Chương 8: Gia đình Cullen

Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Thời điểm xe dừng lại, khi đi xuống, tôi có cảm giác đôi chân không còn là của mình nữa. Khoảng khắc xe mất không chế, Edward đã mở cửa nhảy ra ngoài, động tác nhanh chóng chỉ còn lại một mảnh tàn ảnh, anh ta đưa tay bám chặt vào đuôi xe, phối hợp với động tác phanh gấp của Jasper. Xe dừng lại an toàn, bọn họ giống như siêu nhân ấy, tôi nghĩ rằng bọn họ có thể ....nâng một chiếc xe tải để mà rèn luyện thân thể cũng là điều bình thường.

Sau khi xe dừng lại, Jasper nhanh chóng lưu loát mở cửa rồi đóng lại, anh ta như một con chim ưng bay vọt đến rừng rậm bên cạnh quốc lộ, tôi nhanh chóng không còn thấy bóng dáng anh ta.

Alice lo lắng nhìn hình bóng chạy trốn của Jasper: "Jaz đi trước, có lẽ chúng ta nên để xe lại đây, nếu như không thể đem tay lái gắn vào lại."

Edward vuốt ve cánh cửa trước của chiếc xe mình yêu thích, tôi nghĩ rằng anh ta rất muốn mắng chửi người, nước mưa làm mái tóc chỉnh tề của anh ta rối bời, bộ dáng trầm mặc hoàn toàn có thể làm khơi dậy bản năng làm mẹ của phụ nữ.

Mưa dần nặng hạt, làn da yếu ớt lộ ra bên ngoài của tôi bắt đầu phiếm hồng, bị sức nặng của mưa áp đến không thể hô hấp. Áo mưa cùng túi xách của tôi đều ở trong chiếc Ford kia, tôi mong rằng không có ai phát hiện cửa xe bị phá hỏng, từ đó giở trò đùa dai lục lọi túi xách của tôi, cầm lá thư của C đi mất.

Từng có một đoạn thời gian ở trường, tất cả học sinh đều bắt nạt tập thể mình tôi. Bọn họ cũng không giở trò đùa dai trước mặt tôi, mà là thừa cơ lúc tôi không để ý, lấy đi thứ tôi cần, hoặc là đồ tôi để ý bị mang đi hết.

Tuy nhiên cảm ơn trời đất, từ lúc Charles lái xe cảnh sát chạy đến trường, rít gào tại văn phòng thầy hiệu trưởng Greene một trận, rốt cuộc bọn họ cũng thu lại hành vi của mình.

Sau khi Edward tưởng niệm xong chiếc xe đáng thương của mình, anh ta mới xoay người, trao đổi ánh mắt bí ẩn với Alice, tôi cảm thấy được hai người họ đang thảo luận với nhau, Alice dường như đã học xong cách trò chuyện cùng đồng bọn biết đọc suy nghĩ mà không cần phải nói ra câu nào.

Edward bày ra một cử chỉ tao nhã, đi đến trước mặt tôi, nhìn thấy bộ dạng đáng thương hận không thể trốn đến sau xe của tôi khiến anh ta có vẻ xấu hổ. Anh ta thử giơ tay tỏ vẻ sẽ không thương tổn tôi: "Cô khỏe chứ? Hy vọng rằng cô sẽ không bị hành vi lỗ mãng của chúng tôi làm bị thương. Khụ, thật ra chúng ta có cách giao lưu tốt hơn, chuyện này thật sự.....rất xúc động, cô chạy quá nhanh, cho nên chúng tôi phải đuổi theo đến đây."

Tôi lui về phía sau vài bước, thử cùng anh ta giữ khoảng cách, cười miễn cưỡng: "Vậy là tốt rồi, bây giờ hẳn là đã tan học, tôi nghĩ tôi nên trở về nhà để khỏi làm người nhà lo lắng."

