Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ
Đúng là Hứa Nguyên Hách đứng ở cổng trường, anh ta đang nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, thấy Lý Ngật Chu đi ra, lại nhìn phía đằng sau anh.
Sau khi nhìn thấy Phương Nam Chi, cảm thấy nhiệm vụ bà Hoàng giao tối nay xem như hoàn thành, vì thế anh ta tạm biệt người bên cạnh rồi bước tới, tùy tiện khoác vai Lý Ngật Chu, cùng nhau rời đi.
Phương Nam Chi ở phía sau họ khoảng hai, ba mét, có thể nghe thấy họ nói chuyện ở khoảng cách này.
Họ đang chuyện trò về một trận bóng rổ ngày hôm nay, Hứa Nguyên Hách hơi ảo não vì đã bỏ lỡ một cơ hội nào đó.
Lý Ngật Chu đút một tay vào túi quần, ung dung đi về phía trước, phân tích nguyên nhân đã để lỡ cho anh ta.
Phương Nam Chi nghe không hiểu mấy chuyện bóng rổ này, chỉ lặng lẽ đi theo họ, lúc Lý Ngật Chu nói chuyện, thỉnh thoảng cô lại ngước mắt lên.
Sau khi rời khỏi khu vực trường học, xung quanh cũng ít học sinh hơn, họ rẽ vào một góc phố và đi lên vỉa hè.
Khoảng mười mấy phút sau, tiểu khu Phong Lan Vân đã hiện ra trước mắt.
Đến khi ba người họ đều bước vào tiểu khu, Phương Nam Chi mới biết Lý Ngật Chu cũng sống ở đây. Có điều khu này rất rộng, chắc là nhà anh và nhà cô cách nhau rất xa.
Lý Ngật Chu tách bọn họ ở ngã ba, Hứa Nguyên Hách không thèm nhìn Phương Nam Chi, dù sao người đã đưa về rồi, đâu đến mức cần anh đưa tới tận cửa, anh ta cũng không rảnh như vậy.
Đương nhiên Phương Nam Chi cũng không nghĩ như vậy, cô tự về nhà.
Tối nay Triệu Lợi Vân đang chờ cô ở nhà, thấy cô trở về liền hỏi cô hôm nay đi học thế nào, có hiểu bài không, rồi bảo Hứa Đình Ưu học cùng lớp với cô, chỗ nào không hiểu thì hỏi cô ấy.
Phương Nam Chi im lặng vài giây rồi trả lời, nói mình sẽ cố gắng theo kịp tiến độ của Quận Hoa.
Triệu Lợi Vân rất hài lòng rồi hỏi thêm hôm nay cô có vui không.
Chẳng hiểu sao nhắc đến vui vẻ là trong đầu Phương Nam Chi lại nhớ đến bóng lưng đi phía trước, nói “cùng về thôi” với cô cách đây không lâu.
Tuy gầy nhưng thẳng tắp, còn rất cao nữa.
Chắc phải cao hơn cô cả một cái đầu, cô nghĩ thầm.
“Sao chẳng nói gì thế, không vui à? Hay là chưa quen?” Triệu Lợi Vân hỏi.
Phương Nam Chi vội lắc đầu: “Không ạ, cũng tốt, không phải là không vui, con chỉ đang nghĩ… Con hơi không theo kịp tiến độ ở đây, bài tập cũng chưa làm xong.”
Cô không muốn Triệu Lợi Vân lo lắng chuyện ở trường của cô, hơn nữa cô thực sự không sao cả.
“Con vừa tới, tạm thời chưa theo kịp cũng là chuyện bình thường, không cần quá lo đâu.”
“Vâng, con biết rồi.” Sau khi về phòng, Phương Nam Chi đọc sách một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu một chút, làm xong phần bài tập còn lại.
Sáng sớm hôm sau ra ngoài, cô tự đến trường, con đường này không xa, đi một lần là có thể nhớ kỹ.
Vừa ra khỏi cổng, cô tình cờ gặp dì Hoàng đang vươn người trên sân phơi bên cạnh, dì bảo cô chờ một chút, bọn Hứa Nguyên Hách đang ăn sáng, đợi lát nữa sẽ dẫn cô đến trường.
Phương Nam Chi khéo léo từ chối, lấy cớ muốn đến sớm làm bài tập.
Cô không dám để bất kỳ ai trong ba người họ “đưa” cô tới trường, quá phiền đến người khác.
Nhưng vừa tới cửa tiểu khu, Phương Nam Chi vô thức liếc nhìn dưới gốc cây ngô đồng đầu tiên.
Hôm nay không có ai đứng đó cả, chắc ấy vẫn chưa ra khỏi nhà.
