Chương 652: Dược Thần Tháp

Dược Thần

Trong không gian yên tĩnh, Kiệt Sâm cũng đã trầm mặc, hắn ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch nhẹ, không nói một lời, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra thiên không phương xa.

- Mạt Nhĩ Đặc La sao?

Sau hồi lâu, trong miệng Kiệt Sâm đạm mạc lên tiếng, ánh mắt phẫn nộ khi nãy giờ phút này đã trở nên vô cùng bình tĩnh.

Nếu như những tùy tùng quen thuộc Kiệt Sâm kiếp trước chứng kiến loại biểu hiện này của hắn hiện tại, trong nội tâm bọn họ tuyệt đối bị kinh hãi, bởi vì bọn họ biết rõ loại ngữ khí kia, loại vẻ mặt này chỉ khi Kiệt Sâm thực sự động tới sát ý mới có thể xuất hiện.

- Các ngươi không hề làm sai, là do ta về chậm, các ngươi yên tâm dưỡng thương, ta cam đoan không qua hai ngày các ngươi sẽ lại sinh long hoạt hổ!

Kiệt Sâm lên tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ tự tin tràn đầy tuyệt đối.

Ngữ khí tự tin mãnh liệt của Kiệt Sâm lây nhiễm mọi người trong phòng, trong nháy mắt tất cả mọi người đều cảm giác được thân ảnh Kiệt Sâm trong nháy mắt như biến thành cao lớn, một cỗ uy thế nhàn nhạt vô hình từ trên người hắn phát ra, làm người không dám nhìn thẳng, sinh lòng thần phục.

Loại cảm giác này cho dù lúc ban đầu gặp trưởng lão Linh Dược Sư Tháp, đế linh sư bát giai đỉnh phong, linh dược đế sư bát giai đê cấp Khắc Phu Lâm bọn họ cũng chưa từng cảm nhận được.

Sau khi cẩn thận cảm giác thân thể hai người một lúc lâu, Kiệt Sâm đứng lên sau đó đưa mắt nhìn Thiết Mộc Chân.

- Ở đây còn ai bị trọng thương nữa không, mang ta đi nhìn xem!

- Còn có Tác Phỉ Á, nàng đang ở gian phòng bên cạnh, Địch Ni Toa cùng Khắc Lôi Nhã đang chiếu cố nàng.

Kiệt Sâm gật đầu, theo Thiết Mộc Chân dẫn dắt đi tới phòng kế bên, bởi vì Tác Phỉ Á là nữ tính nên Thiết Mộc Chân bọn họ cũng không đi vào, chỉ có Địch Ni Toa cùng Khắc Lôi Nhã đi theo.

Trên giường bệnh, Tác Phỉ Á yên tĩnh nằm nơi đó, cho dù bị thương thật nặng nhưng trên mặt nàng vẫn bao phủ một tầng hào quang thánh khiết, thần sắc lạnh băng làm người khác không dám tùy ý khinh nhờn.

Nghe được tiếng bước chân của Kiệt Sâm, Tác Phỉ Á mở mắt, đôi mắt động lòng người lập tức rơi lên trên người Kiệt Sâm.

- Vừa rồi nghe thanh âm bên ngoài, tựa hồ ngươi đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi sao? Nhưng cũng không có gì, ngươi chờ xem, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi, người mạnh nhất trong nhóm người của chúng ta, hẳn phải là ta…

Tác Phỉ Á lạnh nhạt lên tiếng, trên mặt hiện lên ửng hồng mới dừng lại.

- Đánh bại ta?

Kiệt Sâm lườm đối phương, thản nhiên nói:

- Vậy ngươi nên ít nói chuyện thì tốt hơn. Chờ sau khi ngươi dưỡng thương xong, ta có thể thỏa mãn nguyện vọng này của ngươi, nhưng ngươi tốt nhất nên bỏ ý niệm đó đi, nói thật rat a không hi vọng ngươi dưỡng xong tổn thương lại lập tức nằm trở lại…

- Ngươi…

Tác Phỉ Á cắn răng lên tiếng, ngực phập phồng, nhưng không nói thêm lời nào nữa, chỉ nghiêng đầu qua, khi tay của Kiệt Sâm tiếp xúc đến tay nàng, thân thể nàng không khỏi khẽ run lên, cuối cùng để mặc cho Kiệt Sâm dùng linh thức tiến vào thân thể mình tinh tế cảm giác.

