Dược Thần
Lạp Đế Căn gia tộc vừa mới mất đi hai gã Tôn Linh Sư, không nghĩ đến lại gặp phải Linh Tôn dược tề ở chỗ này, Lạp Đế Căn gia tộc lúc này vô cùng cần một một Tôn Linh Sư đến giữ thể diện, tự nhiên kích động đến tột đỉnh rồi.
- Bán, bán, bán... Bán tất cả các sản nghiệp của gia tộc ở đế quốc đi, dù sao không còn Ba Tư Tháp Đức tộc trưởng nữa, những sản nghiệp này cũng rất khó có thể tiếp tục kinh doanh nữa.
Áo Bố Lí rất rõ ràng biết rõ gia tộc mình hiện giờ đang cần cái gì.
- Linh Tôn dược tề này chúng ta nhất định phải đạt được tới tay, chỉ cần được ăn cả ngã về không, vương quốc không có một gia tộc nào có thể so với chúng ta về mặt tài lực được.
Trong nội tâm Áo Bố Lí tràn đầy tự tin, tuy rằng thế lực của Lạp Đế Căn gia tộc chủ yếu ở trong quân, nhưng là một gia tộc đỉnh tiêm của vương quốc, sản nghiệm của Lạp Đế Căn gia tộc ở vương quốc cũng vô cùng khổng lồ, bất quá những cái này cũng không phải là nguyên nhân khiến Áo Bố Lí cảm thấy vô cùng tự tin.
Luận tài lực, Lạp Đế Căn gia tộc ở Áo Lan Đa vương quốc chỉ có thể đứng vào Top 10, gia tộc giàu có hơn bọn hắn không phải là không có, nhưng những gia tộc đỉnh tiêm này dù điên cuồng thế nào cũng sẽ bán tháo tất cả sản nghiệp của mình ra ngoài chỉ vì đổi lấy một lọ Linh Tôn dược tề được.
Mà Lạp Đế Căn gia tộc lại khác, Ba Tư Tháp Đức và La Bỉ Ni Áo bỏ mình, khiến Lạp Đế Căn gia tộc đang ở vào một tình trạng đầy nguy cơ, ngay cả gia tộc cũng sắp không giữ được nữa, còn có cái gì mà bọn hắn không dám làm chứ?
- Như thế nào đây? Tổng cộng đã thế chấp bao nhiêu?
Áo Bố Lí thật vất vả mới dẹp loạn được tâm tình kích động trong nội tâm, dò hỏi sang bên cạnh.
Áo Lợi Phất đấu giá hội chính là một đấu giá hội cực kỳ chính quy, tự nhiên không cho phép khách tùy tiện hô giá, nếu cạnh tranh xong mà người ra giá cuối cùng lại không lấy ra được tiền, vậy thì xong đời rồi. Bởi vậy khi từng người đấu giá, đều phải cung cấp tiền tài hoặc là sản nghiệp ngang giá, mà sau khi đấu giá hội đồng ý thu mua, đối phương mới có được quyền lợi hô giá.
Bình thường giá mà đấu giá hội đồng ý thu mua nếu so với giá thị trường đều thấp hơn không ít.
Một điểm càng quan trọng hơn chính là, bán đấu giá không gánh chịu kết quả đấu giá cuối cùng, nói cách khác, nếu như Lạp Đế Căn gia tộc cuối cùng không đấu giá được Linh Tôn dược tề thì những sản nghiệp này cũng đã thuộc về đấu giá hộí, người bán không có tư cách đòi lại, trừ phi có thể dùng giá cao hơn giá thị trường mua về lần nữa.
Đây cũng là chuẩn tắc đấu giá mà tất cả thương hội trên đại lục định ra, toàn bộ đại lục coi như là gia tộc cường đại trở lại cũng không dám cải lời.
- Đại trưởng lão, tổng cộng thế chấp được 4800 vạn...
Áo Bố Lí gật gật đầu, hắn biết rõ, chỉ là riêng việc bán sản nghiệp này thôi, Lạp Đế Căn gia tộc đã thoáng cái tổn thất đến 30% tiền tài, nhưng vì để đoạt lấy Linh Tôn dược tề này, Áo Bố Lí cũng đã bất chấp tất cả rồi.
- Hảo hảo, kêu giá cho ta, 3000 vạn!
Áo Bố Lí vung tay lên, trực tiếp ra lệnh, đúng lúc này, đấu giá Linh Tôn dược tề đã đạt đến 2300 vạn.
- 3000 vạn.
Một gã trưởng lão lúc này đi đến trước thoại đồng, cao hô ra tiếng.
Xoạt!
Trông thấy giá cả thoáng cái từ 2300 vạn tăng vọt đến 3000 vạn, tất cả quý tộc trong toàn trường đều xôn xao
- Gia hỏa nào thế? Lại có khí phách như vậy?
