Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ
Vào thời gian này, người đi ra đi vào trong ký túc xá không nhiều lắm.
Sau khi Phương Nam Chi từ đại sảnh đi ra ngoài, nhìn thấy Lý Ngật Chu ở trước cửa, khuôn mặt trầm mặc, không hề có ý cười.
Cũng không biết tại sao, cô đột nhiên không dám ra ngoài, nhưng anh đã nhìn thấy cô rồi, cô cũng không cần phải quay vào nữa.
Hơn nữa… thực ra cô cũng muốn biết rốt cuộc anh đang nghĩ như thế nào.
Phương Nam Chi bước đến trước mặt anh: “Anh…”
Lời còn chưa dứt, anh bỗng kéo tay cô đi thẳng về phía trước, Phương Nam Chi mất cảnh giác, lảo đảo đi phía sau anh.
“Anh làm gì vậy? Anh kéo em đi đâu…”
Lý Ngật Chu không nói câu nào, kéo cô đi một mạch, anh đi rất nhanh, cô phải chạy bước nhỏ mới có thể theo kịp.
Đi thẳng qua ký túc xá rồi rẽ phải là tòa giảng đường, nhưng tòa giảng đường này vào buổi tối không mở phòng tự học, toàn bộ tòa nhà không bật đèn tối đen như mực.
Phương Nam Chi không sợ tối, ở phương diện này cô vẫn luôn rất gan dạ, cô chỉ hơi sợ Lý Ngật Chu, toàn bộ quá trình anh không nói gì, nhìn góc nghiêng mặt anh lạnh như băng.
Anh bất thình lình kéo cô vào sâu trong tòa giảng đường.
Phương Nam Chi: “Lý Ngật Chu, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh đừng kéo em…”
Hành lang rất sâu, cuối hành lang lại là sương mù và bóng tối.
Đi đến giữa hành lang, Lý Ngật Chu dừng lại, sau khi thả lỏng cô anh liền áp cô lên tường.
Bức tường lạnh ngắt thấm qua lớp vải tiến vào cơ thể, Phương Nam Chi khẽ run, vẫn chưa phản ứng lại, người trước mắt thuận thế cúi xuống hôn lên môi cô.
Hơi thở mềm mại và ẩm ướt, trong chốc lát cuốn lấy cô.
Phương Nam Chi trơ mắt nhìn, trong nháy mắt giữ chặt quần áo anh.
Mà nụ hôn này hiển nhiên không thể kết thúc trong chốc lát được, tiếng hít thở của Lý Ngật Chu dần dần mất kiểm soát trong hành lang yên tĩnh, một tay anh giữ chặt cô, tay còn lại nâng một bên mặt của cô, càng hôn sâu hơn, mang theo sự nóng bỏng, rối loạn.
Phương Nam Chi từ sự ngỡ ngàng lúc đầu đến sự luống cuống của hiện tại, cô chưa cùng ai hôn môi bao giờ, trong lòng hoàn toàn rối loạn, vì vậy dù Lý Ngật Chu không quen thuộc, cô cũng dễ dàng bị anh dẫn theo nhịp…
Hơi thở dồn dập theo anh, gò má cô cũng dần ửng hồng.
Môi và răng đập vào nhau, hơi đau.
“Anh không lừa gạt em.” Sau khi va chạm kịch liệt, anh chống nhẹ lên trán cô thở dốc, giọng nói rất trầm: “Nhịn không hôn em, kết quả lại biến thành không thích em?”
Môi Phương Nam Chi hơi tê, trái tim run rẩy, cô ngước mắt lên nhìn anh, rất lâu sau mới nói: “Có phải do hôm nay em nói như vậy, nên anh mới…”
Lý Ngật Chu: “Không phải.”
Phương Nam Chi mím môi: “Vậy, tại sao bạn trai của người khác đều sẽ hôn, nhưng mỗi lần anh đưa em về ký túc xá đều…”
Những lời tiếp theo cô không muốn nói nữa, nhưng bản thân lại thật sự muốn biết, phồng má, cúi đầu nói: “Đều rất bình tĩnh…. A!”
