Áng Mây Ngang Qua Bầu Trời
Tôn Mạnh Nhiên tắm tắc nghe chiếc váy tôi thiết kế. Nhớ lại giây phút lúc nãy, tôi cũng không kìm được mà cười.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy thiết kế của mình được đánh giá cao đến vậy.
“Thiết kế đẹp lắm!” Giám khảo cuộc thi nói với tôi.
“Quá tuyệt luôn.” Tôn Mạnh Nhiên nói.
“Tặng cậu đấy.” Tôi cười đáp.
“Thật à?” Cô nàng hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
“Xem như quà cảm ơn vì cậu đã đến.”
Tôn Mạnh Nhiên xua xua tay nói.
“Bạn bè cả mà.”
Lúc tôi tiễn Tôn Mạnh Nhiên về, có một người đàn ông đến bắt chuyện với tôi. Tôi nhận ra, ông ấy là một trong 3 ban giám khảo lúc nãy.
“Cháu ngồi đi.” Ông ấy nói với tôi.
“Vâng.” Tôi ngồi xuống chiếc sofa trong văn phòng, nhận lấy ly trà từ tay người đàn ông.
“Giới thiệu chút, tôi là Hạ Tịnh.”
Tôi gật đầu đáp.
“Cháu là Diệp Ninh, hân hạnh được gặp.” Tôi chìa tay ra bắt lấy tay người đàn ông.
“Vào chủ đề chính đi nhỉ. Chú đánh giá cao thiết kế của cháu.”
“Cháu cảm ơn.”
“Chú muốn mua lại bản thiết kế lúc nãy.”
Tôi có hơi sững người. Muốn mua tác phẩm của tôi?
Người đàn ông trước mặt nhìn tôi cười nhẹ.
“Đây là nói thật. Nếu cháu bán, chú sẽ đưa giá cao.”
Hạ Tịnh đưa bốn ngón tay lên, nhướn mày nhìn tôi.
Tôi đặt cốc trà xuống nói.
“Tiếc quá, bản thiết kế đó cháu không thể bán được.”
“Tại sao?”
“Bản thiết kế đó là dành cho người bạn tốt nhất của cháu. Là vô giá.” Tôi cười nhẹ.
Tôi rời khỏi văn phòng, đi về phía phòng nghỉ. Vòng 2 sẽ bắt đầu vào lúc 7 giờ tối nay.
Trước đó sẽ có một buổi tiệc nhỏ diễn ra để giao lưu với nhau. Tôi không có ý định đi nhưng vì Thương Ảnh ngại giao tiếp, tôi dành phải đi cùng cô ấy.
Buổi tiệc chỉ đơn giản là mọi người nói chuyện với nhau, tăng sự thân thiện.
Vòng 2 được công bố ngay trong bữa tiệc. Mọi ánh mắt đều hướng lên người đàn ông trên sân khấu.
“Lady and the gentleman. I’m Danni.”
“I am very happy to be here. And, I'm currently wearing a suit made by my own designer. How do people see it?”
/Tôi rất vui khi có mặt ở đây. Và, hiện tại tôi đang mặc một bộ Âu phục do nhà thiết kế riêng của tôi làm. Mọi người thấy nó như nào?/
“ Yes, really beautiful. When a man puts on a Western suit, they are extremely elegant.”
/Phải, thực sự rất đẹp. Khi một người đàn ông khoác lên mình bộ vest Tây, họ cực kỳ lịch lãm./
Tôi cũng phần nào đoán được chủ đề cho vòng 2, ăn nốt dĩa bánh trên tay tôi rời khỏi hội trường.
Vòng hai sẽ bắt đầu vào 6 giờ. Thời gian sau khi tổ chức buổi tiệc sẽ là lúc liên hệ với người mẫu.
Tôi lại ngồi trên cầu thang, suy nghĩ xem là nên gọi cho ai.
“Alo.”
“Anh rảnh không ạ?” Tôi hỏi Lục Thực Anh.
