn qua bốn vị trưởng lão, thấy họ đều đưa ánh mắt ngụ ý tán thành, liền nói.
- Chúng ta muốn Phong công tử cho Trân Trân một danh phận chính thức, không phải tình nhân hay nữ nhân theo hầu.
Nam Phong nghe vậy thì đồng ý rất nhanh.
- Được, nàng rất tốt, ta rất thích. Nàng sẽ thiếp thân bên cạnh ta. Bất quá ta muốn nhắc lại một lần nữa với các vị, ta là người đơn thân, một tiểu thế lực, nên các vị cũng đừng quá mong chờ cho tương lai sau này.
Mao Huỳnh Kim liền nói.
- Chuyện này chúng ta đã biết rất rõ và bàn bạc kỹ lưỡng, chỉ mong công tử từ nay đối xử thật tốt với nó là chúng ta đã yên lòng.
- Tốt. Vậy còn gì nữa không, không thì ta muốn về phòng tu luyện.
- Công tử, chúng ta đã nhận được chỉ thị cho lần thi tuyển này của Học phủ Kỳ Lam, mời công tử xem qua.
Mao Huỳnh Kim cầm cuộn giấy lên, đưa đến cho Nam Phong.
Nam Phong lập tức mở ra đọc. Không lâu sau, hắn lại làm ra một cái trao đổi.
- Thế này đi, các vị cho Trân Trân một danh ngạch tham dự cùng ta, ta đảm bảo sẽ bảo vệ người còn lại của Mao gia được gia nhập học phủ.
Mao Huỳnh Kim không khỏi cười thầm trong lòng vì đây là điều lão đã dự toán từ trước. Lão không ngần ngại và cũng chẳng cần hỏi thêm ý kiến của bốn vị trưởng lão, đáp ứng ngay với hắn.
- Trân Trân còn thiếu 2 tháng nữa mới đủ 17 tuổi, vẫn chưa vượt qua độ tuổi quy định của Học phủ Kỳ Lam. Chúng ta đáp ứng với công tử, sẽ cho nó một danh ngạch tham dự.
- Ừm, xong xuôi. Các vị còn gì muốn bàn nữa không?
Đại trưởng lão Mao Phúc Trậc vội hỏi.
- Phong công tử, chẳng lẽ công tử không muốn nén lại đây cùng chúng ta bàn bạc sách lược cho cuộc thi?
- Không, ta đã ghi nhớ bản đồ và có sách lược riêng của mình. Chỉ cần các ngươi căn dặn người con cháu kia hoàn toàn nghe theo lời ta trong cuộc thi là được. Mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
Nghe vậy, các vị trưởng lão lại một lần nữa nhìn nhau.
Mao Huỳnh Kim suy nghĩ một chút thì hỏi.
- Phong công tử, nếu người của Vân gia tìm đến Mao gia chúng ta, chúng ta phải làm thế nào?
Nam Phong nhạt lời.
- Không phải đã rất rõ rồi sao, các ngươi cứ việc giao xác Vân Hà Bình ra cho chúng và đổ hết tội lên đầu ta. Việc tiếp theo diễn ra chính là xem ở ý trời. Ý trời không tốt thì họ sẽ giết các ngươi, còn ý trời tốt thì các ngươi may mắn thoát mạng.
Tứ trưởng lão nghe vậy liền không chịu được, nói với hàm ý tức giận.
- Phong công tử, chính công tử đã giết người, làm liên lụy đến Mao gia chúng ta, làm sao công tử lại có thể nói ra những lời như thể nó không có liên quan gì đến công tử vậy?
Nam Phong lườm mắt lên người Tứ trưởng lão, rồi đến từng vị trưởng lão còn lại trong phòng. Thấy ai cũng đều có vẻ mặt ngụ ý tương tự như lời Tứ trưởng lão ngoài Mao Huỳnh Kim, hắn đứng dậy với lạnh ý.
- Người khôn ắt sẽ hiểu vấn đề, ta không muốn nói nhiều và cũng không thích cự cãi. Dừng ở đây.
Hắn vừa quay người rời đi, vừa nói.
- Nếu đã lỡ đốt cái xác thì các ngươi nên mau nghĩ ra kế sách tiếp ứng khi Vân gia đến đi. Nếu có gia tộc muốn liên kết trong cuộc thi tuyển thì thẳng thừng từ chối. Mặc dù còn năm ngày nữa mới bắt đầu cuộc thi, nhưng trưa mai chúng ta sẽ xuất phát đến địa điểm thi để đảm bảo không xảy ra bất trắc. Cảm tạ.
Chẳng mấy chốc Nam Phong đã biến mất ở bên ngoài.
Trong phòng, Mao Huỳnh Kim cùng các vị trưởng lão không khỏi lâm vào một trận sầu não. Xem ra số phận của họ đúng thật là phải tùy vào ý trời rồi.
Không lâu sau, có một vài gia tộc tiến đến Mao gia hòng muốn liên minh con cháu trong cuộc thi tuyển, gồm cả Trần gia, nhưng đều bị Mao gia cực lực từ chối.
Một ngày nhanh chóng trôi qua. Đến trưa ngày hôm sau, bốn người gồm ba danh ngạch dự tuyển Học phủ Kỳ Lam của Mao gia, Nam Phong, Mao Trân Trân, Mao Đĩnh Đạt và Đại trưởng lão Mao Phúc Trậc đi cùng để xác nhận danh tính đích thị là người Mao gia, đã cưỡi ngựa rời khỏi trấn Thanh Hà, tiến về vùng đất rộng ở gần Ô Sơn.
