Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ
Lý Ngật Chu đã tìm thấy ngăn tủ của Hứa Đình Ưu, nhưng anh không tìm thấy thuốc bên trong.
Khi anh định gọi điện hỏi thì thấy Triệu Kha chậm rãi đi tới: “Đừng tìm nữa, hãy quay về đi.”
Lý Ngật Chu nhíu mày: “Sao vậy?”
“Trong đó cũng không có thuốc đâu, Hứa Đình Ưu chỉ muốn tách chúng ra, tìm mọi cách để A Hách và Nam Chi có ngồi trên vòng đu quay cùng nhau.”
Toàn thân Lý Ngật Chu cứng đờ: “Bọn họ đã lên rồi sao?
“Chờ chúng ta quay lại, họ sẽ đi gần hết vòng rồi.” Triệu Kha thở dài:Haiz… Thật tuyệt vời, khi nào tình yêu ngọt ngào cũng đến lượt tôi đây?”
Lý Ngật Chu: “……”
“Cậu nói xem, Nam Chi vẫn còn thích A Hách ư?”
“Không biết.”
“Tôi nghĩ là còn thích, nếu họ thật sự đến với nhau thì sẽ ra sao nhỉ?” Triệu Kha hơi phấn khích, Lý Ngật Chu quay người đóng cửa tủ, ánh mắt trở nên tối sầm.
Nếu Nam Chi thật sự còn thích anh ta, nếu họ thật sự đến với nhau… Thì sẽ ra sao?
Lý Ngật Chu không thể trả lời, anh phát hiện mình không thể miễn cưỡng nói ra bất cứ lời chúc phúc nào.
Vòng đu quay trong khoảng nửa giờ, trong khoảng thời gian này, Phương Nam Sơn Chi và Hứa Nguyên Hách đều không nói một lời nào, không phải cô cố ý không để ý đến anh ta, chỉ đơn giản là cảm thấy thất vọng và cô đơn trong lòng, không biết mình nên nói gì nữa.
Trong khi đó, Hứa Nguyên Hách lại rơi vào tình huống khó xử, anh ta còn chưa kịp bắt đầu thì đã nhận lấy thất bại. Nhìn Nam Chi im lặng, anh ta cũng chỉ đành im mà thôi.
Cabin dần đi xuống, khi vừa chạm đất, cửa mở ra, Nam Chi được nhân viên từ bên trong dìu ra.
Cách đó không xa là đám người Hứa Đình Ưu. Phương Nam Chi nhìn bọn họ một cái, ánh mắt dừng lại trên người Lý Ngật Chu. Nhưng cũng chỉ liếc mắt qua, cô liền thu hồi tầm mắt……
Không thể ngu ngốc nữa.
Cô cố nén chua xót trong lòng, tự nói với mình không thể giả ngu nữa.
Không thích là không thích, anh đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi, làm sao cô có thể không hiểu.
Cô không thể gây phiền phức cho người khác, cũng không thể để bản thân rơi vào tình huống khó xử như thế…
“Xong rồi!” Hứa Đình Ưu vẫy tay về phía cô.
Nam Chi biết Hứa Đình Ưu chỉ là hiểu rõ mọi chuyện, nên muốn ghép cô với Hứa Nguyên Hách thôi, cô không trách cô ấy, cô hít một hơi thật sâu và bước tới. “Tại sao mọi người không đi vòng đu quay?”
Cô nói với giọng rất bình tĩnh. Hứa Nguyên Hách đi cạnh bên, nhìn cô một cái, lúc trên vòng đu quay anh ta cảm thấy rõ được sự buồn bã của cô, anh ta còn đoán được khi họ xuống cô chắc chắn sẽ trách tội Đình Ưu. Tuy nhiên… Cô lại không nói gì cả.
Hứa Đình Ưu thấy vẻ mặt lạnh nhạt này của cô cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cô ấy nhìn Hứa Nguyên Hách, nhưng anh ta không để ý đến cô nàng này, cô nàng không tìm được đáp án đành phải nói: “Tớ, tớ mới uống thuốc, dạ dày mới tốt hơn một chút, không cần ngồi nữa đâu.”