"Cô không phải ở một mình sao?" Edward nói dễ dàng, nói xong mới nhếch khóe miệng, biết chính mình nói sai rồi.

Năng lực biết đọc suy nghĩ chết tiệt, nguyền rủa ngươi.

Biểu tình của Edward càng trở lên quái, than thở: "Vào một số lúc, tôi không thể khắc chế."

Alice đột nhiên chỉ vào phương hướng Jasper biến mất, cười nói: "Carlisle đã về nhà, cha biết chúng ta có khách, do Emmett gọi điện nói cho cha biết."

Phản ứng của Edward lần này đặc biệt mau lẹ, anh ta nói một câu với tôi: "Mong cô đừng để ý." Chưa nói xong, tay đã vươn về phía tôi, ánh mắt tôi hoa lên không kịp thấy rõ ràng thì đã ở trên tấm lưng cứng rắn như đá của anh ta. Anh ta cõng tôi, thân thể hơi khom xuống, chân dùng một chút lực mà nhảy cao ba thước, lướt qua hàng rào bảo hộ, dẫm lên thân cây linh sam ven đường, bốn phía chúng tôi dường như không còn trọng lực.

Alice lướt qua bên người hai chúng tôi, tốc độ đó nếu chậm lại mười lần, tôi có lẽ nhìn thấy cô ấy làm thế nào mà biến mất, tàn ảnh của cô như bị cắn nuốt bởi hắc ám rừng rậm.

Tay Edward cầm lấy cành cây, cả người vút lên trời, dành ra một bàn tay vươn ra sau nắm chặt quần áo phần eo của tôi, tôi có thể cảm thấy anh ta cố gắng không xúc phạm tôi, điều này làm cho tôi có cảm giác an toàn.

Ngữ khí của anh ta lễ phép, thanh âm như mang theo một loại tơ lụa tự nhiên hấp dẫn người: "Cô có thể giữ chặt bả vai của tôi, tôi chạy nhanh một chút, nếu như cô sợ choáng có thể nhắm mắt lại."

Chân của tôi đang chới với giữa không trung, nếu như Edward buông tay thì tôi nhất định té dập nát xương, chấn động não. Tay có chút cuống quít bám lấy vai anh ta, bờ vai này rất cứng, cơ thể cách một lớp quần áo không có sự mềm mại của con người mà cứng rắn như khối đá vô cơ.

Tôi trợn tròn mắt nhìn Edward nhảy xuống từ trên cây, nếu không tự mình trải qua, bạn sẽ không thể nào hình dung đây là cảm giác gì, không hề giống bất cứ phương tiện giao thông nào.

Tôi nhìn thấy dưới chân anh ta là loài dương xỉ xanh biếc, đang nhẹ nhàng mà giãn ra phiến lá non nghênh đón hạt mưa từ thiên nhiên, khi rừng cây tại núi Olympic mất đi ánh sáng thì đây đích thực là một mê cung thực vật khổng lồ.

Charles đã từng mang tôi đi nhận thức cây cối tại đây, tôi nhìn thấy rất nhiều cây thông đứng vững như thiết, cây vân sam lan tràn tứ tung cùng cây lá phong bị rêu xanh bao trùm, ngoài ra còn có rất nhiều cây đại thụ cao lớn tôi không thấy rõ ràng.

Chỗ này cách xa nội thành trấn nhỏ, cách xa quốc lộ, cách xa nơi người ở, thanh âm còn sống duy nhất ở đây là từ dòng chảy sông Quilette.

Tốc độ của Edward đều nhanh hơn bất kỳ chiếc xe nào.

Mọi cảnh sắc đều bị lướt qua yên tĩnh mà trầm mặc trong giây lát, tôi trừng mắt, đầu váng mắt hoa. Các loại màu sắc xanh biếc đậm nhạt không đồng nhất đều kết dính thành vật chất dày dặc, không ngừng rối loạn trong mắt tôi khiến tôi rất muốn ói.

