Chương 19

Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ

Ánh mắt của tất cả mọi người chuyển từ Tống Sơ Tuyền sang Phương Nam Chi. Dường như mọi người không ngờ rằng, Phương Nam Chi cũng thích Hứa Nguyên Hách.

Phương Nam Chi cũng bối rối, vội vàng phủ nhận: “Em không có!” Rồi vội vàng liếc nhìn Lý Ngật Chu một cái, hiếm khi cô lớn tiếng nói: “Em không có mà!”

Nhưng một người đã uống quá nhiều như Tống Sơ Tuyền cũng chỉ cho rằng Phương Nam Chi sợ cái gọi là ‘Tranh đoạt’ mà thôi. Dù sao tất cả mọi người đều là bạn, nếu đều thích một người thì khá lúng túng.

Nhưng Tống Sơ Tuyền tự nhận bản thân quang minh chính đại, cũng hi vọng đối phương có thể bình thản thừa nhận, thích thì nhận thôi, cô ấy cũng không sợ phải cạnh tranh công bằng với người khác.

Cô ấy đi tới bên cạnh Phương Nam Chi, nói lè nhè: “Chị biết em thích cậu ấy. Ngày đó, lúc ở biệt thự Tây Vân, chị đã nghe thấy em thổ lộ với cậu ấy. Lớp trưởng cũng nghe thấy, cho nên thật ra điều này cũng chẳng phải là bí mật gì cả. Nam Chi, hay là chúng ta cùng bày tỏ với cậu ấy đi, công bằng một chút nhỉ?”

Lớp trưởng Trần Khải sờ mũi, không phản bác, cũng chính là ngầm thừa nhận quả thật anh ta có nghe thấy.

Phương Nam Chi cảm thấy lạnh cả người. Cho nên hôm đó… quả thật cô không hề nằm mơ mà thật sự đã thổ lộ rồi sao?

Nhưng đối phương không phải Lý Ngật Chu mà lại là Hứa Nguyên Hách sao?
---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Sao lúc đó Hứa Nguyên Hách lại ở trong phòng cô chứ?

“Tống Sơ Tuyền, cậu thôi đi!” Vẻ mặt Hứa Nguyên Hách không được tự nhiên, giành lấy micro, không để cho cô ấy tiếp tục nói nữa.

Anh ta cho rằng những lời Phương Nam Chi nói hôm đó cũng chỉ có một mình anh ta nghe được, không ngờ vẫn còn có người khác.

“Nói thì sao chứ? Cũng đâu có chuyện gì, thích một người không hề sai!”

“Nhưng cậu không nhận ra người ta không muốn nhắc đến chuyện này sao?”

Lúc trước, khi Tống Sơ Tuyền biết Phương Nam Chi thích Hứa Nguyên Hách thì không hề có chút cảm giác nguy hiểm nào. Bởi lẽ, khi cô ấy so sánh bản thân với Phương Nam Chi, cô ấy tự cảm thấy bản thân có thể giành phần thắng.

Vậy mà hôm nay khi gặp la·Phương Nam Chi, cô ấy lại thấy thấp thỏm. Hóa ra cô rất đẹp, có một vẻ đẹp trong trẻo, lạnh lùng, khiến cho một đứa con gái như cô ấy cũng phải liếc mắt nhìn vài lần.

Cho nên, cô ấy muốn chiếm thời cơ, quang minh chính đại nói ra. Nếu không… có lẽ sẽ muộn mất.

Vậy như bây giờ…Có phải dù nói hay không cũng đã muộn rồi?

Tống Sơ Tuyền nhìn vẻ mặt căm tức của Hứa Nguyên Hách, tủi thân nói: “Cậu hung dữ với mình như vậy làm gì chứ? Ý của cậu bây giờ có phải là cũng không cần cạnh tranh công bình nữa mà cậu cũng thích em ấy đúng không?”

Hứa Nguyên Hách ngơ ngẩn, vội nói: “Cậu nói linh tinh cái gì vậy? Tôi, tôi làm sao có thể thích em ấy chứ?”     

Tống Sơ Tuyền: “Vậy cậu …” 

“Đàn chị à, chị hiểu lầm rồi, mọi người cũng hiểu lầm rồi!” Phương Nam Chi cảm thấy đầu đau nhức, vội đến mức mặt cũng đỏ lên: “Em, thật sự không thích anh ấy. Chẳng qua ngày đó em uống nhiều, em cũng không nhận ra ai với ai nên cũng không biết mình nói cái gì nữa!”

Tống Sơ Tuyền: “Vậy sao?”  

Phương Nam Chi khẳng định, gật đầu: “Vâng, em chắc chắn đấy!”