Giọng nói vừa kết thúc, sau lưng cô đột nhiên bị cánh tay anh ôm vào.
Anh ôm cô vào lòng, cúi đầu cắn một cái lên môi cô, khàn giọng nói: “Em nói xem tại sao?”
Lúc đầu Phương Nam Chi còn không kịp phản ứng, mãi đến khi nhận ra vị trí dưới bụng của mình có một thứ gì đó tồn tại rất rõ ràng.
Chất liệu áo hoodie mỏng không thể ngăn cản được điều gì, tư thế mạnh mẽ cao ngất khiến Phương Nam Chi hoàn toàn đóng băng tại chỗ, cả người như bốc cháy lên.
“Anh biết hôn em thì sẽ không kiểm soát được.” Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên mặt cô, vừa bất đắc dĩ lại vừa có sức tấn công: “Em bảo anh hôn em ở dưới ký túc xá, anh thành như vậy thì quay về như thế nào?”
Phương Nam Chi hoàn toàn nghẹn giọng, muốn lùi lại phía sau cách xa anh, nhưng vẫn bị anh ôm mạnh mẽ, cô hoàn toàn không thể bỏ qua sự tồn tại của nó.
Mãi một lúc sau mới run rẩy lên tiếng: “Anh, anh buông ra. Anh đây là… ngụy biện, vậy tại sao người ta hôn một cái thì có chuyện gì đâu!”
Thực ra cô không biết người khác như thế nào, cô chỉ là hoảng loạn, cũng không biết bản thân đang nói gì.
Lý Ngật Chu dùng tay siết chặt eo cô, gân xanh nổi lên: “Liễu Liễu, bản thân em như thế nào mà em không biết sao, em cho rằng sau khi anh ở cạnh em rất thoải mái sao.”
Anh nói từng chữ một: “Anh sắp nghẹn chết rồi.”
Đây là lần đầu tiên Phương Nam Chi nghe thấy Lý Ngật Chu nói chuyện như vậy, giống như hoàn toàn gỡ xuống vỏ bọc ôn hòa ban ngày, bên trong anh không còn phong độ thân sĩ nữa, mà như một con thú hoang, trong màn đêm tối thoát ra ngoài, cắn lên cổ cô!
La Giai Giai từng nói, con trai bề ngoài càng hiền lành đơn thuần càng cấm dục, thì ở phương diện này sẽ càng làm càn.
Lúc đầu cô không tin, nhưng hiện tại, cô dường như đã khá tin vào nó rồi.
Lý Ngật Chu nhìn người trong lòng hoàn toàn chết lặng, liền biết bản thân đã dọa cô, sau một hồi dây dưa, anh khẽ nói: “Nhưng tạo cho em cảm giác này cũng là lỗi của anh, anh tưởng rằng những chuyện này đều cần từ từ thực hiện, nếu không sẽ dọa em. Xin lỗi Liễu Liễu, đây cũng là lần đầu tiên anh yêu đương, không có kinh nghiệm, anh cứ nghĩ chậm một chút sẽ khiến em càng thoải mái hơn.”
“Có, có thể chậm lại!” Phương Nam Chi hối hận rồi, khoảnh khắc này, cô thật sự hối hận muốn chết.
Cô không cần anh phải nhanh nữa, thật sự không cần!
“Vậy sao, cần chậm lại?”
Phương Nam Chi: “Vâng!”
“Nhưng hôn thì đã hôn rồi.” Lý Ngật Chu dựa vào ánh sáng yếu ớt nhìn cô: “Thử lại đi?”
Hơi thở của Phương Nam Chi lại run rẩy.
Lý Ngật Chu lại một lần nữa cúi đầu hôn lên môi cô, lần này, hành động của anh không còn mạnh mẽ gấp gáp nữa, tiết tấu của anh chậm lại, sau khi nhẹ nhàng chạm vào, đầu lưỡi cạy mở môi cô… cuốn lấy cô.
