Tinh Giới
Lâm Thiên tức giận bật cười nói:
– Ngươi không sợ ca ca của Nhã Sa sao? Nghe nói ca ca của Nhã Sa là cao thủ thần giai!
Nữ nhân biến sắc mặt, cứng miệng nói:
– Sợ? Tại sao ta phải sợ? Không chừng hắn sẽ hắn bị ta hấp dẫn trở thành bạn trai của ta thì sao?
Nhiều người há hốc mồm, Nhã Sa cũng xoe tròn mắt. Ái Lệ Ti đeo mạng che mặt, vải mỏng rung nhẹ, Lâm Thiên biết nàng đang cười.
Lâm Thiên khinh thường nói:
– Xin lỗi, ta nghĩ thứ như ngươi có cởi hết nằm ở trước mặt hắn thì hắn cũng sẽ không nhìn cái nào.
Nữ nhân trước mắt Lâm Thiên tự phụ, trong mắt không người, hư vinh, quả là cực phẩm. Trừ bề ngoài tạm được ra nữ nhân này không có chút ưu điểm nào.
Nữ nhân đáp trả bằng nụ cưởi khinh thường:
– Tên nhà quê, ngươi nghĩ mình là hắn sao? Làm sao biết hắn nghĩ gì?
Nhã Sa kéo tay Lâm Thiên:
– Ca ca, chúng ta đi thôi, đừng cãi nhau với nàng.
Não nữ nhân chạy chậm một nhịp, nói không suy nghĩ:
– Ca ca? Tiểu yêu tinh nhà ngươi lại nhận một ca ca?
Nói xong nữ nhân biến sắc mặt hỏi:
– Ngươi... Ngươi là ca ca của tiểu yêu tinh?
Nữ nhân đã nhận ra mình gây rắc rối to nhưng vẫn thói quen thốt ra ba chữ tiểu yêu tinh.
Bốp!
Nguyên tố thổ tụ tập tát vào mặt nữ nhân thật mạnh, để lại năm vệt đỏ thắm rồi tan biến trên bầu trời.
– Nữ nhân kia, ngươi còn nói thêm một câu tiểu Sa là tiểu yêu tinh thì ta sẽ cho ngươi tìm Minh thần báo danh!
Lâm Thiên lạnh lùng nói:
– Giờ thì... Xin lỗi đi!
Nữ nhân hét chói tai:
– Ngươi... Ngươi bóp cổ ta, bẻ gãy pháp trượng của ta, tát ta một bạt tai còn bắt ta xin lỗi? Thế giới này còn vương pháp, thiên lý không vậy?
Người xung quanh bật cười. Vương pháp? Thiên lý? Những cái đó là ảo, thực lực mới là chân lý. Trước mặt cao thủ thần giai đứng trên đỉnh cao thế giới này còn nói vương pháp, thiên lý chẳng phải rất nực cười sao? Người ta là cao thủ thần giai, muội muội bị ngươi mắng một tràng, không giết ngươi ngay tại chỗ đã là rất nhân từ.
Cửa nhà ăn vang lên tiếng xì xầm nho nhỏ.
– Phó viện trưởng đại nhân đến! Phó viện trưởng đại nhân đến rồi!
Viện trưởng, phó viện trưởng học viện ma pháp Lôi Vân đều là người hoàng gia. Phó viện trưởng Mã Đinh tuy chỉ có tu vi Đại Ma Đạo Sư, không mạnh bằng viện trưởng Lôi Lạc Khắc tu vi thánh giai nhưng vì bình thường Lôi Lạc Khắc ít khi quản lý công việc trong học viện, đệ tử quen mặt nhất vẫn là phó viện trưởng Mã Đinh. Con người Mã Đinh nghiêm khắc, đa số đệ tử ôm lòng sợ hãi phó viện trưởng. Không nghiêm khắc cũng không được, học viện ma pháp hoàng gia toàn nhận đệ tử không giàu cũng quyền, nếu không nghiêm khắc một chút thì bọn họ sẽ hở chút gây chuyện.