Phương Nam Chi: “Ừ, vậy cậu có thể chơi không? Hay là chúng ta về chỗ nghỉ ngơi trước đi?”
“Có thể, có thể chơi, đi thôi, chúng ta đi chơi con lắc khổng lồ đi.” Hứa Đình Ưu nói.
“Được.” Phương Nam Chi kéo tay Hứa Đình Ưu rời đi, Lý Ngật Chu nhìn sau lưng cô, nhíu mày.
Triệu Kha lại kéo vai Hứa Nguyên Hách, vẻ mặt kỳ lạ: “Này, cậu sao thế?”
Hứa Nguyên Hách vẫn đang ngượng ngùng vì việc trên vòng quay, và cảm thấy rất xấu hổ, lúc này anh ta không muốn nói một câu nào cả, vì vậy đẩy tay của Triệu Kha ra xa, “Hỏi làm gì, đi thôi.”
Triệu Kha đuổi theo: “Này, đừng hẹp hòi như vậy chứ.”
Khi đến con lắc khổng lồ, chỉ có Hứa Đình Ưu và Phương Nam Chi đi xếp hàng, ba chàng trai còn lại không chơi.
Triệu Kha không dám, Lý Ngật Chu và Hứa Nguyên Hách cảm thấy không hứng thú chơi đùa.
“Liễu Liễu, thật không có chuyện gì xảy ra trên đó à? Anh của tớ không nói gì sao?” Trong lúc đứng hàng, Hứa Đình Ưu hỏi.
Phương Nam Chi: “Tớ hiểu ý của cậu, Đình Ưu, cậu đã hiểu sai rồi.”
“Hả?”
“Tớ không có cảm giác đó với anh trai của cậu, anh ấy cũng không có, cậu không cần tác hợp hai chúng tớ đâu…” Phương Nam Chi nói.
Hứa Đình Ưu ngạc nhiên: “Ai nói anh ấy không có cảm giác gì đối với cậu vậy?”
Đến cả cái cơ hội tốt như vậy, anh ta còn không thể hiện?
Phương Nam Chi: “Thực sự không có, Đình Ưu… Đừng làm ra chuyện rắc rối nữa.”
Hứa Đình Ưu nhìn thấy Phương Nam Chi thực sự không có hứng thú, nhận ra bản thân cô nàng đã làm một tồi tệ: “Vậy nên, cậu thật sự không thích anh ấy à.”
“Tớ và anh ấy chỉ là bạn, không phải tình yêu giữa nam và nữ, trước đây không có, hiện tại cũng không có, và trong tương lai cũng sẽ không có, vậy nên xin đừng hiểu lầm nữa.” Phương Nam Chi nói.
Hứa Đình Ưu ngậm đắng nuốt cay, nói: “Được rồi, thực sự xin lỗi cậu. Chuyện hôm nay không nói trước với cậu, vốn là tớ muốn tạo cơ hội cho cậu và anh trai tớ.”
“Tớ biết, không sao.” Phương Nam Chi hít một hơi thật sâu, thấp giọng, nói: “Có những điều, càng hiểu rõ thì càng tốt.”
…
Có lẽ trong lòng mỗi người đều có một điều băn khoăn, buổi chiều ở công viên giải trí không thú vị lắm, trước bốn giờ đã có vài người rời đi.
Triệu Kha lái xe đến khách sạn đã đặt, sau khi đỗ xe, Triệu Kha đề nghị có thể quay về phòng của mình để thay quần áo và nghỉ ngơi một chút, đến giờ ăn tối anh ta sẽ chủ động xuống.
Vì mỗi người đều mang theo hành lý nhỏ, sau khi Hứa Nguyên Hách và Triệu Kha đi lấy thẻ phòng cho mọi người, Lý Ngật Chu mở cốp sau và giúp mọi người lấy hành lý.
Hành lý của Phương Nam Chi chỉ là một balo, bên trong để một bộ quần áo cùng một ít mỹ phẩm dưỡng da đơn giản, lúc nhìn thấy Lý Ngật Chu xách ba lô của mình ra, cô đi lên phía trước muốn nhận lấy nó.
