Ánh Mặt Trời Xán Lạn
Tôi không nghĩ tới bản thân có thể tỉnh lại, đây không phải lần đầu tiên tôi tỉnh giấc trong bệnh viện, nhưng tuyệt đối là lần ngoài ý muốn nhất.
So với lần sống lại trước kia còn luống cuống hơn, không biết phải làm sao.
"Charles?" Tôi khó nhọc nghiêng đầu nhìn người ngồi bên cạnh, cậu thoạt nhìn không ổn lắm, không hề có khí thế của cảnh sát trưởng Swan chút nào. Tóc tai lộn xộn, áo sơ mi lôi thôi rộng thùng thình.
"Bây giờ cháu thấy thế nào?" Charles cầm tay tôi, ấm áp mà hữu lực, cằm cậu đầy râu khiến gương mặt thêm tiều tụy, đôi mắt thâm quầng chứng minh cậu đã thức trắng mấy ngày đêm.
"Không có chuyện gì, cháu không sao, cậu ạ." Tôi cố động đậy ngón tay, nhưng phát hiện không có sức lực nào, chỉ có thể thấp giọng lập lại không ngừng: "Một chút chuyện cũng không có, cháu khỏe lắm."
Charles thấy tôi như vậy, khiến cậu càng không chịu nổi, thanh âm mang theo cảm xúc khàn khàn: "Cháu dường như không thể tỉnh lại rồi, Claire. May mắn trong kho máu bệnh viện có đủ máu, bác sĩ nói cháu mất máu quá nhiều, bả vai bị đạn bắn trúng, may thay cháu chống đỡ được tới khi đội ngũ cứu viện đến hiện trường. Cậu không thể tin nổi, chỉ chút nữa thôi thì cậu đã mất cháu rồi."
Sự lo sợ của cậu hiện ra rất rõ, hàng lông mày sầu bi nhíu chặt.
Đạn bắn?
Tôi không phải bị cắn sao?
"Tại sao lại như thế?" Trong mũi tôi còn cắm ống thở, tay vịn cứng của giường bệnh khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Cảm giác khó chịu này kích thích tôi tỉnh táo lại, nhận ra đây không phải cảnh trong mơ.
"Một sinh viên cầm súng lục tấn công thư viện trường, nổ súng bắn chết mọi người ở đó. Đúng lúc cháu đang ở thư viện, cuối cùng chỉ có cháu sống sót, cháu rất may mắn, kẻ sát nhân không biết cháu còn sống nên đã bỏ qua cháu." Charles nói, vẻ mặt không đè nén được sự phẫn nộ, cậu rất hận kẻ sát nhân điên cuồng kia.
"Súng lục? Tên giết người kia đang ở đâu rồi?" Tôi lại bắt đầu hoảng hốt, vòm lớn cửa thư viện, tia nắng như thiêu cháy, giá sách bốn phía, cái ôm lạnh băng. Giống như một mắt xích bị gãy, hỗn loạn quay cuồng trong trí nhớ tôi.
Thanh âm của Charles bắt đầu xa xôi, giống như qua một tấm màn chắn thủy tinh, mờ ảo xa xăm, mang theo sự bị thương đè nén.
"Hắn ta tự sát, cậu đã hợp tác với Cục cảnh sát Seattle, điều tra tư liệu của tên chết tiệt kia, hắn cũng là học sinh của trường, điều tra sơ bộ ban đầu là do chứng hậm hực vì thất tình dẫn tới không khống chế được hành vi."
Lời nói của Charles giống như thôi miên, khiến tôi nghĩ đây là sự thật. Một sinh viên đột nhập vào khuôn viên trường, chạy vào thư viện, giết tất cả mọi người, chỉ mình tôi.........còn sống.
Không đúng, giống như có chỗ nào không đúng.
Tôi trợn tròn mắt, nhìn trần nhà trắng bóc của bệnh viện, mắt không hề có tiêu cự. Trí nhớ dần rõ ràng, mang theo một loại lạnh giá trống trải trôi nổi, không có cảm giác thực chất nào, nhưng lại ép tôi đến không thở nổi, trái tim bởi vì đập quá kịch liệt mà run rẩy đau đớn.