Hành lang trống không lại an tĩnh rất nhanh phát ra âm thanh dày đặc của những nụ hôn, mang theo một số vết nước nhẹ nhàng.
Ướt át, nóng bỏng, quyến rũ sống động.
Hơi thở của Phương Nam Chi ngày càng dồn dập, hai tay đều bám vào người anh, vào lúc anh càn quét, cả người đều giống như bị điện giật, cảm giác tê dại từ não đến xương cụt.
Âm thanh của cô bị bóp nghẹn, chân mềm nhũn.
Lý Ngật Chu hơi dừng lại, giữ lấy cô, ôm thật chặt, nụ hôn cũng dần trở nên cuồng nhiệt, kề sát cô, vươn vào dây dưa càng sâu hơn…
Phương Nam Chi thật sự cảm thấy mình sắp bốc cháy, hô hấp đều nóng hổi.
Khi cô sắp hết hơi, Lý Ngật Chu cuối cùng cũng thả cô ra.
Hành lang khôi phục lại sự im lặng, cơ thể của hai người thanh niên dần dịu trở lại.
Lý Ngật Chu cúi xuống nhìn người con gái trong tầm tay, huyệt thái dương đều đang kêu gào, anh cố hết sức nhịn xuống.
Cuối cùng nhẹ nhàng ôm, lại không dám ôm sát lại.
“Liễu Liễu, anh thích em, anh vô cùng vô cùng thích em, hiểu chưa…”
—-
Trước khi ký túc xá đóng cửa, Phương Nam Chi về đến nơi.
Khi vào phòng, ba người bạn cùng phòng đang thảo luận ríu rít về một bộ phim, thấy Phương Nam Chi trở về, La Giai Giai tinh mắt lập tức nói: “Sao mặt cậu đỏ vậy, làm chuyện xấu gì rồi à.”
Phương Nam Chi hơi hoảng loạn: “…Không, không có mà.”
La Giai Giai nheo mắt: “Làm chuyện xấu cùng với Lý Ngật Chu hả?”
Nói xong thấy Phương Nam Chi không phản bác, nói: “Trúng phóc luôn, aaa chuyện yêu đương của các cậu thật sự giết chết tớ mất thôi, người già cô đơn ở trong phòng này không thể chịu nổi nữa rồi.”
Phương Nam Chi: “…Đừng nói linh tinh.”
“Người đẹp của tôi ơi! Vẻ mặt của cậu đã bán đứng cậu rồi.”
Phương Nam Chi cứng lại, không nói chuyện, vội vàng cầm quần áo ngủ đi tắm.
Buổi tối, cô nằm trên giường, mở đoạn đối thoại với Lý Ngật Chu ra, tối nào họ cũng nói chuyện một lúc với nhau, nhưng hôm nay… cô đột nhiên không biết nên nhắn gì cho anh, nhìn ảnh đại diện của anh cảm thấy bản thân như bị mắc kẹt trong cảnh tượng nóng bỏng cách đây không lâu.
[Em tắm xong chưa?]
Trong khi cô đang do dự, Lý Ngật Chu đã gửi tin nhắn đến.
Phương Nam Chi vội trả lời: [Rồi ạ, em đang trên giường]
Lý Ngật Chu: [Ngày mai em muốn ăn gì?]
Dường như mỗi ngày anh đều đưa đồ ăn sáng cho cô, Phương Nam Chi cũng dần quen, nghĩ một lát, gửi cho anh một tin “xíu mại”.
Lý Ngật Chu: [Được]
Qua một lúc, lại gửi đến một tin: [Hồi tối có phải đã dọa đến em rồi không]
Phương Nam Chi hít một hơi thật dài, ở trong chăn viết rồi lại xóa một hồi, đành thành thật nói: [Có một chút]
Lý Ngật Chu: [Xin lỗi, anh cũng không kìm được]
Hơi thở của Phương Nam Chi đình trệ, nhớ đến cảm giác áp bức khi làm điều đó.