Cuối cùng Kiệt Sâm đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng! Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Khi Kiệt Sâm đi ra bên ngoài, trên gương mặt không chút gợn sóng lại lần nữa hiện lên tia phẫn nộ.

Thông qua việc tỉ mỉ kiểm tra tình huống thương thế của mấy người Dong Thánh, Kiệt Sâm cũng đã biết rõ bọn họ bị thương rốt cục nghiêm trọng đến bao nhiêu.

Dưới tình huống bình thường, đối với một hoàng linh sư thất giai mà nói chỉ cần không bị gãy tay gãy chân hoặc bị trúng phải loại linh hồn nguyền rủa, bất luận bị tổn thương thế nào chỉ cần phối hợp trị liệu dược tề, kết hợp với thời gian ngắn điều dưỡng cũng có thể khỏi hẳn.

Nhưng Dong Thánh bọn họ thì khác, Mạt Nhĩ Đặc La là một linh dược hoàng sư, khi kích thương Dong Thánh bọn họ chẳng những làm tổn thương thân thể của họ, còn lưu lại đạo linh lực cường hãn bên trong thân thể họ, đang không ngừng phá hư kinh mạch cùng sinh cơ của họ, đây cũng là nguyên nhân ba người Dong Thánh nằm trên giường suốt mấy ngày nhưng vẫn không thể cử động.

Đạo linh lực này tuy không đến mức làm ba người Dong Thánh phải tử vong, nhưng có thể làm thương tổn nghiêm trọng đến thân thể bổn nguyên, làm cho bọn họ ngày sau trên đường tấn cấp linh sư sẽ bị dừng lại không cách nào tiến triển.

Tên Mạt Nhĩ Đặc La kia, kích thương chẳng những là thân thể của ba người Dong Thánh, càng ác độc tới mức muốn đem tương lai của ba người bóp chết, điều này càng làm nội tâm Kiệt Sâm tăng thêm phẫn nộ.

- Các ngươi ở lại đây chờ, ta cần đi ra ngoài một chút!

Trong lòng cẩn thận suy nghĩ tình huống trong thân thể ba người kia, Kiệt Sâm lên tiếng nói với mấy người Thiết Mộc Chân trong đại sảnh, sau đó định đi ra biệt thự.

- Kiệt Sâm, ngươi vừa đánh bại đám người Bá Nhĩ Ni, hiện tại Mạt Nhĩ Đặc La nhất định đã nhận được tin tức, ngươi không nên đi ra ngoài tốt hơn, có gì cần để chúng ta đi được rồi, ngươi đi ra ngoài thật sự quá nguy hiểm…

- Đúng vậy đó Kiệt Sâm, có gì phân phó cứ để chúng ta ra ngoài là được rồi, ngươi đi ra ngoài quá nguy hiểm!

Nghe được lời nói của Kiệt Sâm, Thiết Mộc Chân bọn họ càng thêm hoảng sợ, vội vàng mở miệng khuyên can.

- Yên tâm đi, ta không sao!

Sắc mặt Kiệt Sâm lãnh đạm cự tuyệt ý tốt của nhóm người Thiết Mộc Chân.

Bởi vì phải cứu trị cho ba người Lai Ngang Nạp Đa, Kiệt Sâm vốn dự định đi tìm Mạt Nhĩ Đặc La nhưng đành quyết định để cho Mạt Nhĩ Đặc La sống thêm vài ngày. Nhưng nếu như Mạt Nhĩ Đặc La có can đảm tới tìm hắn, Kiệt Sâm cũng không ngại cho hắn lập tức đi gặp diêm vương.