Lý Ngật Chu nói: “Để anh giúp em.”
Phương Nam Chi rũ mắt xuống, không nhìn anh, trực tiếp cầm hành lý: “Không cần, em tự mình làm.”
Nói xong, cô quay lưng và đi.
Lý Ngật Chu nhìn theo bóng lưng cô, trầm mặc một lúc, sau đó xách hành lý của người khác rồi đi theo cô.
Phòng của mọi người được bố trí trên cùng một tầng, khi đến cửa phòng, Phương Nam Chi ném chiếc ba lô sang một bên, mệt mỏi nằm xuống giường.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên một tiếng, là chị Trịnh Tử Kỳ gửi wechat cho cô, hỏi cô thế nào rồi.
Phương Nam Chi đã kiên nhẫn chịu đựng từ lúc lên đu quay đến giờ, nhưng giờ khắc này, khi thấy những dòng tin nhắn,
bây giờ cảm xúc của cô vỡ oà, cô không còn chịu nổi nữa, nước mắt đột nhiên trào ra. Giống như cánh cửa xả lũ được mở ra vậy.
Cô nằm sấp trên giường khóc lặng một lúc, nhưng không dám khóc lâu vì mắt sẽ bị sưng, sẽ bị phát hiện.
Cô không muốn để cho đám người Triệu Kha biết rằng giờ phút này bởi vì Lý Ngật Chu không thích mình mà trở nên đau khổ, quằn quại. Cô lại càng không muốn để cho bản thân Lý Ngật Chu biết.
Thật là mất mặt…
Tưởng rằng anh thích cô, tưởng rằng tình thương giấu kín nhiều năm của cô cuối cùng được sáng tỏ.
“Chị, anh ấy không thích em, chị coi như chưa bao giờ biết chuyện này đi.”
Phương Nam Sơn Chi vừa nức nở vừa gửi tin nhắn này, sau đó đứng lên đi vệ sinh, cởi bỏ toàn bộ lớp trang điểm mà cô ấy chuẩn bị cho ngày hôm nay, và cố nén tất cả những giọt nước mắt của mình.
Sau khi tắm rửa thay quần áo, cô liên tục soi mình trong gương, xác định không có dấu hiệu của việc cô vừa khóc xong thì mới đi ra ngoài.
Triệu Kha nhắn trong nhóm nói sẽ ăn tối ở nhà hàng lúc 7 giờ tối, Phương Nam Chi đến sớm hơn 5 phút, mọi người đã đến rồi, Hứa Đình Ưu nhìn thấy cô, gọi cô qua ăn cơm.
Phương Nam Chi nở nụ cười, ngồi vào chỗ.
Hứa Đình Ưu nhận thấy bầu không khí hôm nay vì cô ấy mà trở nên quái dị, vì thế cũng cố gắng hết sức để hâm nóng: “Hôm nay chơi mệt rồi, ăn một bữa thật ngon đi, mấy món này đều là món cậu thích ăn, cậu ăn nhiều một chút.
Phương Nam Chi: “Ừ, được rồi.”
Triệu Kha: “Vậy, hôm nay chúng ta uống rượu phải không?
Hứa Đình Ưu: “Mọi người uống thôi, em và Liễu Liễu không uống, bọn em cũng không uống được nhiều lắm.”
“Tớ uống.” Phương Nam Chi nói.
Lý Ngật Chu quay đầu nhìn cô, mọi người cũng đồng loạt nhìn cô, Hứa Đình Ưu hỏi: “Chắc chắn không?”
Lý Ngật Chu nói: “Nếu uống khó chịu thì đừng uống nữa.”
Phương Nam Chi tự biết chuyện tình cảm không thể trách bất kỳ ai, nhưng nghe Lý Ngật Chu nói vậy, bất ngờ có chút cảm giác oán hận trong lòng, cô nhìn anh một cái, trong lời nói chứa đựng một chút bướng bỉnh, giống như muốn phản đối anh: “Em không sao cả, ai nói em uống rượu là em khó chịu chứ, dù sao em cũng không đi đâu xa cả, em uống một chút sau đó về phòng ngủ thôi.”