Mã Đinh tới gần, trầm giọng hỏi:
– Chuyện gì xảy ra?
Thấy Lâm Thiên, Mã Đinh nhíu mày hỏi:
– Vị bạn học này hình như không thuộc học viện chúng ta, đệ tử trường khác đi vào học viện cũng không có ngươi!
Lâm Thiên ngạc nhiên nhìn lão nhân khoảng sáu mươi tuổi, mặc áo ma pháp màu vàng đất. Trí nhớ thật đáng sợ, nhớ hết đệ tử trong ngoài trường.
Nữ nhân khóc lóc nói:
– Viện trưởng, viện trưởng, người nhất định phải làm chủ cho ta!
Mọi người ngây ra. Thiên phú như thế không diễn kịch đúng là là tiếc.
– Mới rồi hắn bóp cổ ta xách ta lên, bẻ gãy pháp trượng của ta, còn tát ta một cái!
Mọi người trợn trắng mắt. Đa số người đều quen nữ nhân này, bình thường ngó bộ dáng cũng thông minh sao lúc này đần ra. Người ta là cao thủ thần giai, đừng nói khóc kể trước mặt phó viện trưởng, dù là trước viện trưởng, hoàng đế bệ hạ thì ai có thể bênh ngươi?
Dấu còn trên cổ nữ nhân, pháp trượng gãy hai khúc còn nằm dưới đất, mặt nàng hằn dấu bàn tay.
Mã Đinh gật đầu nói:
– Vị bạn học này tại sao xung đột với bạn học Y Phùng Na, lại còn...
Lâm Thiên nhíu mày hỏi:
– Người là viện trưởng của học viện?
Mã Đinh chỉ là:
– Ta là phó viện trưởng Mã Đinh, ngươi có thể gọi ta là Mã Đinh viện trưởng.
Lâm Thiên chỉ vào nữ nhân kia, lạnh lùng nói:
– Mã Đinh viện trưởng, ta cảm thấy nữ nhân này không thích hợp ở lại học viện hoàng gia ma pháp Lôi Vân nữa, nếu không sẽ có ảnh hưởng xấu cho danh vọng học viện hoàng gia ma pháp Lôi Vân.
Có đệ tử thông minh đi qua nói nhỏ vào tai Mã Đinh viện trưởng:
– Viện trưởng, người này là ca ca Nhã Sa.
Mã Đinh rung động, vội khom người hành đại lễ:
– Thì ra là Lâm Thiên đại nhân đến chơi, xin thứ tội Mã Đinh chưa nghênh tiếp.
Lâm Thiên phất tay:
– Mã Đinh viện trưởng không trách ta lén vào học viện là tốt lắm rồi.
Mã Đinh hiểu ra, hèn gì kết giới không hú còi cảnh báo. Mã Đinh biết Lâm Thiên là ai, tu vi thần giai muốn đi qua kết giới mà không gây ra tiếng báo động chẳng khó khăn gì.
– Lâm Thiên đại nhân đến học viện hoàng gia ma pháp Lôi Vân chúng ta là quang vinh cho học viện hoàng gia ma pháp Lôi Vân, Mã Đinh không có chút lý do gì để trách được. Lâm Thiên đại nhân, hiện viện trưởng không có trong học viện, chờ khi viện trưởng trở về Mã Đinh sẽ thông báo viện trưởng đến bái kiến Lâm Thiên đại nhân!
Trong lời nói của Mã Đinh vô cùng cung kính, lão chỉ có tu vi Đại Ma Đạo Sư. Trong mắt Mã Đinh thì tu vi Lâm Thiên là thần giai, chênh lệch quá to lớn.
Y Phùng Na ấp úng hỏi:
– Viện trưởng không làm chủ cho ta sao?
Lúc này cảm xúc của Y Phùng Na bình tĩnh hơn chút, mắt lộ tia sợ hãi.