Tống Sơ Tuyền mím chặt môi: “Nhưng chị thấy emm kéo chặt tay cậu ấy mà, rõ ràng em nói với cậu ấy!”

Phương Nam Chi lắc đầu: “Em không nhớ… Uống nhiều rồi nên em không biết bản thân nói gì nữa!” Sau đó cô nhìn về phía Hứa Nguyên Hách: “Xin lỗi, em không cố ý, em không hề có ý đó đâu!”  

Hứa Nguyên Hách liếc cô một cái, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, một lúc lâu sau mới nói: “A, vậy thì tốt!”

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại, Phương Nam Chi bị điều xui xẻo này như ngồi bàn chông. Cô cũng không dám nhìn xem vẻ mặt hiện giờ của Lý Ngật Chu, vội vàng đứng lên: “Em ăn no rồi, em xin phép về nhà trước… Mọi người tiếp tục đi!”
---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Hứa Đình Ưu từ trong bất ngờ cũng hoàn hồn lại, vội vàng đuổi theo: “Liễu Liễu, đợi mình với!”

“Đã muộn thế này rồi hay là đưa cô ấy về đi!” Bầu không khí đang yên lặng, Triệu Kha nhỏ giọng nói.

Lúc này, trên bàn tiệc ai cũng đã uống rượu. Người duy nhất không uống rượu lại có bằng lái chỉ có duy nhất mình Lý Ngật Chu. Anh đứng dậy: “Được, tôi đưa bọn họ về. Nguyên Hạo, cậu về cùng anh luôn đi!” 

Hứa Nguyên Hạo còn đang ăn dở, đang định ăn nốt thì thấy ánh mắt hung dữ của Lý Ngật Chu chỉ đành đau khổ đứng dậy, đi theo anh ra ngoài.

Khi cửa phòng bao được đóng lại một lần nữa, mọi người trong phòng liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu ồn ào.

“Con bà nó, con bà nó, con bà nó chứ!” Triệu Kha vỗ mạnh xuống bả vai Trần Khải: “Lớp trưởng, sao ngày đó cậu hóng được dưa lớn như vậy mà không nói cho chúng mình biết chuyện này chứ?”

Trần Khải hắng giọng nói: “Ngày đó tôi và Sơ Toàn chỉ đi ngang qua mới thấy được chuyện đó. Sau đó, tôi thấy Nguyên Hách cũng không nói gì nên tôi cũng không nói với mọi người. Tôi nghĩ… đến lúc cần thiết thì Nam Chi sẽ tự nói mà thôi!”

Triệu Kha nói: “Hứa Nguyên Hách, cậu đúng là chẳng coi bọn tôi là bạn tốt gì cả. Đàn em tỏ tình với cậu, sao cậu không nói cho bọn tôi biết chứ?”

Hứa Nguyên Hách ném trái cây sang: “Cậu bị bệnh đấy hả? Không nghe vừa rồi em ấy nói sao? Đó là hiểu lầm mà thôi, lời của người say mà cũng tin được hả?”

Triệu Kha: “Nhưng rượu vào lời ra mới có thể nói thật mà!”

Hứa Nguyên Hách dừng lại: “... Cút đi!”

Triệu Kha lại nhìn về phía Tống Sơ Tuyền dường như đã say khướt, đang nằm bất tỉnh nhân sự trên ghế salon.

“Vì để tỏ tình với cậu nên uống nhiều rượu một chút để lấy can đảm đó Tôi cũng không nhận ra cô ấy thích cậu đấy, che giấu giỏi thật!” Triệu Kha thở dài: “Aizz, cuộc đời thật bất công, cả hai cô gái xinh đẹp như vậy đều thích cậu!”

Hứa Nguyên Hách lạnh lùng nhìn sang. Triệu Kha cũng không sợ, cười hì hì, nhỏ giọng tiến lại gần nói: “Thành thật khai báo, cậu thích thể loại nào hả? Nhí nhảnh hay trong trẻo lạnh lùng? Cậu đừng nói là lúc trước thì Nam Chi chẳng có gì đáng nhắc đến nhưng hiện giờ... Hôm nay lúc thấy em ấy từ cổng trường ra thật sự rất tuyệt!”

Hứa Nguyên Hách nghe không nổi nữa, hất đối phương ra: “Tôi về đây, nhờ các cậu đưa người này về!” Anh ấy chỉ Tống Sơ Tuyền nhưng Triệu Kha lại nói: “Người hiển nhiên do cậu đưa về chứ!”

Nhưng mà, Hứa Nguyên Hách không thèm để ý tới anh ấy mà trực tiếp bỏ đi.

Lúc này,trên đường trở về khu phố Phong Lan Vân, Hứa Nguyên Hạo ngồi ở vị trí phụ lái luôn nhìn về phía sau.