Lý Ngật Chu biết cô sau khi uống rượu thế nào, sợ cô không thoải mái, nhưng cô nói vậy, anh cũng không thể nào nói gì nữa.
Cô không còn là cô bé chưa trưởng thành như trước đây, anh không thể nào ngăn cản cô ấy.
Mà Triệu Kha thích nhất là có bạn cùng nhậu, lập tức nói: “Được rồi, uống bao nhiêu cũng được, em muốn uống bao nhiêu cũng được. Bây giờ em muốn uống gì?”
Phương Nam Chi nghẹn ngào nói: “Cái gì cũng được.”
Triệu Kha: “Nào, bồi bàn…”
Hứa Đình Ưu cũng nói: “Được! Vậy thì hôm nay tớ sẽ uống rượu với cậu! Chúng ta đã lâu không gặp, đều cao hứng cao hứng như vậy, thì tớ sẽ nghe theo ý cậu.”
Sau khi các món ăn được phục vụ, người phục vụ mang rượu mà Triệu Kha đã gọi.
Triệu Kha nhanh chóng mời mọi người uống một ly, Phương Nam Chi sau khi uống hai cốc cũng nhanh chóng đi lên, cô nén những điều không vui vào một góc nhỏ trong lòng. Cô nắm cánh tay của Hứa Đình Ưu, cười cười nói nói về một số chuyện đã xảy ra ở Trường thực nghiệm Quận Hoa sau khi bọn Lý Ngật Chu tốt nghiệp.
Hứa Đình Ưu cũng được cô đưa vào trong hồi ức, kể cho ba nam sinh nghe về cảnh Phương Nam Chi sau này được theo đuổi ở trường, “Em kể cho các anh nghe, tình huống lúc đó của cô ấy cũng không kém anh Ngật Châu và anh trai em, thư tình chất từng đống.”
Phương Nam Chi lúng túng, bịt miệng cô ấy lại rồi nói: “Đổi chủ đề khác đi.”
Hứa Đình Ưu cười: “Được, Được, vậy đổi đại học đi. Nói cho tớ biết, ở trường đại học có phải là cảnh này cũng diễn ra đúng không, có phải cũng có rất nhiều người theo đuổi cậu không?”
Phương Nam Chi: “Hứa Đình Ưu, cậu không thể rời khỏi chủ đề này đúng không?”
Hứa Đình Ưu nhìn về phía Lý Ngật Chu: “Anh Ngật Chu cũng ở Minh Đại, chắc chắn anh biết!”
Đêm nay, tâm trạng Lý Ngật Chu cũng nặng nề như cô, hắn nhìn về phía Phương Nam Chi, lúc này, vì cô uống rượu, hai má đã bắt đầu đỏ lên, hai má trắng nõn giống như quả đào chín mọng.
“Ừm.”
Hứa Đình Ưu: “Xem đi! Anh Ngật Chu ca nói phải!”
Ánh mắt Phương Nam Sơn Chi tối sầm, thấp giọng nói: “Anh ấy không biết, anh ấy lại không quan tâ m đến tớ…”
Hứa Đình Ưu không nghe rõ: “Hả? Cậu nói cái gì?”
Phương Nam Chi lắc đầu, lớn tiếng nói: “Tớ nói là đến lượt cậu uống, cậu nói nhiều như vậy làm gì.”
Hứa Đình Ưu cười: “Rồi. Đến lượt cậu uống đó!”
Phương Nam Chi cầm ly rượu lên: “Uống thì uống.”
Triệu Kha: “Anh cũng uống, anh cũng uống.”
Ba người cùng nhau uống rượu, cười đùa vui vẻ, và cuối cùng, bữa ăn này đã kéo dài đến hai giờ sau đó.
Ba người đều uống nhiều rượu khác nhau, chỉ có Hứa Nguyên Hách và Lý Ngật Chu là một tỉnh táo.
Hứa Nguyên Hách là loại người càng buồn bực càng không muốn uống rượu, lúc này nhìn ba người đang say, anh ta cau mày, đứng dậy rồi nói: “Thật sự là phục mấy người rồi, mấy người ngươi còn có thể đi được không?”