- 3000 vạn à? 3000 vạn! Đây cũng không phải là 300 vạn a?
- Điên rồi, điên rồi.
Bên dưới có quý tộc thì thào nói nhỏ, cái này cơ hồ đã tương đương với tài lực mà một gia tộc nhất lưu của vương quốc phải tán gia bại sản mới gom được rồi.
- 3100 vạn.
- 3300 vạn.
Nhưng mà khiến tất cả mọi người giật mình chính là, giá cả vẫn đang không ngừng bão tố tăng lên, trong toàn bộ phòng đấu giá, còn có ba khách nhân ở trong phòng đấu giá vẫn đáng tranh đấu với nhau, không ai nhường ai.
- 4000 vạn.
Từ trong rạp của Lạp Đế Căn gia tộc lại truyền ra thanh âm báo giá, Áo Bố Lí đã đau lòng đến mức toàn thân run rẩy rồi, hắn cầu nguyện ngàn vạn đừng có người khác cạnh tranh với mình nữa.
- 4100 vạn.
Nhưng mà khiến Áo Bố Lí nổi điên chính là, còn có một gia tộc rõ ràng đang chăm chú theo sát hắn.
- Con mẹ nó, vương bát đản nào gây khó dễ cho lão tử thế!
Áo Bố Lí tát một cái hung hặn nện nát bấy chén rượu trước mặt, rít gào nói:
- Báo giá cho ta, 4500 vạn, không... Không... Bốn ngàn 4800 vạn, toàn bộ đều đặt ra cả, đặt ra cả cho ta!
4800 vạn, giá tiền này vừa ra, toàn bộ toàn trường tĩnh mịch một mảnh.
- Trong phòng kia đến cùng là ai? Điên rồi, đúng là điên rồi!
Gia tộc từ đấu đến giờ vẫn đấu với Lạp Đế Căn gia tộc rốt cục cũng buông tha cho.
- 4800 vạn, vị tiên sinh này ra giá 4800 vạn, còn có vị nào ra giá cao hơn nữa không?
Đấu giá sư ở trên đài đấu giá trông thấy giá tiền này cũng trợn mắt há hốc mồm, bất quá rất nhanh, hắn liền hồi phục thần trí, cao giọng hô lên trước thoại đồng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Yên tĩnh, toàn bộ phòng đấu giá vẫn hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người ngừng hô hấp, chờ mong có thanh âm xuất hiện, nhưng mà toàn bộ phòng đấu giá lại thủy chung vẫn là một mảnh yên tĩnh.
- Ha ha.
Trong phòng xa hoa, bọn người Áo Bố Lí đã nhịn không được vui sướng một phen.
Tuy rằng thế chấp tất cả sản nghiệp gia tộc phải thiệt thòi rất nhiều, nhưng chỉ cần có thể đoạt được Linh Tôn dược tề đến tay, khiến trong gia tộc xuất hiện một cường giả cấp bậc Tôn Linh Sư, vậy thì tất cả đều đáng giá, tất cả vẫn còn hi vọng.
- Nếu không có người nào ra giá nữa...
Đấu giá sư lần nữa lên tiếng, không đợi hắn nói hết lời, chợt nghe một thanh âm nhàn nhạt đột nhiên vang lên trong phòng đấu giá.
- 5000 vạn!
Thanh âm này cũng không lớn, nhưng lại như lôi đình chấn cho toàn trường như ngốc tại chỗ.
Mà bọn người Áo Bố Lí vốn đang vô cùng hưng phấn, điên cuồng chúc mừng thì nụ cười bỗng cứng lại, một mảnh ngốc trệ...
- Là ai?
- Gia hỏa nào?
- 5000 vạn? ! Thực sự có ngươi hô giá cao như thế sao?
Toàn bộ phòng đấu giá như một thùng thuốc súng ầm ầm nổ tung, tất cả quý tộc đều đang điên cuồng tìm kiếm xem người đấu giá cuối cùng kia là ai, nhưng vì lúc trước quá khẩn trương nên không có người nào nghe rõ thanh âm kia từ đâu truyền đến cả.
Kích thích, thật sự là quá đã kích thích.
Tất cả các tểu quý tộc đều kích động đến tột đỉnh, toàn thân run rẩy.
Tiểu quý tộc ở nơi này, trước kia khi ở thành thị của mình, gần đây hung hăng càn quấy đã quen, lần này tới Vương thành tham gia đấu giá hội, vay mượn khắp nơi, trên người mang hơn mười vạn, mấy trăm vạn linh tệ đã cảm thấy vô cùng tài đại khí thô, đủ để mình tung hoành vô địch trong đấu giá hội rồi.
Nhưng sau khi chân chính đi vào Vương thành, những người này mới biết rõ cái gì gọi là vung tiền như rác, cái gì gọi là eo quấn bạc triệu, cái gì gọi là phú khả địch quốc, cái gì gọi là tiêu tiền như nước!