Phương Nam Chi và Hứa Đình Ưu ngồi ở ghế sau. Suốt dọc đường đi, các cô không nói quá nhiều, đến khi Lý Ngật Chu lái xe đến trước cửa Hứa gia, Hứa Đình Ưu mới hỏi một câu.

“Liễu Liễu à, ở đây cũng không có người ngoài. Cậu với anh mình...”

“Mình thật sự không thích anh ấy mà!” Phương Nam Chi thấp giọng nói.

Hứa Đình Ưu có chút nuối tiếc: “Được rồi... Vậy tụi mình về nhà trước!”

“Ừ!”

Sau khi hai người đi, Lý Ngật Chu lại lái xe về phía trước một đoạn ngắn, dừng xe ở trước cửa nhà Phương Nam Chi.

“Đến nơi rồi!” Anh xoay người nói với cô.

Phương Nam Chi ngước mắt nhìn vào mắt anh. Bắt đầu từ lúc ở trong phòng bao, nỗi bất an lo sợ đột ngột tăng vọt.

Từ đầu đến cuối, anh không hề giống người khác, hỏi rốt cuộc điều này là thật hay giả nhưng người mà cô muốn giải thích nhất lại chỉ có anh.

Cô muốn nói cho anh biết, cô không hề thích Hứa Nguyên Hách, muốn nói cho anh biết, tối hôm nó anh mới là người trong giấc mơ của cô cho nên cô mới nói những lời đó.

Cô không thích người khác, chỉ thích anh.

Nhưng mà, bây giờ sao cô còn có dũng khí nói những lời này nữa chứ?

“Em cũng không biết tại sao Hứa Nguyên Hách lại ở trong phòng em!” Lời nói mắc nghẹn trong cổ họng một lúc rốt cuộc cô vẫn quyết định giải thích với anh.

Lý Ngật Chu: “Xin lỗi, cũng là vấn đề của anh!”

Phương Nam Chi có chút nghi ngờ.

Lý Ngật Chu giải thích: “Đêm hôm đó sau khi đưa em về phòng thì anh ra ngoài mua thuốc. Bởi vì lúc đó em nằng nặc đòi ra ngoài, anh sợ em làm loạn nên trên đường đi có nhắn tin cho Nguyên Hách kêu cậu ấy để mắt trông chừng em!”

Phương Nam Chi đã hiểu rõ, tại sao rõ ràng là anh đưa cô về phòng nhưng cuối cùng lại là Hứa Nguyên Hách ngồi bên mép giường của cô.

“Hóa ra là như thế...” Phương Nam Chi nói: “Nhưng anh cũng không cần nói lời xin lỗi với em. Dù sao cũng là do em nói ra nhưng đó cũng không phải là ý muốn thật sự của em. Anh, mọi người không nên hiểu lầm.”

Lý Ngật Chu an ủi, cười một tiếng: “Biết mà, yên tâm đi!”

“Cảm ơn, còn chỗ bên học tỷ Sơ Toàn, hi vọng anh cũng giải thích giúp em một chút!” 

Lý Ngật Chu gật đầu một cái. Phương Nam Chi cảm thấy yên tâm, xoay người định đẩy cửa xe đột nhiên nghĩ tới cái gì lại rút tay trở lại.

“Sao vậy?” Lý Ngật Chu hỏi.

Phương Nam Chi quay đầu nhìn anh: “Hôm nay lúc đàn chị tỏ tình quả thật em rất kinh ngạc, em nghĩ rằng chị ấy thích anh!”

Trong mắt Lý Ngật Chu cực kỳ kinh ngạc: “Tại sao lại nói như vậy?”

Vành tai Phương Nam Chi nóng lên: “Ngày đó,... vô tình em thấy hai người ở góc vườn hoa, chị ấy tặng quà cho anh cho nên em nghĩ rằng...”

“Em nói là lúc ở Tây Vân sao?”

“Vâng!”

Lý Ngật Chu không biết làm sao: “Đó là quà cô ấy tặng cho Nguyên Hách, đêm đó nhiều người, anh và Nguyên Hách lại vô tình ở chung một phòng cho nên cô ấy nhờ anh đưa hộ!”

“A...”

“Hồi học tiểu học, Tống Sơ Tuyền và Nguyên Hách học cùng một lớp. Cô ấy đã thích Nguyên Hách rất lâu rồi. Anh cũng chỉ tình cờ phát hiện. Sau khi cô ấy biết anh đã phát hiện ra cũng thản nhiên thừa nhận, còn dặn anh đừng nói với Nguyên Hách vội, đợi đến khi tốt nghiệp sẽ bày tỏ!”

“Như vậy sao!”

Lúc trước, trong lòng Phương Nam Chi đã từng cực kỳ tức giận nhưng sau đó lại cảm thấy vui vẻ và sung sướng trở lại.