Đi được vài bước Phương Nam Chi mới chợt nhận ra mình đang suy nghĩ điều gì, cô khẽ nhíu mày.
Cô nghĩ ngợi làm gì chứ… Anh có ở đây hay không thì liên quan gì tới cô.
——
Ngày đầu tiên nhập học thì bình thường, nhưng ngày thứ hai lại khác.
Phương Nam Chi đột nhiên phát hiện, các bạn cùng lớp rất nhiệt tình với cô.
Lúc cô bước vào cửa lớp, một bạn nữ chào cô, cô sửng sốt hai giây rồi mới ngơ ngác chào lại người ta.
Tiết tự học đầu tiên vẫn chưa bắt đầu, sau khi chào hỏi xong, Phương Nam Chi ngồi về chỗ của mình, vừa mới lấy sách ra, lại có một nữ sinh khác ngồi đằng trước cô.
“Hì, chào cậu, tớ là ủy viên văn nghệ của lớp chúng ta, tên Chương Lam Lam.” Bạn nữ vui vẻ giới thiệu mình với cô.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, làm lộ ra vầng trán đầy đặn, xung quanh có vài sợi tóc nhỏ, tuy không xinh bằng Hứa Đình Ưu, nhưng cũng là một cô gái đẹp.
Phương Nam Chi, người đã bị phớt lờ cả ngày hôm qua bỗn thấy hơi lo lắng: “Ờm… Chào cậu.”
“Cậu vừa chuyển đến trường nên chắc chưa quen với nơi này nhỉ, để tớ dẫn cậu đi. À, nếu cậu muốn đi mua đồ ăn vặt ở căng tin thì gọi tớ đi cùng nhé.”
Đối phương rất nhiệt tình, sự lo lắng của Phương Nam Chi dần biến mất, ngược lại còn thấy vui vẻ, cô cười ngại ngùng rồi nói: “Được.”
“À đúng rồi, cậu biết Lý Ngật Chu à?” Chương Lam Lam đột nhiên hỏi.
Lông mày Phương Nam Chi khẽ giật, cô do dự.
Cô không biết mình có được tính là quen biết Lý Ngật Chu hay không, chắc không đâu, chẳng qua mẹ của Hứa Nguyên Hách nhờ nên họ mới tiện đường đưa cô về nhà mà thôi, có lẽ anh còn chẳng biết cô tên gì.
“Không biết…” Cuối cùng cô nói như vậy.
Chương Lam Lam có vẻ không tin: “Tối qua anh ấy tới lớp tìm cậu còn gì, còn bảo cùng về thôi… Cậu cũng sống ở Phong Lan Vân à?” Phương Nam Chi chỉ có thể gật đầu.
Mắt Chương Lam Lam sáng lên: “Vậy cậu có WeChat của anh ấy không? Hoặc QQ cũng được?”
“… Không có, tớ thật sự không quen anh ấy.”
“Thật không? Chính anh ấy tới đón cậu về nhà cùng mà, thế mà còn bảo là không thân?”
Đúng lúc này, tiếng chuông của tiết tự học đầu tiên vang lên, Phương Nam Chi không biết phải nói thế nào.
Chương Lam Lam mất hứng, quay về chỗ ngồi của mình.
Lúc này, Hứa Đình Ưu từ ngoài bước vào cùng lúc với tiếng chuông, hai mắt ngái ngủ, mày thì cau lại, bộ dáng không dễ chọc, vừa ngồi xuống liền nằm bò ra ngủ.
Phương Nam Chi: “…”
Giờ thì cô cũng hiểu, rõ ràng Hứa Đình Ưu và Lý Ngật Chu càng “quen biết” hơn là thế, nhưng chẳng ai hỏi cô ấy cách liên lạc.
——
Lớp 12/7, tiết tự học đầu tiên là đọc diễn cảm các nội dung liên quan đến Tiếng Anh.
Nhưng ở bàn thứ hai từ dưới lên của lớp, Triệu Kha, người cao gầy hơi đen lại điên cuồng làm bài tập như một thói quen, sau khi nhanh chóng làm xong một tờ, cậu quay xuống, cúi lạy người đang bình tĩnh đọc sách ở đằng sau.
“Còn bài thi vật lý nữa, Chu ca, xin cậu đấy!”
Lý Ngật Chu hất cằm về phía chồng sách góc trên bên phải: “Ở dưới sách, tự tìm đi.”
“Cảm ơn! Cậu là cha mẹ tái sinh của tôi!”
Hứa Nguyên Hách ở bên cạnh nhìn sau đó thuận miệng nói: “Lớp 12 rồi, cậu không định tự làm à?”
“Làm gì? Nếu tự làm được tôi đã làm nghiêm túc từ hai năm trước rồi.”