Môn sinh lý cô học cũng khá tốt, hơn nữa bây giờ trên mạng cũng rất phong phú, cô không hẳn là không hiểu.
Phương Nam Chi phùng má, cố gắng làm tản nhiệt độ cho bản thân: [Ồ…]
Lý Ngật Chu: [Có làm đau em không?]
Phương Nam Chi: [Dạ?]
Lý Ngật Chu: [Ý anh là, khi anh hôn có làm đau em không]
Đôi môi Phương Nam Chi vẫn còn hơi tê, nhưng… không đau.
[Không ạ, vẫn ổn ạ.]
Lý Ngật Chu: [Ừ, vậy lần sau anh sẽ cố gắng làm tốt hơn]
Lý Ngật Chu: [Chúng ta có thể luyện tập nhiều hơn]
Phương Nam Chi trực tiếp úp mặt vào gối, tại sao loại chuyện như vậy lại có thể nói ra giống như làm bài tập môn kiến trúc aaaaaa.
—-
Hôm nay trước khi ngủ, hai người còn hẹn nhau buổi chiều ngày mai đi xem phim.
Buổi chiều hôm sau Phương Nam Chi không có tiết, nhưng Lý Ngật Chu có tiết môn thể dục.
Môn thể dục ở đại học được coi là nhẹ nhàng nhất, nhưng bởi vì khi lên lớp và tan học vẫn cần phải kí tên, nên không thể đi về giữa chừng.
Lúc đầu Phương Nam Chi định ở ký túc xá đợi anh, nhưng Lý Ngật Chu nói bây giờ anh đang ở sân vận động, cũng không dạy học, cô có thể đến đây ngồi, đợi hết giờ, bọn họ cùng nhau đi.
Phương Nam Chi đến đó.
Khi nhìn thấy anh, ánh mắt đầu tiên của Phương Nam Chi rơi xuống trên môi anh, hoàn toàn mất kiểm soát.
Sự chấn động tối qua rốt cuộc cũng quá lớn, cô cố gắng trấn tĩnh lại, lập tức di chuyển tầm mắt.
“Anh không chơi bóng ạ.” Phương Nam Chi cố gắng khiến bản thân trông thật bình tĩnh.
Lý Ngật Chu bước đến đón cô, rồi kéo cô ngồi xuống ghế đá bên cạnh.
“Không chơi nữa, sợ ra mồ hôi, lát nữa còn muốn cùng em đi chơi.”
Phương Nam Chi: “À… em còn tưởng hôm nay anh sẽ đánh bóng cơ.”
“Em muốn nhìn anh đánh bóng?”
Phương Nam Chi tùy tiện nói: “Em, em muốn nhìn anh mặc bộ quần áo bóng rổ đó, bộ quần áo lần trước khi bọn anh thi đấu.”
Lý Ngật Chu có hơi bất ngờ: “Tại sao?”
“Đẹp ạ.” Phương Nam Chi thật thà nói: “Anh mặc bộ màu đỏ dường như rất hợp.”
Quần áo ngày thường Lý Ngật Chu mặc chủ yếu là hệ màu đen trắng và xám, màu sắc tươi sáng thực sự không có, anh nói: “Thật sao, vậy lần sau mua màu đỏ mặc.”
“Cũng không cần phải đặc biệt mua đâu… em chỉ nói bừa thôi.”
“Có thể đặc biệt.” Lý Ngật Chu mỉm cười, nói: “Niềm yêu thích của bạn gái cần phải thỏa mãn.”
Trong thời gian này bên sân vận động không có ai, chỉ có hai, ba người con trai đang chơi bóng rổ ở sân bóng rổ đối diện.
Phương Nam Chi nắm tay anh, sự ngọt ngào trong lòng ngay lập tức tràn ra.