Thiết bị theo dõi bên cạnh đột nhiên rít lên, không biết bộ phận nào trên người vượt quá chỉ tiêu cho phép.
Charles hốt hoảng: "Claire, cháu làm sao vậy, bác sĩ !"
Tôi nhảy dựng ra khỏi giường bệnh, gắt gao túm chặt áo Charles, hoảng sợ phẫn nộ kêu lên: "Không đúng, không có viên đạn nào cũng không phải do học sinh nào. Charles, đó là ma cà rồng, là ma cà rồng giết chết họ, họ đều bị vặn gãy cổ mà chết."
Máu trên cổ tay tôi ào ào chảy ra, do động tác quá lớn mà khiến ống truyền dịch đang cắm vào mạch máu cứa ra tạo thành vết thương. Nhưng tôi không thấy đau, tôi chỉ có phẫn nộ, nghi hoặc, kích động đến mức phải phát tiết ra.
"Claire, cháu bình tĩnh lại."
Giống như bị dọa bởi máu trên cổ tay tôi, Charles không hề nghĩ ngợi đã dùng sức áp chế tôi trên giường bệnh. Tôi thở gấp, cậu hoàn toàn theo thói quen phản xạ mà dùng thủ pháp áp chế phạm nhân áp dụng lên tôi. Bác sĩ và các thiên sứ mặc áo blue trắng đúng lúc vọt vào từ ngoài, bận rộn nhưng trật tự mà thế chỗ Charles, bác sĩ còn trách cứ cậu rằng: " Ông Charles Swam, ông không thể đối xử với bệnh nhân như thế."
Những lời tiếp theo tôi nghe không rõ, do giãy dụa kịch liệt nên bị tiêm thuốc mê. Nhưng tôi vẫn cố gắng lẩm bẩm lầm bầm: "Tội phạm là ma cà rồng, là ma cà rồng, là............"
Không ai tin tưởng lời nói của tôi, giống như lúc tôi cam đoan với gia đình Cullen, ở trấn Forks này, Claire không hề có bạn bè nào, là một người mắc chứng hoang tưởng, một người.........quái gở.
Trước đây, tôi từng rất nhiều lần đắm chìm trong các câu chuyện thần quái ảo tưởng, tôi dùng các câu chuyện đáng sợ yêu ma quỷ quái xưa cũ này để dọa rất nhiều đứa bé đáng thương, họ mềm mại dễ lừa gạt như thế, như một trang giấy trắng. Đối với tôi mà nói, như một trò chơi ngây thơ, nhưng đối với người dân của trấn Forks thì thói quen nói dối của Claire đã thành nhận thức chung của họ. Mà đối với những đứa bé bị tôi dọa khóc, sau khi lớn lên đều học cùng trường với tôi, từ lâu đã xem tôi quái gở như phù thủy rồi.
Thậm chí cả Charles, cậu sẽ an ủi tôi, nhưng cậu không tin tưởng bất kỳ sự vật sự việc nào về sinh vật không phải người nào mà tôi nói.
Tín nhiệm của cậu đối với tôi dừng lại trong phạm vi hiện thực, đối với bộ phận phi hiện thực, cậu sẽ lý giải bao dung nhưng không để trong lòng.
Nơi đây là Twilight, đương nhiên ở đây có ma cà rồng, đây là sự thật tôi mới nhận rõ sau khi nghênh đón hắc ám chân chính.
Đau đớn sau khi bị thương là một trải nghiệm hiển nhiên nhưng cực khó chịu, cơ thể của tôi bởi vì bắt đầu tự chữa lành mà phát sốt. Charles xin nghỉ để chăm sóc tôi, nhưng cậu dù sao cũng là đàn ông, tôi thì lớn rồi, cho dù cậu xem tôi như con gái ruột, rất nhiều lúc cũng không thuận tiện.
Tôi thoáng nghe thấy tiếng bước chân ngập ngừng của cậu đi lại tới lui ngoài phòng bệnh, chắc cậu đang băn khoăn không biết có nên giúp tôi lau người không, ôi, người cậu đáng thương của tôi.
Bella cũng theo cậu lại đây, khi họ đang đi du lịch ở Los Angeles, California thì nhận được tin báo tôi xảy ra chuyện không may. Tôi rất muốn nói, đã quấy rầy thời gian đoàn tụ hiếm có của bố con hai người, nếu không vì tôi, họ hiện tại khẳng định đang ở đại lộ Hollywood bắt tay và chụp ảnh cùng các siêu sao rồi.