Lý Ngật Chu gật đầu, dựa về phía trước muốn ngủ một lúc, giọng ngái ngủ:
“Đúng là không phải người có thiên phú học tập, khỏi cần tiếc cho cậu ta.”
Triệu Kha: “… Tôi khóc đây.”
Triệu Kha khóc ròng cầm bài thi về chép, chép xong rồi mới thở phào nhẹ nhõm, tinh thần thoải mái dễ chịu, có sức để quay lại buôn chuyện.
Cậu ta nhìn Lý Ngật Chu rồi nói: “Mà này, hôm nay hai người các cậu lại hộ tống một em gái lớp 10 đi học đúng không, tôi nghe một người bên khối 10 nói, tối hôm qua cậu đích thân tới cửa lớp người ta đón người.”
Triệu Kha không hạ giọng khiến cho bạn học bên cạnh nhìn sang: “Này, cậu đừng ngủ vội, kể đi mà, cô gái này cũng hay ghê. Nói cho các cậu biết, bên khối 10 đều láo loạn tin tức bay đầy trời rồi. Rốt cuộc chuyện là thế nào hả?”
Mắt Lý Ngật Chu không mở nổi nữa, có vẻ như thật sự buồn ngủ: “Đi mà hỏi cậu ta ấy.” Cậu ta ở đây chính là Hứa Nguyên Hách.
Tầm mắt Triệu Kha lập tức đảo sang, Hứa Nguyên Hách buông tay, đáp: “Còn không phải do mẹ tôi sao, chưa xong tiết tự học buổi tối đã nhắn tin rồi gọi điện cho tôi, liên tục dặn dò tôi dẫn người ta về cùng, nếu không đừng hòng cho tôi vào cửa, sau lại thấy không uy hiếp được tôi, nên nói thẳng sẽ trừ tiền của tôi, thật là, đến mức này sao…”
“Vậy là là mẹ cậu ép cậu đi đón người, thế sao cậu ta phải đi?”
Nói đến đây, Hứa Nguyên Hách tỏ ra đắc ý: “Trên đường đánh cược, Op thi đấu thua, tôi thắng cược.”
Op là một đội trong cuộc thi thể thao điện tử, tiết tự học buổi tối hôm qua đúng lúc là thời gian cuối của vòng bán kết, Hứa Nguyên Hách lười đến đón Phương Nam Chi, nên đã thuận miệng đánh cược, nếu Lý Ngật Chu thua thì phải “chạy việc vặt” thay anh ta.
Kết quả là Lý Ngật Chu thua thật, thế nên mới có tình huống anh đến tòa nhà khối 10 đón người.
Vốn dĩ là Hứa Nguyên Hách phải đi.
——
Phương Nam Chi cảm thấy hơi không chân thực, ngày thứ hai của cô lại đặc biệt náo nhiệt.
Buổi trưa tan học có bạn cùng cô ra cổng trường, trước giờ học buổi chiều, nữ sinh tên Chương Lam Lam còn cho cô một ít đồ ăn vặt, ngồi bên cạnh nói chuyện với cô một lúc lâu.
Mọi người bỗng nhiên chú ý tới cô, bắt đầu tò mò về học sinh mới chuyển đến này.
Mới đầu Phương Nam Chi rất vui mừng, nhưng tới giờ, trong lòng cô đã biết rõ ràng, vì sao đột nhiên mọi người lại chú ý tới cô.
Là vì Lý Ngật Chu.
Bởi vì trong lời nói của bọn họ, ít nhiều đều sẽ liên quan tới Lý Ngật Chu.
Cũng từ trong miệng bọn họ, cô có một chút hiểu biết về Lý Ngật Chu, hóa ra ngoại trừ vẻ bề ngoài, anh còn là một người vô cùng ưu tú.
Cô hơi khó hiểu, vì sao họ lại cảm thấy người như thế sẽ có mối quan hệ thân thiết với cô?
Một ngày náo nhiệt hư ảo cứ trôi qua như vậy, mãi cho đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc.
Cũng không biết Chương Lam Lam lấy được tin tức đâu ra, lúc đi cùng cô tới cổng trường, cô ấy nói: “Hóa ra cậu nói thật, cậu và Lý Ngật Chu thật sự không quen nhau.”
Phương Nam Chi ngạc nhiên vì cuối cùng cô ấy cũng chịu tin.
Chương Lam Lam giải thích: “Tớ hỏi một chị học lớp 12, chị ấy bảo là Lý Ngật Chu tới đón cậu vì đánh cược thua Hứa Nguyên Hách, nên đón cậu thay anh ấy.”
Hóa ra là như vậy.
Chương Lam Lam không thấy cô đáp bèn nói tiếp: “Mọi người đều rất tò mò chuyện này, chị ấy còn tới hỏi tớ là cậu trông như thế nào đó.”