Tiếng mưa hòa lẫn gió gào thét bên tai tôi, tóc tôi bừa bãi thành tổ chim, hơi lạnh như băng dần không tiếng động chiếm cứ thân thể.

Tôi không biết anh ta đã chạy bao nhiêu dặm Anh, đối với tôi thời gian cùng khoảng cách đều phân không rõ ngay lúc này. Tôi tựa đầu gõ vào bờ vai cứng như đá của Edward, thở dốc khó khăn, mệt mỏi và đau đớn rít gào trong mạch máu tôi.

Tốc độ của anh ta rốt cuộc chậm lại, ổn định vượt qua từ một chiếc lá khổng lồ của cây dương xỉ, đám xuống một bãi cỏ nhân tạo, mặt cỏ nơi nơi là nước mưa, bằng phẳng như được cắt tỉa tỉ mỉ.

Đôi mắt tôi khổ sở mở ra, thấy xung quanh là cây đại thụ, hình như là tuyết tùng, nhưng đầu óc mơ hồ trầm trọng khiến tôi nhận không ra đây là cây tuyết tùng lá ngắn hay là tuyết tùng Đại Tây Dương. Phía trước bãi cỏ là một biệt thự ba tầng. Đây giống như câu chuyện cổ tích, cất giấu sâu trong rừng rậm, cao ngất so với mặt nước biển là tòa nhà tinh xảo của nhân loại.

Cánh cửa trơn nhẵn mở ra. Edward bước nhanh vào phòng khách, cõng theo một người cũng không làm cho đôi giầy ẩm ướt của anh ta lưu lại dấu vết gì trên sàn nhà vàng nhạt sạch sẽ, anh ta bước đi như bay.

Anh ta để tôi ngồi trên ghế sô pha, đầu tôi đau như nứt ra, tầm mắt mơ hồ, thân thể sau khi tiếp xúc đến cái đệm mềm mại của sô pha thì trầm tĩnh dần, khiến cho sự khó chịu dần rõ ràng. Tôi rất lạnh, quần áo dính nước mưa dính sát vào cơ thể.

"Cô ấy không khỏe lắm, con nghĩ nên làm cho cô ấy thoải mái hơn." Là thanh âm của Edward, không biết anh ta đang nói chuyện với ai.

Tôi run rẩy nhắm mắt lại, muốn ôm lấy bản thân cuộn tròn lên để duy trì nhiệt lượng ít ỏi trong cơ thể. Không phải chịu khổ, thói quen tự tốt với chính mình khiến cho thân thể được nuông chiều từ bé này căn bản không chịu nổi mưa gió gặm nhấm.

Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trán tôi, tôi vội nghiêng đầu tránh đi, độ ấm của bàn tay kia như là chai bia mới vừa lấy ra từ trong tủ lạnh, có thể đông lạnh rớt một miếng thịt của tôi.

"Não không chấn động, các con thật không cẩn thận gì cả, bây giờ nên đổi một bộ quần áo cho em ấy, duy trì nhiệt độ cơ thể." Thanh âm xa lạ dịu dàng mà nhân từ vang lên bên tai. Ông ta thấp giọng do dự một chút: "Thời điểm này nên tắm nước ấm, cha đi lấy..... một chút thuốc cho cô bé này."

"Con cảm thấy con không thích hợp làm việc này." Edward có chút phiền não mà nói.

Tôi nghe được tiếng Alice cười nhạo anh ta.

Nói nhảm, nếu cái tên giống đực này dám tiếp cận tôi, tắm rửa cho tôi, mặc kệ hắn ta có phải hay không không là con người, là siêu nhân ma cà rồng, tôi sẽ dùng giá chữ thập làm từ gỗ đào, đầu nhọn có gắn kim cương mà đâm chết hắn. Thân thể của họ rắn chắc như đá hoa cương, tôi cảm thấy gỗ đào trừ tà đơn giản chắc chắn là không đâm vào nổi.