"Claire, đừng lo lắng, em sẽ không sao cả." Bella bất tri bất giác lựa chọn phương thức an ủi như của Charles, dùng bàn tay ấm áp của hai người, truyền hơi ấm từ đôi tay cầm chặt lẫn nhau ấy.
Tôi đã gần hai năm không gặp chị, nhưng Bella không thay đổi gì nhiều. Chỉ có cơ thể bởi vì trưởng thành mà cao hơn, vẻ nữ tính hiện ra, da chị càng thêm trắng nõn và khí chất thì càng trầm lắng hơn. Mái tóc rám nâu dày nhưng mềm mại, rủ xuống theo bờ vai, như con sông ngân nga dưới hoàng hôn.
Sự đáp lại duy nhất của tôi là cố gắng nắm chặt lại tay chị, tôi khát vọng dù chỉ một chút hơi ấm, xoa dịu vết thương đau đớn đến không ngủ nổi, ngay cả thuốc tê cũng không có tác dụng của tôi.
"Bella, cảm ơn chị." Tôi đã tỉnh tao hơn, nói lời cảm ơn chị ấy. Chị vẫn là thiếu nữ chưa đến mười sáu tuổi, nhưng lại phải mang gánh nặng chiếu cố người bệnh là tôi đây.
Nhiều lúc tôi nói lời cảm ơn, Bella sẽ nhíu mày, chị ấy dường như lúng túng khi nhận thiện cảm rõ ràng từ người khác. Cuối cùng chị giúp tôi lau mồ hôi trên người, động tác dịu dàng nhẹ nhàng, mái tóc nâu dài che khuất sườn mặt, chị nhẹ giọng đáp lại: "Chị cũng cảm ơn em Claire, vào lúc chị và mẹ không ở đây, em đã giúp bọn chị chăm sóc bố."
Tôi nhịn không được cười ra tiếng, năng lực sắp xếp sinh hoạt của Charles thật đúng khiến người khác lo lắng. Tôi nhìn gương mặt trắng nõn của Bella, chị rất xinh đẹp, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị đã cảm thấy như vậy rồi, đường cong khuôn mặt nhu hòa và đôi mắt sạch sẽ thấu triệt, càng phù hợp khiếu thẩm mỹ của người dân Trung Quốc tôi. Tôi nháy mắt mấy cái với chị, sửa lại câu nói: "Chị nên gọi cậu là bố, Bella à."
Có đôi lúc Bella quên mất, gọi thẳng tên, Charles nhất định rất muốn chị ấy gọi mình là bố.
Lần xả súng ở trường học này tạo oanh động rất lớn, hiệp hội súng ống và các chính trị gia mở hội nghị với người dân ủng hộ cấm súng ống đạn dược, bật tivi lên có thể thấy rất nhiều kháng nghị và tin tức mới. Ngược lại người sống sót duy nhất là tôi đây lại quá đỗi im lặng, cảnh sát Seattle tưng đến tìm tôi một lần, hỏi vài câu theo thủ tục, người cảnh sát ấy trạc tuổi trung niên như Charles, chú ấy lấy vài tấm ảnh chụp cho tôi xác nhận, tôi nhìn thấy trong ảnh là một thanh niên trẻ tuổi tóc đen với thân thể hơi mập mạp.
Tôi không biết người này, thậm chí không biết anh ta có phải một trong những người đang đọc sách lúc đó ở thư viện hay không. Tôi nhìn vào đôi mắt lãnh đạm cơ trí của người cảnh sát kia, trầm mặc thật lâu mới trả lời chú ấy: "Cháu không biết anh ta."
"Đây là hung thủ, tuy nhiên sau này cháu cũng không nhìn thấy tên này lần nữa đâu." Sự hài hước nhạt nhẽo của chú cảnh sát khiến người khác nổi da gà, chú ấy hỏi thêm một số vấn đề, tôi biết gì đáp nấy.
Không có ai hỏi tôi câu nào về ma cà rồng, cũng không ai nói với tôi nạn nhân không phải bị súng bắn chết mà là bị bẻ gãy cổ, chỉ trong hai đến ba giây đã có mười cổ người bị bẻ gãy.