Thông qua việc kiểm tra tình huống thương thế của ba người Lai Ngang Nạp Đa, Kiệt Sâm cũng hiểu rõ thương thế của bọn họ, hiện tại hắn đi ra ngoài là muốn mua sắm tài liệu để phối chế linh dược tề chữa trị cho bọn họ, chỉ có hắn mới có thể chuẩn xác mua những loại tài liệu này.

Nhìn thấy vẻ kiên quyết của Kiệt Sâm, Thiết Mộc Chân bọn họ cũng hiểu rõ cho dù mình ngăn cản thế nào cũng chỉ vô dụng, đành bất đắc dĩ lắc đầu.

- Đúng rồi, vì sao ta chỉ nhìn thấy còn lại mười mấy người ở đây, những người còn lại đâu rồi?

Vừa đi ra tới cửa, Kiệt Sâm đột nhiên nghi hoặc lên tiếng.

Lần này trong cuộc tham gia đối chiến tinh anh đại lục, tuyển thủ tiến vào Linh Dược Sư Tháp tổng cộng có ba mươi tám người, nhưng Kiệt Sâm lại chỉ nhìn thấy được hơn mười người, điều này làm trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc.

- Hừ! Đừng nhắc tới những tên nhát gan kia nữa!

- Mẹ nó những tên kia, thật không có nghĩa khí…

- Một nhóm người hèn nhát, không xứng đánh đồng với chúng ta…

Trong đại sảnh một ít thành viên lập tức không nhẫn nhịn được lên tiếng mắng, thần sắc tràn đầy vẻ khinh bỉ.

Trong ngữ khí nói chuyện của mọi người, Kiệt Sâm rốt cục nghe hiểu được mấy người Mạt Nhĩ Đặc La kéo tới gây chuyện mấy hôm trước đã từng tỏ vẻ, chỉ cần những đệ tử nào thừa nhận không liên quan tới Kiệt Sâm thì Mạt Nhĩ Đặc La đều đồng ý thả cho đối phương được con đường sống.

Vì vậy có hơn hai mươi người bởi vì sợ hãi thân phận của Mạt Nhĩ Đặc La, đều công khai tỏ vẻ không quan hệ với Kiệt Sâm, thoát ly tập thể.

Nghe được chuyện này, Kiệt Sâm cũng không tỏ vẻ căm phẫn như những người đang có mặt trong đại sảnh, chỉ nhếch môi cười. Đối với Kiệt Sâm mà nói, hơn hai mươi người kia ở trước mặt người khác công khai tỏ vẻ không có quan hệ với hắn cũng chưa chắc không phải là chuyện gì tốt, ít nhất có thể thấy được có một ít người kỳ thật không đáng giá cho hắn kết giao.

Hơn nữa Kiệt Sâm tin tưởng những người vì nóng lòng thoát thân mà muốn phủi sạch quan hệ với hắn, trong tương lai nhất định cũng sẽ hối hận.

Khi Kiệt Sâm đi tới trung tâm giao dịch của Linh Dược Sư Tháp để mua sắm tài liệu, cơ hồ cùng thời gian đó đám người Bá Nhĩ Ni đang đứng trước mặt Lôi Địch Tư.

- Cái gì? Kiệt Sâm kia chỉ dùng một chiêu đã đánh bại ngươi, còn đánh trọng thương sáu người các ngươi, ngươi xác định chính là Kiệt Sâm mà không phải người khác?

Trong đại sảnh, Lôi Địch Tư nghe xong lời giảng thuật của đám người Bá Nhĩ Ni, trên mặt tràn đầy vẻ không sao tưởng tượng nổi. Mà những đệ tử Linh Dược Sư Tháp khác chung quanh cũng hoàn toàn ngây ngốc, vẻ mặt tràn ngập khó thể tin.

- Đúng vậy, Lôi Địch Tư đại ca, chính là Kiệt Sâm, ta không hề nhìn lầm, chính là một mình hắn đã đánh bại cả bảy người chúng ta!