Phương Nam Chi không muốn nghe tiếp, vì cô không muốn biết người khác hình dung cô như thế nào.
May mà Chương Lam Lam cũng không nói chuyện này nữa, có điều cô ấy đột nhiên chớp mắt hỏi cô: “Vậy chắc là cậu có cách liên lạc với Hứa Nguyên Hách đúng không, cho tớ đi?”
Cô ấy đột nhiên quay xe khiến cô không kịp phòng bị, Phương Nam Chi nghẹn ngào: “Tớ cũng không có.”
“Nhưng tớ nghe chị ấy nói các cậu là hàng xóm cách vách, bố mẹ còn là bạn tốt nữa.”
Chương Lam Lam cười nói: “Cậu sợ Hứa Nguyên Hách tức giận đúng không, tớ nghe nói anh ta rất ưa bạo lực, hơi giống Hứa Đình Ưu… Thôi vậy, không sao đâu, không thêm thì không thêm. Lần sau chúng ta cùng nhau đi chơi, cậu có thể gọi anh ta ra một lúc được không?”
Phương Nam Chi dừng bước, cô cảm thấy không thể để sự hiểu lầm này tiếp tục nữa.
“Lam Lam.”
“Hả?”
“Tớ thật sự không thân với Hứa Nguyên Hách… Tớ vừa mới chuyển đến, còn không biết rõ về họ, hôm qua được đưa đón là vì đây là lần đầu tiên tớ đi học nên mẹ anh ấy nhờ.”
“À… Là vậy sao.” Nụ cười Chương Lam Lam nhạt dần, cô ấy buông lỏng tay ra khỏi tay cô: “Cậu đi đi, tớ về đây.”
Hai người đã đến cổng trường, chuẩn bị về nhà.
Phương Nam Chi nhận ra cô ấy không vui lắm, nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, trong lòng cô hơi thất vọng.
Nhưng cô thật sự không có cách nào đồng ý, cũng không biết làm sao mới tốt, vì cô thật sự không thân với họ…
Tuy nhiên Phương Nam Chi vẫn rất trân trọng người bạn thật vất vả mới kết bạn được này.
Ngày hôm sau tới trường học, cô đặc biệt mang theo đồ ăn vặt mà bố cô – ông Phương Tắc đã mua, đó là socola của một nhãn hiệu nước ngoài nào đó mà cô chưa thấy bao giờ, ăn rất ngon, cô định mang một hộp cho Chương Lam Lam.
Nhưng không ngờ, lúc cô đi đến bàn cô ấy đưa socola, Chương Lam Lam hờ hững nói mình không thích ăn socola.
Thái độ của cô ấy khác một trời một vực với ngày hôm qua.
Phương Nam Chi mất mát bối rối trở lại chỗ ngồi của mình, Hứa Đình Ưu bên cạnh đang điền trắc nghiệm Tiếng Anh liếc cô một cái rồi nói: “Ngu ngốc.”
Phương Nam Chi ngẩn người: “Cậu đang nói chuyện với tớ à?”
Hứa Đình Ưu tiếp tục làm: “Không thì ai nữa.”
“Tớ làm gì à…”
“Cậu nói cậu làm sao vậy, đưa cho người ta ăn làm gì, hôm qua cậu ta đổi tính đi nịnh bợ cậu còn không phải là vì cậu ta tưởng cậu và anh Ngật Chu có quan hệ tốt sao.”
Hứa Đình Ưu tức giận nói: “Như vừa rồi ấy, chắc là biết hai người hoàn toàn không quen biết rồi. Chương Lam Lam kia vừa mê trai vừa ngu ngốc.”
Sau khi nói xong, Hứa Đình Ưu còn bổ sung thêm một câu: “Cậu còn ngu hơn cả cậu ta.”
“…”
Phương Nam Chi không giỏi nói chuyện, lại hướng nội.
Trước giờ cô đều không có bạn bè.
Chuyện của Chương Lam Lam khiến cô buồn bã một thời gian
Khoảng thời gian sau đó, cô đều đi học hoặc về nhà một mình.
Ngoài việc để bản thân nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở Hàng Châu, cô còn dồn hết tâm sức để cố gắng bắt kịp tiến độ ở trường.
Đương nhiên, cô cũng không gặp lại Lý Ngật Chu lần nào nữa.
Nhưng kỳ lạ là có đôi lúc chợt nhớ lại, bóng lưng đã nói “đưa cô về nhà” vẫn rõ ràng trong tâm trí cô như thế.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Có lẽ thời học sinh sẽ có một khoảng thời gian cô độc, nhưng tất cả rồi sẽ tốt thôi.