Đến phiên Edward nhịn không được cười, tên đó vừa cười vừa giải thích: "Thật xin lỗi, con không nhịn được, tư tưởng của cô ấy rất thú vị."

"Edward." Có tiếng ai đó thở dài, dùng thanh âm tốt đẹp mà kêu tên hắn ta, là thanh âm của phụ nữ, ngữ điệu của bà ấy cho dù là mang theo sự không đồng ý cũng là mềm mại dịu dàng: "Mẹ mang cô bé này đi tắm rửa, cô bé rất đáng thương, các con nên học được cách bảo vệ phái nữ chứ."

" Thật xin lỗi, Esme." Edward rất nhanh điều chỉnh thái độ của mình, chân thành hối lỗi.

"Có lẽ người con nên giải thích không phải mẹ." Esme đi đến bên cạnh tôi, tôi cảnh giác mở to mắt nhìn bà ấy, làn da hoàn mỹ như thế tái nhợt đến bất khả tư nghị, mái tóc tông nâu cuộn dài như sóng biển xõa tung trên vai, gương mặt tinh xảo lộ vẻ hiền lành, làm cho ai khi nhìn đến bà đều cảm thấy bà là một người phụ nữ thiện lương.

Tôi thử nhấc thân thể trầm trọng của mình khỏi chiếc sô pha mềm mại, kết quả tay không đủ lực lại ngã xuống. Esme cầm một chiếc khăn lông, bà ấy lắc đầu tựa như không đồng ý động tác cậy mạnh của tôi, bà đắp khăn lông lên người tôi, khom người xuống, xuyên hai tay qua lưng cùng đầu gối rồi dễ dàng bế tôi lên.

Tay tôi theo động tác của bà mà đong đưa giữa hư không, trước mắt biến thành màu đen, bà ấy rất chăm sóc mà ngăn cách thân thể lạnh như băng của mình bằng chiếc khăn lông.

Tư thế không có cảm giác an toàn này làm cho tôi muốn giãy ra, Esme lập tức ổn dịnh động tác của tôi. Khuôn mặt xinh đẹp của bà chạm vào tóc mai tôi, hô hấp bình tĩnh có chút tươi mát, thanh âm bà mềm mại như khúc hát ru: "Cháu bé, không sao đâu, cháu an toàn mà."

Tất cả bất an của tôi đều được động tác ấm áp của bà vuốt phẳng, lý trí nói cho tôi biết sự tình còn chưa kết thúc, nhưng là thân thể đã phản bội lý trí, nhịn không được cuộn tròn thân thể, dựa sát vào lòng ngực cách tấm thảm của Esme.

"Chúng ta nên tìm quần áo cho cậu ấy." Alice nói, "Trang phục mùa hè của hãng Doris định chế cuối tuần trước của con vẫn ở trong tủ , cậu ấy sẽ thích loại màu sắc này."

Thanh âm ôn hòa kia lại vang lên lần nữa: "Edward, kể cho cha biết mọi chuyện."

"Được rồi, Carlisle, việc này ra ngoài dự kiến của con. Nếu như chúng ta không tìm thấy đáp án chính xác, có thể sẽ phải chuyển nhà. Claire Miller là một người kỳ lạ, cô ấy biết tất cả về chúng ta, con rất chắc chắn điều đó."

Thanh âm của Edward xa dần, bởi vì Esme đã ôm tôi rời đi phòng khách, đi lên cầu thang xoay tròn, bước đến phòng tắm lầu hai.

Phòng ở nơi đây đều là thủy tinh, nơi nào cũng là bức tường thủy tinh khổng lồ, màu sắc chủ đạo duy nhất ở đây là màu trắng sáng ngời. Tôi có thể nhìn đến nhánh cây linh sam kéo dài, không trung mù khói cùng bãi có xanh biếc ngoài cửa sổ, ngoài đó tiếng mưa rơi xa xôi như gõ vào trái tim của đất.

Nhấn Mở Bình Luận