“Còn hai mươi phút nữa mới tan học, có muốn chơi một lúc không?”
“Chơi gì ạ?”
Lý Ngật Chu chỉ về phía bên cạnh sân bóng rổ: “Học ném bóng vào rổ không.”
Kể từ sau khi Phương Nam Chi vượt qua kỳ thi thể chất ở trường trung học, thì đã không còn động vào bóng rổ nữa, nhưng trước đây cô ném bóng rổ rất chuẩn.
“Được đó, đây là sở trường của em mà.”
Lý Ngật Chu: “Thật?”
“Thật đó, ngày trước em luyện tập để thi luôn bách phát bách trúng.” Phương Nam Chi hơi ngại ngùng: “Không chừng em còn ném chuẩn hơn anh.”
Biểu cảm đắc ý của cô rất đáng yêu, khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay lên nhéo.
Lý Ngật Chu nhìn chăm chú: “Giỏi vậy à, vậy hay là thi đấu để so sánh?”
Phương Nam Chi không chút hoảng loạn: “Được thôi, đi nào.”
Cô đứng lên cầm lấy bóng, nhiệt tình bước đến bên dưới trụ bóng rổ.
Lý Ngật Chu đi theo đến bên cạnh, nói: “Nếu đã thi đấu, vậy cần phải tính điểm.”
“Cái gì?”
Lý Ngật Chu khẽ nói: “Một người ném vào năm quả, nếu như tỷ lệ ném trúng đích của anh cao hơn so với em, vậy em phải để anh hôn một lúc.”
Phương Nam Chi ngừng lại, bóng suýt nữa rơi khỏi tay, đỏ mặt nhìn về phía anh.
Người này khuôn mặt sao có thể bình tĩnh như vậy, lại nói ra những lời này.
Lý Ngật Chu nhìn phản ứng này của cô, cuối cùng cũng không kìm được, lập tức đưa tay lên nhéo mặt cô.
Ánh sáng trong mắt anh tối lại đầy nguy hiểm, giống… giống hệt tối qua.
“Sao vậy, không chơi nổi nữa?”
Phương Nam Chi nuốt nước bọt: “Mới, mới không có. Nếu tỷ lệ ném trúng đích của em cao hơn so với anh thì sao?”
Lý Ngật Chu: “Tùy ý em muốn làm gì thì làm, em cũng có thể đưa ra một yêu cầu cho anh.”
“Được…”
Lý Ngật Chu: “Ai lên trước?”
Phương Nam Chi nghĩ một lúc: “Vậy anh trước đi, nhưng anh phải đứng xa hơn em mới được.”
“Được.”
Lý Ngật Chu mỉm cười đưa tay ra nhận bóng trong tay cô, theo yêu cầu của cô đứng xa hơn một chút.
Xoẹt.
Bóng từ trong tay anh vọt lên, trong không khí vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp, rơi xuống khung! Vào rổ.
Lần đầu đã trúng đích.
Tiếp theo, lần thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm… lần nào cũng trúng!
Cuối cùng Lý Ngật Chu nhặt bóng lên, đưa bóng cho cô, hứng thú nói: “Đến em rồi. Trừ khi năm lần em đều trúng, nếu không thì… Liễu Liễu, em phải thực hiện lời hứa.”
Phương Nam Chi: “…Em biết rồi.”
Rất lâu rồi cô không ném bóng, thế nên có hai cơ hội được ném thử. Lần đầu tiên không trúng, nhưng lần thứ hai vào rổ rồi.
Ngay sau đó cô tìm một vị trí chuẩn xác, chính thức bắt đầu.
Lý Ngật Chu đứng bên dưới vòng bóng rổ, thuận tiện giúp cô nhặt bóng.
Phương Nam Chi xem xét, nhảy lên, ném!
Động tác không chuẩn lắm, nhưng, vào rồi!
“Yes! Em biết là em vẫn rất giỏi mà!”
Hồi trung học đã không luyện tập vô ích.