Từ trước, anh đã biết người Tống Sơ Tuyền thích là Hứa Nguyên Hách, quả tặng kia cũng chỉ đưa hộ người ta mà thôi. Cho nên, có thể chắc chắn, thật sự anh không hề thích Tống Sơ Tuyền chút nào.

“Vậy, cảm ơn anh hôm nay đã đưa em về!”

“Không sao, tiện đường mà thôi!”

“Vậy em đi trước nhé?”

Lý Ngật Chu gật đầu: “Được!”

Sau khi xuống xe, bước chân Phương Nam Chi cực kỳ nhanh nhẹn. 

Sau khi về đến nhà, tắm rửa, nhào lên giường, lấy quyển sách liên quan đến kiến trúc mà cô mua được từ nhà sách, quyển sách này cô cũng đọc được hơn nửa rồi.

Cô ôm sách lằn vòng vòng trên giường, khóe miệng không nhịn được mà nở nụ cười.

Tối nay vừa hoang đường, lúng túng, thất thố nhưng cuối cùng lại mang đến cảm giác vui vẻ.

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc ăn điểm tâm, Phương Nam Chi nhận được tin nhắn mà Tống Sơ Tuyền gửi tới.

Chị ấy nói tối ngày hôm qua chị ấy uống quá nhiều rồi nên cư xử hơi quá đáng, xin lỗi vì đã nói bí mật của cô ra.

Phương Nam Chi suy nghĩ một lúc, vẫn trả lời chị ấy rằng không vấn đề gì, cũng nhấn mạnh một việc cô không thích Hứa Nguyên Hách còn chúc chị ấy nhanh chóng ở bên cạnh người chị ấy thích.

Tống Sơ Tuyền gửi một tin cảm ơn còn thêm một cái icon ôm.

Phương Nam Chi cười một tiếng, tiếp tục lật quyển sách trên bàn.

“Liễu Liễu à, ăn điểm tâm đi đã con, lúc này đừng học làm gì!” Triệu Lợi Vân đưa cho cô một cốc sữa, nói.

Phương Nam Chi đang đọc hăng say, lúng búng nói: “Con không học ạ! Đây không phải là tài liệu giảng dạy gì cả ạ!”

“Đó là sách gì vậy? Mẹ xem một chút nào!”

Phương Nam Chi: “Một quyển sách liên quan tới kiến trúc thôi ạ!”

Lúc đầu mua quyển sách này chỉ vì muốn hiểu rõ thêm thế giới của Lý Ngật Chu, để có thêm nhiều chủ đề có thể nói với anh. Nhưng sau đọc xong, cô cảm thấy đúng là rất có ý nghĩa.

Có lẽ do bản thân thích tranh vẽ nên khi thấy những bản thảo kiến trúc có thiết kế đặc biệt nên cô cũng cảm thấy xúc động.

Trong hai tháng nghỉ hè, cô có hứng thú làm thêm một ít đồ mô hình có hình dạng phức tạp một chút.

“Kiến trúc sao? Sao thế? Con có hứng thú với cái này à?”

“Vâng ạ, con thấy rất đặc biệt ạ!”

“Vậy con có hứng thú là tốt rồi. Mẹ nghe dì Hoàng con nói Ngật Chu học khoa kiến trúc ở Minh đại, con đó nếu có thể thi đỗ khoa đó thì mẹ sẽ cao hứng đến chết mất!”

Phương Nam Chi ngẩn người, chậm rãi lật một trang: “Mẹ, mẹ cảm thấy con có thể theo ngành này sao ạ?” 

Triệu Lợi Vân thuận miện nói: “Dĩ nhiên rồi, nếu không thi đỗ thì tính tiếp. Có mục tiêu là chuyện tốt mà!”

Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ có suy nghĩ phải học tập cho giỏi. Mục tiêu chính là thi đỗ một trường tốt, rồi sau đó tìm một công việc tốt.

Nhưng nếu như muốn hỏi cô định thi vào trường nào, phải theo ngành gì thì cô  không thể trả lời được bởi vì cô vẫn chưa hề nghĩ tới điều này.

Lúc này, Triệu Lợi Vân thuận miệng nói vậy lại khiến cô dao động. Có lẽ... cô cũng có thể thử sức thi vào Minh Đại.

Cô thích vẽ, thích thiết kế, trong khoảng thời gian này cũng có hứng thú rất nhiều với kiến trúc nhưng không thử một chút sao biết được chứ?

Huống chi, Lý Ngật Chu cũng ở đó. Nếu muốn trở nên ưu tú, muốn sánh vai cùng anh vậy thì không phải càng nỗ lực hơn sao?

Nhấn Mở Bình Luận