“Có chuyện gì thế?”
“Chỉ là em đang tham gia cuộc thi thiết kế, chủ đề lại là Âu phục nên muốn tìm anh.” Tôi nói.
“Xin lỗi em, hiện tại anh đang làm luận văn tốt nghiệp cho đàn anh cùng khoa rồi.”
“Vâng.”
Anh ấy cổ vũ tôi mấy câu rồi cúp máy. Tôi chống tay nghiêng đầu nghĩ.
Quan hệ của tôi trong trường cũng không hẳn là rộng. Chỉ là một chút kí ức từ lúc trước, nhớ được vài người.
Lúc đó tôi không tham gia cuộc thi, không kết giao bạn bè, không gì cả.
Tôi suy nghĩ đến một người, có chút không muốn gọi điện nhưng…
“Cậu rảnh không?”
Tám giờ tối, tôi đứng ở trước cửa đợi người. Gió lạnh đến mức tay tôi tê dại mất cảm giác.
Tôi nheo mắt nhìn về phía trước, dưới ánh đèn đường nhạt co một bóng dáng từ từ đi đến. Đi được một lúc, người đó dần tăng tốc, dường như chạy về phía tôi.
“Mặc ít thế.” Cậu ấy khoác chiếc áo trên tay lên người tôi. Nhiệt độ cơ thể tôi trở lại bình thường lại một chút.
“Phiền cậu quá, giờ này còn bắt cậu chạy đến đây.” Tôi cảm thấy hơi có lỗi.
“Không sao. Tớ cũng đang rảnh mà.” Từ Ngôn nhìn tôi cười.
Chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy cười như vậy. Lúc trước khi chúng tôi quen nhau, Từ Ngôn rất ít cười và hình như là không cười.
Tôi có chút thất thần, nhiều thứ chạy qua trong đầu. Thì ra, lúc đó chúng tôi chỉ là những đứa trẻ trong thân xác trường thành, từng bước quen dần với xã hội, từng bước lớn lên. Chúng ta như vội vàng tìm một người nào đó cho bản thân, để rồi kết thúc chóng vánh.
“Diệp Ninh, cậu không sao chứ?” Từ Ngôn nhìn tôi.
“Không sao. Vào trong thôi.”
Tôi dẫn Từ Ngôn đến phòng thiết kế của mình. Lục lọi đồ trên bàn, tìm thước đo.
Tôi vắt áo của Từ Ngôn lên ghế quay sang nói.
“Vào việc thôi.”
Tôi lóng ngóng nhón chân đo cho Từ Ngôn. Cậu ấy thấy vậy liền khuỵu xuống ngang tầm tôi. Tình cờ, mắt chúng tôi chạm nhau.
Trong vô thức, tôi lại nghĩ đến cái ngày chúng tôi hôn nhau ở bờ biển, giống như vậy.
Thần trí tôi có chút loạn, dường như mọi cảm xúc của hôm đó đều tuôn trào trong đầu.
Từ Ngôn nhìn tôi, chớp chớp mắt.
“Cậu..sao thế?”
Tôi định thần lại, vội nhảy ra xa. Cái chất giọng cũng quá hút người rồi đó.
Không được, phải tập trung. Không đi lại vết xe đổ được.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Từ Ngôn, tôi cười cho qua chuyện rồi tiếp tục lấy số đo.
Sau khi xong hết, tôi tiễn cậu ấy ra cổng.
“Ngày mai, cậu có thể đến xem thành quả.” Tôi nghiêng đầu nói.
“Được, mai gặp.”
Tôi vẫy tay với cậu ấy, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Từ Ngôn đi xa dần, trong đầu hiện về khung cảnh lúc nãy.
“Giống như gió, hơi thở cậu ấy mát lạnh. Nếu muốn nếm thử vị ngọt, ắt phải có quá trình.”
Từ Ngôn cười thầm.
“Xem ra, không thể phá vỡ mối quan hệ này được rồi.”