Mà người "hung thủ" sau này tôi không gặp được nữa ấy, kỳ thật không phải hung thủ chân chính.
Người khác sẽ xem tôi như người điên, kẻ bị sang chấn tâm lý hậu tai nạn. Charles sẽ rất bối rối, tôi cũng sẽ bối rối. Cho dù tôi rất muốn liều mạng tóm lấy cổ áo người cảnh sát thoạt nhìn cực kỳ lý trí này mà rít gào: "Tôi nói là ma cà rồng đấy chú hiểu không hả? Đồ theo chủ nghĩa khoa học chết tiệt! Chúng ta đang sống trong một cuốn sách đấy nhá! Đừng lấy ảnh chụp của người qua đường vô tội mà lừa dối người sống sót cuối cùng chứ, là ma cà rồng! Là ma cà rồng! Là đám ma cà rồng nên chết hết kia!"
Được rồi, những điều đó chỉ có thể gào thét trong lòng. Tôi chỉ có thể trưng khuôn mặt trắng bệch nhìn chú cảnh sát rời đi, tôi có sự lựa chọn khác sao? Tôi nói bả vai tôi bị cắn, nhưng miệng vết thương là hình dáng được tạo ra do đạn xượt qua, tôi có nên cảm ơn tên giả tạo nào đó đã nhân từ nương tay không nhét luôn viên đạn vào cơ thể tôi không? A, tôi vậy mà vẫn còn sống, điều này không hợp lý chút nào.
Tôi không kìm được hét lên với trần nhà bệnh viện, tôi cảm thấy bản thân sắp điên tới nơi rồi, bạn qua thư mình liên lạc đã nhiều năm là một tên ma cà rồng, vừa gặp mặt chính là xác chết văng khắp nơi.
Tôi sẽ đinh cây thánh giá, ngâm nước thánh, sát tỏi lên đám thư của hắn ta.
Vào lúc tôi không khống chế được cảm xúc của mình thất thố kêu lên, Bella vọt vào, ôm lấy tôi, không nói tiếng nào.
Tóc chị còn mang hơi ẩm lây dính từ ngoài trời, là hơi ẩm của mưa khiến tôi muốn khóc lên, tôi nhớ Forks. Ở đây, tôi không ngủ được, ngày đêm không được thư giãn chút nào.
Quan hệ giữa tôi và Bella bởi vì chuyện này mà gắn kết hơn cả nhiều năm sơ giao trước đây. Chị ấy vậy mà chịu được bệnh thần kinh quái gở âm trầm này của tôi, tâm trí Bella thành thục khiến tôi không thể đối đãi với chị như trẻ vị thành niên. Tôi không thể xem chị như một diễn viên trong phim được nữa, chị sẽ bị một tên ma cà rồng......câu dẫn đi mất.
Tôi chán ghét những sinh vật không phải người, chán ghét đến mức muốn cắn chết họ cho rồi.
"Bella, sau này ngàn lần vạn lần không được quen biết một tên con trai chỉ cần một bàn tay có thể đẩy ra cả chiếc xe bán tải, thể loại lực sĩ như thế này chắc chắn có khuynh hướng bạo lực gia đình." Tôi ôm chị, sợ giây kế tiếp chị ấy bỏ trốn lên núi theo tên ăn tươi nuốt sống kia.
"Đó là tinh tinh phải không, chị không thích động vật nhiều lông lắm đâu." Bella an ủi tôi như thế, chị ấy so với tôi hiện tại còn ổn trọng hơn nhiều. Không hề qua loa ứng phó tôi, có thể do người mẹ không thực tế, toàn bộ đầu óc đều là tình yêu lãng mạn kia khiến chị trưởng thành hơn tuổi thật.
Tôi hung ác nghĩ, ma cà rồng có mọc râu không nhỉ? Bắt đầu từ hôm nay tôi mỗi ngày đều âm thầm nguyền rủa Edward mọc râu, mọc lông ngực, tóc dài bù xù như sư tử, hay là anh ta biến thành tinh tinh đi dù sao cũng chẳng phải người, có thể càng thêm biến thái biến thành tinh tinh trong tinh tinh đi.........