“Có thể! Tất nhiên là có thể!” Hứa Đình Ưu đứng thẳng lên: “Anh nhìn đi, em đứng vững, còn không ngã đây này!”
Phương Nam Chi nhìn cô ấy, cũng bắt chước mà đứng dậy: ‘’Em cũng không ngã!”
Kết quả, trong giây lát, cô không thể đứng vững mà lắc lư vài cái.
Lý Ngật Chu luôn nhìn cô, nhanh chóng giương tay nắm lấy cánh tay của cô, Phương Nam Chi bị anh nắm chặt, cô quay sang nhìn cái bàn tay ấy, rồi nhìn đến Lý Ngật Chu, cô nheo mắt, hừ một tiếng: “Thả em ra.”
Lý Ngật Chu trầm giọng nói: “Đứng vững.”
Phương Nam Chi nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm túc của anh, trong lòng càng cảm thấy áy náy, cô hất tay anh ra: “Em không đứng vững mặc kệ em, không cần anh quản.”
Lý Ngật Chu: “……”
Phương Nam Chi không thèm để ý đến anh: “Đình Ưu, chúng ta đi!”
Hứa Đình Ưu: “Ừ! Tớ đưa cậu về phòng!”
“Được, cảm ơn cậu, cậu luôn đối tốt với em. Còn đàn ông, đều là kẻ xấu.”
Hứa Đình Ưu nhanh chóng đáp lại: “Phải, phải, đàn ông đều không phải người tốt. Được rồi, từ nay về sau em sẽ không như vậy nữa, bạn ơi, cậu đừng giận nhé.”
“Tớ không giận… Không sao cả!”
“Ừ!”
Ba chàng trai bên bàn ăn: “…”
Tại sao cả hai người này, khi say rượu lại còn muốn nói lời công kích người khác?
Hai cô gái rời đi, ba người còn lại tự nhiên cũng đi theo, cuối cùng năm người cùng nhau lên thang máy, rồi đi lên phòng.
Sau khi ra khỏi thang máy, phòng đầu tiên đến là phòng của Phương Nam Chi.
Hứa Đình Ưu nói: “Mở cửa!”
Phương Nam Chi đeo một cái túi chéo, bên trong có một số đồ dùng hàng ngày, bình thường thì rất dễ dàng tìm thấy, nhưng có lẽ hôm nay do uống quá nhiều, cô lục tung túi một hồi mà vẫn không tìm được chìa khóa phòng.
Lý Ngật Chu nhìn cô cúi đầu tìm kiếm, đôi mắt anh nhíu lại. Anh thở dài nhẹ nhàng và nói: “Đưa anh, anh giúp em tìm.”
Phương Nam Chi nhìn lên nhìn anh một cái, mày nhíu lại, nhỏ giọng nói: “Không cần, em tự tìm.”
Nói xong, cũng không biết cô lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy, đột nhiên ngồi xổm xuống, đem túi móc xuống, tất cả mọi thứ đều ngã xuống hành lang.
“Em không tin không tìm thấy.”
“Để tớ giúp cậu tìm!” Hứa Đình Ưu cũng ngồi xổm xuống, cô ấy tìm đi tìm lại hai lần nhưng không thấy, liền cầm lên một cái ví đựng thẻ màu xanh nhạt trong túi ra, nói: “Có lẽ ở đây.”
Phương Nam Sơn sau khi ngồi xổm xuống liền cảm thấy choáng váng, cũng không để ý Hứa Đình Ưu đang tìm gì. Khi cô ấy cầm ví đựng thẻ lên, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một tấm thẻ màu đen vàng bên dưới.
Cô đã thấy nó!
Tuy nhiên, trong lúc cô cầm lên, nghe thấy Hứa Đình Ưu nói một cách hoài nghi: “Hửm?”
Phương Nam Chi ngẩng đầu nhìn cô ấy, chỉ thấy Hứa Đình Ưu nhìn vào thứ trong tay mình, rồi nhìn lên nhìn Lý Ngật Chu đang đứng ở bên cạnh, ngơ ngác nói: “Sao trong túi thẻ của cậu lại có ảnh của anh Ngật Chu?”