Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất
Từng lớp ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía hai người họ như thác lũ.
Tư Cảnh Hạc vô thức nắm lấy cổ tay của Ôn Vãn, bước tới che chở cô.
Những ngón tay của người đàn ông thô ráp, khi những vết chai trên lòng bàn tay anh cọ vào cổ tay thanh tú của Ôn Vãn, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
"Chậc! Lão Hạc, sớm đã nghe lão Chu nói, gần đây cậu có thể kết thúc cuộc chiến mẫu tử solo, không nghĩ tới là thật, lại nhanh như vậy!".
Bây giờ cây thiết mộc lan đang nở hoa, anh phải tranh thủ tìm một cô vợ cho ấm giường!
Cố Trình Liễm không giấu giếm sự tò mò của mình đối với Ôn Vãn, sau khi nhìn từ trên xuống dưới, anh nhìn Tư Cảnh Hạc, "Mau giải thích làm sao mà cậu có thể gạt được một cô gái xinh đẹp như vậy!"
Tư Cảnh Hạc cởi áo khoác, môi mỏng cong lên một đường, chỉ nói bốn chữ: "Không thể trả lời.
"
Cố Trình Liễm mắng anh hẹp hòi.
Chu Dĩ Thâm bĩu môi, "Chỉ là đem người tới đây mà thôi, có bắt được bọn họ hay không, cũng chưa chắc!"
Tư Cảnh Hạc liền nhìn về phía anh, "Cậu là ví dụ điển hình cho việc không ăn được nho thì nói nho xanh, không lấy được vợ, cho nên ghen tị với anh đây.
"
"Anh!"
Chu Dĩ Thâm tức giận nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn về phía Ôn Vãn đang im lặng, đảo mắt một cái, từ bỏ vị trí, cười xấu xa nói: "Chơi lâu như vậy mệt rồi, tiểu nha đầu, cô thay ta đánh một ván đi, giết bọn họ không chừa lại mảnh giáp nào!"
Ôn Vãn liếc nhìn hắn, hơi nhướng mày, "Thù lao?"
Không cần suy nghĩ, Chu Dĩ Thâm mạnh dạn hứa hẹn: "Chỉ cần cô có thể giúp tôi loại bỏ hết những giấy dán nhỏ trên mặt này, cô muốn gì tôi cũng cho!"
Lừa được một cô gái nhỏ như vậy, nhiều nhất một hai cái túi hàng hiệu là đủ, cho dù cô ta có há miệng ra như sư tử, tặng thêm mấy món đồ xa xỉ cũng chẳng hại gì.
Đổi tiền tài lấy nhân phẩm, anh quả thực kiếm phát rồi!
"Anh Chu nhất định phải giữ lời.
"
"Đương nhiên, tôi đâu thể lừa trẻ con!"
Ôn Vãn đã tìm ra kẻ coi tiền như rác, tâm trạng rất tốt, cô hào phóng ngồi xuống, nháy mắt với Chu Dĩ Thâm, mời anh ngồi bên cạnh cô.
Chu Dĩ Thâm nghe lời, rót một chén trà, đưa cho Ôn Vãn.
Cố Trình Liễm nhìn bộ dạ.ng chân chó của anh, cười lạnh một tiếng, "Cậu tốt nhất nên cầu Bồ Tát phù hộ, đừng có không thể cởi nốt giấy trên mặt, phải cởi cả quần áo dính trên người!"
Chỉ là một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, mà Lão Chu lại để cho cô thế chỗ, nghĩ lại xấu hổ vô cùng, thật nực cười! Chu Dĩ Thâm đối mặt với hắn, như thể đó không phải là việc của cậu.
Cố Trình Liễm âm thầm ghi vào lòng.
Sau này nhất định phải vẽ một con rùa lên ngực tên khốn này mới được!
Thấy tình hình không ổn, Diệp Tu Viễn cũng nhường ghế cho Tư Cảnh Hạc, vỗ vai anh: "Lão Hạc, vết son môi trên mặt huynh đệ, dựa vào cậu đó!"
Tư Cảnh Hạc ngồi xuống, chậm rãi xắn ống tay áo sơ mi đến tận cẳng tay, ngón tay thon dài chạm vào mạt chược, nhìn Ôn Vãn cười nói: "Đêm nay anh gặp may, em cẩn thận một chút!"
Ôn Vãn coi anh như không khí, tự mình rút bài.
Mấy người tự nhiên nhìn thấu mờ ám trong đó, lão Hạc mới biết yêu, đã đụng phải pha lê cặn bã, thật sự rất lo lắng cho đời sống tình cảm của anh.
.
Cố Trình Liễm đi theo sờ bài, thản nhiên nói: "Cút, có gì đắc ý, chưa nghe nói qua đỏ tình đen bạc sao?"
Cố Trình Phong hút một điếu thuốc, bình tĩnh nhìn Ôn Vãn.
Anh không hiểu, lão Hạc bên cạnh có bao nhiêu mỹ nữ vây quanh, tại sao lại yêu một tiểu nha đầu?.