Lý Ngật Chu nhặt bóng đưa cho cô: “Tiếp tục.”
Phương Nam Chi lại ném tiếp… vào rổ.
Lần thứ ba, thứ tư! Vẫn trúng rổ!
Lúc này Lý Ngật Chu thật sự có chút bất ngờ, anh còn tưởng rằng đã lâu cô không chạm vào bóng rồi, tỷ lệ trúng sẽ không cao như vậy, không ngờ, trong chuyện này Liễu Liễu nhà anh quả là có thiên phú.
Anh lần nữa đưa bóng cho cô, lùi đến dưới vành bóng rổ, bất đắc dĩ nói: “Quả cuối cùng, ném nào.”
Phương Nam Chi ổn định đứng vào vị trí, nhìn vào rổ bóng rổ, lại nhìn Lý Ngật Chu.
Làn gió ấm áp mùa hạ thổi hiu hiu, cũng không nóng lắm, anh đứng ở đó, tà áo tung bay theo làn gió, vừa đẹp trai lại rực rỡ.
Phương Nam Chi tập trung: “Em ném đây.”
Lý Ngật Chu: “Ừ.”
Vừa trả lời xong, liền nhìn thấy bàn tay của cô gái cách đó không xa theo chiều hướng ném lên, bóng rổ bay ra ngoài!
Thế nhưng điều bất ngờ là, tinh thần hăng hái của cô giảm đi một nửa, bóng rổ chỉ bay về phía trước một đoạn nhỏ liền rơi xuống, bịch một tiếng, đập xuống nền đất, ngay cả bảng rổ cũng không chạm vào.
Lý Ngật Chu hơi giật mình, nhìn về phía Phương Nam Chi.
Cô cũng đang nhìn anh, đôi mắt sáng, tai đỏ rực, ánh nắng chiếu xuống, dái tai non nớt giống như một mảnh nhỏ của quả đảo.
“Lý Ngật Chu”
“Ừm.”
“…Em thua rồi.”
Cô nói xong, đi về phía anh.
Mà ngay giây phút đó, Lý Ngật Chu sải bước về phía cô, trực tiếp kéo cô vào lòng.
Yết hầu của anh rõ ràng cuộn lại, lông mày nhíu vào nhau.
Khoảnh khắc đó, lục phủ ngũ tạng của anh như bị xoắn vào có một loại cảm giác đau xót.
Không nói gì, cúi đầu hôn lên môi cô.
Cái ôm của anh rất chặt.
Phương Nam Chi cảm thấy eo bị siết đau.
Nhưng cô thích nụ hôn này…
Vừa nãy, cô thật sự muốn nghiêm túc ném, nhưng không biết tại sao, sau khi nhìn anh, đột nhiên không muốn nghiêm túc nữa.
Thua rồi thì phải hôn… cô lại cảm thấy cũng rất lời.
Phương Nam Chi ôm lấy eo anh, nhưng hơi thở quấn quanh nhau, cô rất nhanh buông lỏng, còn đẩy anh ra.
“Sao vậy?” Giọng nói của Lý Ngật Chu trở nên trầm thấp, còn mang theo một chút bất mãn vì bị gián đoạn.
Nhưng bây giờ là buổi sáng, còn ở trên sân bóng rổ, mặc dù ba nam sinh đánh bóng rổ cách đó không xa không chú ý đến, nhưng trên đường có người đến.
Phương Nam Chi: “Có người sắp đến đây rồi…”
Thực ra Lý Ngật Chu cũng biết không thể tiếp tục, nhưng ở bên cạnh cô, sự kiểm chế của anh rất kém.
“Được, vậy giữ lại.”
“Giữ lại gì ạ?”
“Giữ lại lời hứa của em.”
Phương Nam Chi: “Không phải đã hôn rồi sao.”
Đuôi lông mày Lý Ngật Chu khẽ động: “Ban nãy anh nói là hôn một lúc, không phải một cái.”