Trong sáu người có một người từng gặp qua Kiệt Sâm, lúc này nơm nớp lo sợ lên tiếng, bảy người bọn hắn đúng thật đã bị Kiệt Sâm đánh bại chật vật chạy trốn, lưu truyền ra ngoài cơ hồ về sau bọn hắn cũng không còn cách nào gặp người.

- Không có khả năng, không có khả năng, Kiệt Sâm không phải là tôn linh sư lục giai cao cấp thôi sao? Nhưng các ngươi…sáu người là thất giai trung cấp, mà Bí Nhĩ Ni ngươi còn là hoàng linh sư thất giai cao cấp, còn bị một mình tên Kiệt Sâm kia…không có khả năng, tuyệt đối không khả năng!

Lôi Địch Tư không ngừng thì thào, không ngừng lắc đầu, trong nội tâm tràn đầy khó thể tin.

- Kiệt Sâm kia tuyệt đối không chỉ là tôn linh sư lục giai cao cấp, linh lực của hắn tuy ta cảm giác không ra là đẳng cấp gì, nhưng tuyệt đối là linh lực thất giai hoàng cấp!

Bá Nhĩ Ni chật vật lên tiếng.

- Hoàng linh sư thất giai? Cho dù Kiệt Sâm kia đột phá tôn linh sư tấn cấp hoàng linh sư, cũng chỉ là đê cấp mà thôi. Còn có thể đánh bại trung cấp cùng cao cấp như các ngươi hay sao?

Lôi Địch Tư trừng mắt lên tiếng, cho dù trong lòng không cách nào tin được, nhưng nhìn bộ dáng chật vật trọng thương của đám người Bá Nhĩ Ni, lại làm cho hắn không thể không tin tưởng.

Đám người Bá Nhĩ Ni không khả năng đi lừa gạt hắn, bởi vì làm vậy chẳng có ý nghĩa gì, chuyện xảy ra tại khu vực nơi ở của đệ tử cao cấp thật dễ dàng liền tra xét được.

- Lôi Địch Tư đại ca…Lôi Địch Tư đại ca…

Đúng lúc này bên ngoài cửa đột nhiên truyền vào thanh âm kêu gọi lo lắng của một thanh niên.

- Chuyện gì vậy?

Lôi Địch Tư vội vàng hỏi thăm, thanh niên kia sau khi nghe được mấy người Bá Nhĩ Ni giảng thuật lại, được hắn phái đi ra khỏi thăm tin tức tình huống.

- Đích thật là một mình Kiệt Sâm đem nhóm người Bá Nhĩ Ni đánh bại, trong khu vực đệ tử cao cấp ai cũng nhìn thấy được. Hiện tại bên trong Linh Dược Thành đều đang nghị luận về chuyện này…

Thanh niên kia không kịp thở lên tiếng.

Thân thể Lôi Địch Tư không khỏi chấn động. Thực lực của Bá Nhĩ Ni sàn sàn với hắn, nếu như Kiệt Sâm dễ dàng đánh bại Bá Nhĩ Ni, tuyệt đối có thể đơn giản đánh bại hắn.

- Lôi Địch Tư, Mạt Nhĩ Đặc La đại nhân đâu?

Bá Nhĩ Ni lên tiếng hỏi thăm:

- Để cho đại nhân mang các huynh đệ đi qua đó, có hắn ở Kiệt Sâm kia có đáng là gì chứ!

- Hiện tại đại ca của ta không có mặt tại đây đâu, vừa bế quan xong, tấn cấp thành linh dược hoàng sư thất giai trung cấp, hiện tại đã đi khiêu chiến bài danh đệ tử hạch tâm bên Dược Thần Tháp, không biết bao lâu mới có thể trở về…

Lôi Địch Tư cũng phát mộng, hắn không nghĩ tới Kiệt Sâm ở thời gian này thật đúng lúc xuất hiện, càng không nghĩ tới thực lực của Kiệt Sâm tấn thăng mạnh như thế.

- Đi Dược Thần Tháp rồi sao?

Mấy người Bá Nhĩ Ni trợn tròn mắt:

- Vậy hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ?