Trong trấn cũng có nhiều gia tộc suy nghĩ giống hắn, lựa chọn thời điểm này cùng con cháu rời đi chứ không phải vào lúc sáng sớm như một số gia tộc khác, nên thành ra cứ đoàn trước, đoàn sau, nối nhau như một thế lực nhiều người cùng di chuyển.
Trên đường đi, bầu không khí ban đầu diễn ra khá yên tĩnh giữa các đoàn, chỉ có những tiếng lào xào nhỏ nhẹ giữa người với người trong cùng một đoàn chứ không ai lên tiếng nói chuyện với những đoàn khác. Bốn người nhưng ba ngựa bởi Nam Phong sợ Trân Trân bị đau nên để nàng ngồi trong lòng mình cũng đầy trầm mặc. Đại trưởng lão Mao Phúc Trậc rất muốn dò hỏi những đoàn khác để lấy thông tin nhưng lại không dám cất lời bởi nhân vật trung tâm là Nam Phong quá im lặng, im lặng đến mức đáng sợ nên lão cũng không dám phá hỏng sự yên tĩnh này của hắn. Dù sao thì hắn mới là thí sinh, là đội trưởng dẫn dắt con cháu Mao gia trong bài thi tuyển, cứ để mặc hắn tự tính toán vậy.
Nhưng rồi khi đi được một giờ, mị cốt của Trân Trân bắt đầu gây ra rắc rối dù nàng đã mặc quần áo rộng che đi thân thể mềm mịn, mặt mang khăn lụa che đi dung nhan mĩ mìu. Những thiếu niên trẻ tuổi ở các đoàn bên cạnh đã không ngừng chú ý đến nàng. Kết quả, có thiếu niên không nhịn được, rất trẻ trâu lên tiếng.
- Tên kia, ta là Mai Thường Đức của Mai gia nổi tiếng trong trấn. Ta rất thích nữ nhân ngươi mang theo, khôn hồn thì hãy đưa nàng giao ra cho ta.
Một thiếu niên khác cũng lên tiếng giành giựt.
- Hừ, chỉ là một Mai gia nho nhỏ, làm sao sánh được với Trịnh gia của ta. Tên tiểu tử đeo mặt nạ kia, nhìn là biết ngươi thuộc dạng nhát gan, nhưng Trịnh gia ta sẽ không ỷ mạnh hiếp nhỏ. Nếu ngươi giao nàng cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống trong cuộc thi tuyển.
Rồi lại một thiếu niên khác.
- Đếm tới đếm lui thì có đúng ba người, vậy tất cả ba người các ngươi đều cùng huyết thống gia tộc, là anh em. Vậy tên kia, sao ngươi không giới thiệu em gái ngươi để ta làm quen một chút, Mộc gia của chúng ta rất có tiếng trong trấn, đời bà cố ta còn có quan hệ với trấn chủ đại nhân đấy.
Rồi ở phía sau nữa, một thiếu niên khác cũng đang rất muốn được ra oai thể hiện, tranh đoạt nữ nhân nhưng đã ngay lập tức bị trưởng bối ngăn lại. Vì họ biết Mao Phúc Trậc của Mao gia, một gia tộc ngang cơ họ, họ không muốn tự tạo phiền phức bất lợi cho chính mình trên đường. Tốt nhất là cứ ngư ông đắc lợi, cưỡi ngựa xem hoa.
Nhiều đoàn khác cũng có cùng suy nghĩ giống vậy, cố gắng kìm hãm ham muốn của con cháu để chúng không gây sự. Chỉ riêng ba gia tộc đang có ba thiếu niên trẩu tre ham muốn tiểu miêu miêu của Nam Phong là không. Bởi họ tự tin rằng gia tộc họ rất mạnh, mạnh hơn Mao gia.
Nam Phong không nhìn bất cứ ai, chỉ hời hợt nói.
- Mạng chỉ có một, các ngươi nên biết trân trọng. Trong ba hơi thở, cút hoặc chết.
Nghe vậy, ba người thiếu niên cùng với người gia tộc bên cạnh đều không khỏi vô cùng buồn cười.
Mai Thường Đức kiêu ngạo bảo.
- Ốí zời ơi, ghê thế nhở. Làm ta sợ đấy. Hay thế này đi, chúng ta dừng lại quyết đấu nhé, nếu ngươi thua thì giới thiệu em gái với ta, như thế nào?
- 1…
Nam Phong không đáp lời, miệng chỉ đếm số.
Trịnh Kiệt không khỏi cười chế giễu Mai Thường Đức.
- Một con gà mái thì làm được trò chống gì chớ. Vị tiểu huynh đệ đeo mặt nạ này, hay là chúng ta kết nghĩa anh em đi?
- 2…
Mộc Đăng hừ lạnh.
- Ban đầu thì ngạo mạn, kiêu căng, coi trời bằng vung. Sau khi nghe ta nói hai người họ là anh em thì lại cố gắng làm thân, tỏ vẻ đúng đắn, không khác bọn tiểu nhân. Ta khinh! Tên kia, không cần biết ngươi mang mặt nạ để làm gì, và có thật thì ngươi và nàng có thật sự là anh em hay không. Nhưng…
- 3… chết!
Nam Phong vừa dứt lời, nhiều cơn gió nhẹ bỗng nổi lên rồi tan biến nhanh chóng.
Ngay lập tức toàn bộ 20 người của ba đoàn người có những thiếu niên gây sự với hắn đều đồng loạt ngã từ trên ngựa xuống, chết không kịp nhắm mắt với một lỗ nhỏ trên đầu.