Chương 67: 67: Công Tử Đẹp Trai Lại Nhiều Tiền

Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất

Sau khi tiễn một nhóm lãnh đạo trường đi, người quản gia để mắt đến cô gái đang ngồi bên giường bệnh, lặng lẽ quan sát Lăng Việt khi hắn đang ngủ.  Xem xét một lúc lâu, ông đưa ra hai kết luận——  Đẹp, không đơn giản.   Ông bước tới, khẽ gọi: "Tiểu thư, mời ra ngoài với ta một chuyến."   Lăng Việt thật vất vả mới ngủ say, Ôn Vãn nhẹ nhàng đứng dậy, đi theo quản gia ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.   Ông vừa mở miệng, liền đi thẳng vào vấn đề: “Ôn tiểu thư, thiếu gia của tôi là vì cô, mới xin phép giáo viên cùng chạy, phải không?”   Ôn Vãn nghĩ nghĩ, chắc là vậy.Cô gật đầu, sau đó liền nghe thấy giọng nói uy nghiêm thăng trầm của quản gia, "Lần này là giờ thiếu gia phúc lớn mạng lớn, bình an vô sự, nếu không ta không chỉ truy cứu trách nhiệm trường học, mà cô cũng chạy không thoát."   Cho nên, đây là đang trách cô à?  Ôn Vãn vốn dĩ có chút áy náy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược của lão quản gia, chút bi thương cuối cùng cũng bị xua tan.Cô nhếch môi, cười giễu cợt: "Vị quản gia này, ông có thể nhầm rồi, tôi không ép Lăng Việt chạy cùng, hôm nay coi như cậu ấy có xảy ra chuyện gì, cái mũ cũng không phải chụp trên đầu tôi! "  Ngụ ý là, chuyện này là do thiếu gia của ông tự mình đa tình.   Quản gia nheo mắt lại, khóe mắt có nhiều nếp nhăn, cười nửa miệng nói: "Tiểu nha đầu, không chỉ có dung mạo xinh đẹp, miệng lưỡi cũng rất sắc bén!"   “Cả m ơn!” Ôn Vãn không chút khách khí đáp lại.   "À, nhân tiện, tôi nghe nói cô Ôn được cho là học sinh học kì 2 lớp 12, có vẻ như vì vụ...!vụ bắt cóc đó, mới ở lại một kì có phải không?" Quản gia đổi chuyện, trong lời nói mang theo chút khinh miệt.   Ôn Vãn nhướng mày, thanh âm có chút lạnh lùng, "Xem ra ông rất có hứng thú với tôi, trong lúc cấp bách còn điều tra tôi.""Đương nhiên!"Quản gia tháo kính xuống, nhàn nhã lấy khăn tay lau tròng kính, chậm rãi cười nói: "Chỉ cần là chuyện của thiếu gia, đặc biệt là những người xung quanh, tôi sẽ kiểm tra từng người một, chỉ cần có chút tâm tư không đơn thuần, tôi đều loại bỏ từng người một!"   "Ông cho rằng tôi cố tình tiếp cận cậu ấy?"  Quản gia thẳng thắn thừa nhận: “Công tử vừa đẹp trai lại giàu có, chẳng phải là mẫu người lý tưởng mà các cô gái nhỏ thèm muốn sao?”   Ôn Vãn buồn cười, khuôn mặt thanh tú tràn đầy ngang ngược, "Ồ! Chỉ là một phú nhị đại thôi mà, chỉ bằng cậu ấy, tôi không thèm!"   Điệu bộ ngạo mạn này, khiến người quản gia bỗng nghiến chặt quai hàm.   Ông ngẩng đầu lên, đeo chiếc kính đã lau sạch vào, ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc nhìn Ôn Vãn, "Tiểu nha đầu, tuổi cũng còn nhỏ, nhưng khẩu khí rất kiêu ngạo!"   Ôn Vãn ngáp một cái, trong mắt tràn đầy uể oải cùng khinh thường, "Cũng như nhau mà thôi, ông lão đầu bạc gần đất xa trời, nói chuyện cũng rất khó chịu."   "Ngươi.

.

.

Cha mẹ ngươi không quản ngươi sao, thật là không có gia giáo!"   "Ông không cần biết bố mẹ tôi quản tôi như thế nào, nhưng nếu ông có con thì nhất định cũng không dạy dỗ chúng tốt được bao nhiêu!"   "Ngươi...!ngươi...!ngươi thật làm càn!"  Quản gia mặt đỏ bừng, ngực như thắt lại, nói không rõ lời.   Nha đầu thúi này thật sự rất sắc sảo, rất kiêu ngạo!   Cô nửa điểm giáo dưỡng cũng không thấy đâu?   Tại sao thiếu gia lại coi trọng nha đầu thúi này? !  Ôn Vãn không muốn lãng phí thời gian với lão gia nữa, cô nhấc chân, đi ngang qua quản gia, ung dung rời khỏi bệnh viện....

Nhấn Mở Bình Luận