- Nhịn, không nghĩ tới thực lực tên Kiệt Sâm kia lại mạnh như vậy, mọi người ngàn vạn lần đừng làm việc thiếu suy nghĩ. Hiện tại chúng ta chỉ có chờ, chờ đại ca ta trở về. Đến lúc đó chính là ngày tận thế của Kiệt Sâm…

Lôi Địch Tư cắn răng lên tiếng, ánh mắt hung ác.

Nơi này là một mảnh khu vực thần bí trong Linh Dược Sư Tháp. Chung quanh mây mù lượn lờ, sương vụ mênh mông tạo thành một biển mây không ngừng lượn lờ khắp nơi.

Ở tận sâu trong vùng mây mù kia, có một tòa tháp cao ngất thẳng nhập chân trời, cả tòa tháp như một tòa thành lũy nổi lơ lửng, như ẩn như hiện, cho người một loại cảm giác thần bí vô hình.

Ngay cửa vào tòa tháp có một tấm bảng cực lớn với dòng chữ: Dược Thần Tháp. Ba chữ mang theo vẻ thần bí cùng rung động vô tận.

Ngay phía trước tòa tháp cao có một quảng trường, vài linh dược sư tản ra linh lực khí tức khủng bố đang đứng ngay trung ương nhìn lên tòa tháp cao ngất xuyên mây. Linh lực nguyên tố chung quanh không ngừng cuồn cuộn, từ linh lực ba động tản mát trên thân thể mấy người này mà xem, đều là cường giả đế linh sư bát giai.

Ở trước mặt mấy người kia, trên bậc thang vào Dược Thần Tháp lại có một lão giả mặc trường bào màu đen đang đứng, đôi mắt sáng như sao làm người ta chỉ cần liếc nhìn liền không nhịn được bị hãm sâu bên trong.

- Tiểu tử Mạt Nhĩ Đặc La này, tiến vào Dược Thần Tháp được một thời gian rồi, vì sao còn chưa đi ra?

Trên quảng trường có một thanh niên lên tiếng.

- Không phải cũng bị hắn vượt qua đi?

- Nói đùa gì vậy, hắn vừa tấn cấp linh dược hoàng sư thất giai trung cấp, có thể xông qua tầng hai mươi hai đã cực kỳ miễn cưỡng, muốn xông qua tầng hai mươi ba tuyệt không khả năng!

- Nói cũng phải!

- Các ngươi nghe nói chưa? Nghe nói sau khi tiểu tử này xuất quan, ở bên trong Linh Dược Thành đi tìm một nhóm thành viên mới phân cao thấp?

- Thật nhàm chán tới cực điểm, là đệ tử hạch tâm chỉ cần không ngừng đề cao thực lực của chính mình mới là chân thật, thật không biết đầu óc tên kia nghĩ như thế nào…

Trên quảng trường, vài nam tử nhìn lên Dược Thần Tháp, không ngừng nghị luận, bọn họ đều đang chờ xem thành tích của Mạt Nhĩ Đặc La.

- Ân?

Đột nhiên lão giả đứng trên bậc thang vào Dược Thần Tháp chợt sáng mắt, lập tức mở miệng nói:

- Mấy vị, Mạt Nhĩ Đặc La vừa xông qua tầng hai mươi ba của Dược Thần Tháp, hiện tại đang tiến vào tầng hai mươi bốn!

- Cái gì?

Nghe được lão giả báo tin, vài nam tử sắc mặt đang bình tĩnh nói chuyện với nhau đều không nhịn được liếc nhìn nhau, lên tiếng kinh hô.

- Mạt Nhĩ Đặc La bế quan bốn năm, vừa ra tới đã xông qua tầng hai mươi ba của Dược Thần Tháp!

- Năm năm, chỉ hao phí năm năm thời gian hắn từ linh dược hoàng sư thất giai đê cấp tấn thăng trung cấp, hôm nay còn xông qua tầng hai mươi ba Dược Thần Tháp, thiên phú bậc này dù ở trong đệ tử hạch tâm tuy còn chưa gọi là thiên tư trác tuyệt nhưng tuyệt đối là không thể tầm thường…

Nhấn Mở Bình Luận