Mã Đinh tức giận trừng Y Phùng Na:
– Bạn học Y Phùng Na, tuyệt đối đừng nói cho ta biết với thực lực của Lâm Thiên đại nhân sẽ rảnh rỗi làm khó dễ một Ma Đạo Sĩ sơ giai nho nhỏ như ngươi!
Mã Đinh rất giận, nếu Y Phùng Na hại Lâm Thiên có ấn tượng xấu với học viện hoàng gia ma pháp Lôi Vân, hoặc nghiêm trọng hơn nữa là sinh ra địch ý thì tai họa lớn.
Mã Đinh nhìn Lâm Thiên, xin lỗi nói:
– Lâm Thiên đại nhân, chỉ có viện trưởng mới có quyền lợi đuổi học đệ tử này, cho nên...
Lâm Thiên gật đầu, thản nhiên nói:
– Mã Đinh viện trưởng tùy tiện xử lý đi, ta chỉ đề nghị một chút.
Mặt Y Phùng Na trắng bệch, nếu nàng bị học viện đuổi thì địa vị trong gia tộc sẽ rớt xuống nhiều, có lẽ sẽ bị gả đi đất khỉ ho cò gáy tây bắc đế quốc Lôi Vân.
Y Phùng Na cầu xin:
– Lâm Thiên đại nhân, ta sai rồi, ta sai rồi, người đại nhân rộng lượng hãy tha cho ta đi!
Lâm Thiên nửa cười nửa không nhìn Y Phùng Na cố làm ra vẻ đáng thương, cười khẽ:
– A, vậy có còn đòi vương pháp, thiên lý với ta nữa không?
– Không... Không.
– Nhưng ta làm gãy pháp trượng của ngươi, đấu giá một vạn kim tệ mới được, có cần ta đền lại hai vạn kim tệ không?
Y Phùng Na thầm cắn răng:
– Pháp trượng đó mua sáu trăm kim tệ, không cần đền, không cần!
Lâm Thiên lạnh lùng nói:
– Nhưng ta còn tát ngươi một cái, nhìn xem, bây giờ vẫn sưng phồng lên. Hay ngươi muốn tát lại ta?
Tát lại cao thủ thần giai? Mã Đinh chảy mồ hôi ròng ròng, chuyện như thế ai có gan làm?
Y Phùng Na nói:
– Lâm Thiên đại nhân cần gì khó xử một nữ nhân yếu đuối như ta?
Lâm Thiên nhướng mày nói:
– Có lẽ ta nên trực tiếp giết ngươi.
Mã Đinh viện trưởng nói:
– Khụ khụ, Lâm Thiên đại nhân, hay để ta dẫn đại nhân đi dạo học viện? Trong học viện có nhiều cảnh đẹp.
Nếu Lâm Thiên giết Y Phùng Na tại đây thì học viện hoàng gia ma pháp Lôi Vân không làm gì hắn được, uy tín của học viện sẽ tụt dốc nhiều.
Lâm Thiên nói:
– Không cần, tiểu Sa đi cùng ta được rồi.
Lâm Thiên nắm tay Nhã Sa đi ra ngoài nhà ăn.
Hai người đi dạo các nơi trong học viện.
Nhã Sa đá hòn đá nhỏ, khẽ nói:
– Ca ca, hình như hôm nay ca ca rất dễ giận.
Lâm Thiên thở nhẹ, không trả lời.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, chuyện gì đây? Tuy ta không không thấy mình làm sai cái gì nhưng cảm xúc bất ổn.
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân quên sao? Chủ nhân vừa mới giết năm, sáu trăm người trong thế giới Thiên Long Bát Bộ. Sau khi giết nhiều người thì trong thời gian ngắn cảm xúc hơi khác lạ cũng là hiện tượng bình thường.
Lâm Thiên hỏi:
– Thì ra là vậy. Tiểu Linh, còn phải bao lâu nữa ta mới có thể tăng thêm thực lực?
Tiểu Linh trả lời:
– Khoảng hai mươi lăm ngày nữa thưa chủ nhân, khi đó nâng cao đến tu vi Kim Đan kỳ, trong thế giới ma huyễn cỡ Pháp Thánh kiếm thánh giai.
Lâm Thiên cười khổ nói:
– Đến Kim Đan kỳ còn hai mươi lăm ngày, sắp phải đi Từ Hàng Tịnh Trai. Tề Tần là Kim Đan đại viên mãn, còn là trưởng lão Thục Sơn, khó khăn đây.
– Chủ nhân, chuyện tình cảm không chỉ có thực lực. Đêm hôm đó Thạch Huyên Hiên lộ ra vẻ yếu đuối của mình trước mặt chủ nhân, trong lòng nàng tất nhiên có bóng hình chủ nhân, nên chủ nhân mạnh hơn Tề Tần kia một chút. Nhưng nếu chủ nhân muốn được lòng mỹ nhân thì không dễ, chủ nhân còn độc thân thì xác suất rất cao, hơn tám mươi phần trăm. Nhưng hiện tại chủ nhân đã có Chu Dao, trong không gian Tinh Giới còn giấu hai mỹ nhân, xác suất thành công còn một phần trăm. Hay chủ nhân chơi chiêu gạo nấu thành cơm? Hi hi!
– Mưu ma chước quỷ cái kiểu gì! Nếu ta làm vậy thì Thạch Huyên Hiên hoặc giết ta hoặc sẽ tự sát.
Lâm Thiên ở trong đầu cười mắng:
– Xác suất một phần trăm sao... Thấp đến tội. Tiểu Linh, còn Tề Tần? Xác suất của Tề Tần là bao nhiêu?
– Điều kiện không đủ, không thể tính toán.
Bên ngoài đã là bảy giờ sáng, trời sáng trưng, tiếng đập cửa vang lên. Lâm Thiên mở cửa, Long Hạo Hải đứng bên ngoài.
Long Hạo Hải nói:
– Lão đại, máy bay lúc chín giờ nên sớm vậy đã đến quấy rầy.
Lâm Thiên gật đầu nói:
– Không sao, ngủ sớm dậy sớm tốt cho thân thể. Đi, ăn bữa sáng rồi ra sân bay. Ài, ta phát hiện mấy ngày nay cứ ba phen bốn lượt đi máy bay chạy tới chạy lui.
Hội hợp Khúc Phong và Lý Vân, bốn người ăn sáng trong khách sạn xong cũng tám giờ, khi tới sân bay chỉ còn mười phút trước khi cất cánh.
Từ Hàng Tịnh Trai là một tỉnh phương bắc, đi máy bay mất ba tiếng, còn ngồi xe, khoảng bốn, năm tiếng mới tới nơi.
Nhóm Lâm Thiên không thiếu tiền nên đặt khoang hạng nhất. Ngày thường không có nhiều khách đi khoang hạng nhất nhưng hôm nay thì chật kín.
Long Hạo Hải ngồi cạnh Lâm Thiên, truyền âm:
– Lão đại, những người này đa số có chung mục đích với chúng ta.
Lâm Thiên nhẹ gật đầu, khỏi cần Long Hạo Hải nói thì hắn cũng biết. Bằng vào tu vi đại viên mãn thiên giai, Lâm Thiên nắm rõ thực lực của đám người này. Trong khoang hạng nhất chỉ năm người không có tu vi, là hành khách bình thường. Những người khác tất nhiên đi Từ Hàng Tịnh Trai.
Lâm Thiên thầm cảm thán rằng:
– Hút nhiều người thật, chỉ chuyến bay này đã có hai mươi lăm người.
– Chủ nhân, mới sưu tầm tin tức trên mạng có hai máy bay đi tỉnh G đã nổ!
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Ngoài ra có một hành khách mới lên máy bay mang theo thuốc nổ, hai vụ nổ này xác suất cùng một tổ chức là chín mươi chín phẩy chín phần trăm.