Chương 4: Nỗi lo

Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

***

Biệt phủ họ Mạc nằm phía tây thị trấn, rộng đến mấy chục mẫu chiếm cứ một vùng đắc địa nhộn nhịp bật nhất Diễn Châu, chỉ đứng sau gia thế của vị tổng trưởng. Nhà cửa đình đài kéo dài đến mấy trăm gian, có hơn hai trăm gia đinh. Khắp trong thị trấn còn có hơn chục tiệm cầm đồ, nhà hàng, khách sạn, chưa kể các cơ sở kinh doanh khác ở thành phố Nghệ Bắc. Mạc gia tuy không phải là gia thế đứng đầu Diễn Châu nhưng căn cơ từ thời cha ông để lại vững như bàn thạch, không thua kém gì quan nhân trong thị trấn.

Lúc ấy trong một căn phòng ngăn nắp, sạch sẽ nằm phía nam biệt phủ Mạc gia. Mạc Vũ ngồi trên giường hí ha hí hửng lật xem từng trang Xuân Cung Đồ cậu thu được ở Nghệ Bắc, mặt mày bừng bừng sắc hồng, si mê si ngốc không sao cưỡng được. Nói cậu ít tuổi nhưng chuyện trêu ghẹo con gái thì tinh ma như quỷ sứ nhưng mấy trò giao hoan, tình ý như trong sách này thì lần đầu tiên mới thấy qua. Tên lưu manh ở Nghệ Bắc phát tán thứ văn phẩm đồi trụy này nhắm trúng cậu, thấy cậu thích liền không tiếc lời thuyết giảng qua. Mạc Vũ vừa thấy sách đã ưng không cần hắn nói nhiều đã bỏ tiền mua ngay.

Mạc Vũ từ bé đã lõm bõm học đòi đám gia đinh trong nhà, bao nhiêu thói đời tật xấu cậu làu làu nắm rõ. Mạc gia xuất thân thương gia, tính chất nghề nghiệp tự nhiên tiếp nhận không ít người có gia cảnh đặc biệt, trong đó có không ít kẻ lưu bạc giang hồ, tù tội trốn nã. Những thành phần bất hảo này Mạc Lâm vốn rất rõ ràng, biết là vậy nhưng không dùng tất chuốc oán. Với giới thương gia cái gì vốn lợi thì làm, lãi thì đầu tư, Mạc gia hàng ngày vận chuyển hàng hóa không có đám người này trợ giúp rất khó bám trụ trên thương trường. Không chỉ Mạc gia mà tất cả các thương gia lớn nhỏ đều vận dụng cả, chỉ cần người trụ cột vững dạ, biết tùy cơ ứng biến không làm đám người này bất mãn là tốt cả đôi bên.

Mạc Vũ được nuông chiều từ bé, lại được đám gia đinh trong nhà hết mực yêu thích. Có trò gì hay gặp phải đều bày vẻ diễn giải tận tình cho cậu nghe cả, chẳng cần biết hay dở thế nào. Các trò hay tật xấu đó Mạc Vũ chỉ cần qua tai là rành rành rõ rõ.

Một bận Mạc Vũ gây chuyện, giở trò trêu ghẹo cô bé giúp việc. Mạc Lâm hay được tức lắm đánh cho cậu một trận thừa sống thiếu chết, còn ra nghiêm lệnh; hễ người trong nhà cố ý bao che cho tật xấu của cậu lập tức cho ly khai khỏi Mạc gia, ngược lại trình báo tố giác lại được trọng thưởng rất hậu.

Từ lần đó đến nay Mạc Vũ gặp không ít trận đòn roi nên thân, tự nhiên là không dám gây ra chuyện trong nhà nữa.

Cậu cùng Mạc Minh vừa về đến biệt phủ liền lấy cớ không khỏe quay về phòng, tắm rửa, ăn uống qua loa một ít điểm tâm liền khép chặt cửa, đem sách ra xem. Cậu còn hào hứng thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa:

“Thưa cậu Vũ, bà cả cho gọi cậu đến nhà từ đường hỏi chuyện.”

Mạc Vũ giật mình giấu cuốn sách đi nói vọng ra: “Tôi đến ngay đây.”

Tên người nhà lại hối: “Cậu mau lên nhé!”

“Được rồi, tôi đi ngay đây.” Trời còn chưa sáng hẳn, ngày thường giờ này cậu vẫn còn say giấc, không mấy ai tới làm phiền. Theo gia huấn tổ tiên người trong họ đi làm ăn xa về phải đến từ đường thắp hương lễ bái cảm tạ tổ tiên, thành ra Mạc Vũ nghe gọi sớm như thế không lấy gì làm lạ.

Tên người nhà nghe Mạc Vũ nói vậy thì vâng dạ một tiếng rồi bỏ đi, không dây dưa ở lại.

Mạc Vũ tính ương bướng nhưng rất vâng lời mẹ, nghe rõ người bên ngoài đã bỏ đi mới an tâm rời khỏi giường tìm nơi kín đáo cất giấu cuốn sách rồi mới đi ra ngoài. Cậu chỉnh lại y phục gọn gàng, khép cửa cẩn thận đâu đó mới nhắm gian từ đường đi tới.

Mặt trời đã hừng đông, một mảng mây hồng ráng đỏ chân trời, gió đông man mát thoi đưa không khỏi làm cho Mạc Vũ thêm mấy phần khoan khoái.

Ở hành lang nhà bếp đám người phụ việc bếp núc bận bịu rối rít, người múc nước, người lau rửa chén bát, người khuân củi…vội vội vàng vàng chuẩn bị bữa sáng cho bọn người hộ tống đường xa mới trở về, công việc tăng lên mấy lần ngày thường. Mạc Lâm đặc biệt chú tâm chiêu đãi hậu hĩnh cho mọi người thành thử không ai dám xuề xòa như ngày thường.

Bọn họ tất bật làm việc thì thấy Mạc Vũ đi tới liền hồ hởi cúi đầu chào hỏi: “Cậu Vũ đi xa trở về khỏe cả chứ ạ?”

Mạc Vũ gật đầu đáp: “Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi tốt cả, còn học không ít kiến thức hay hê hê…” Cậu vừa đi vừa nghĩ tới những hình ảnh lõa lồ uốn éo trong cuốn Xuân Cung Đồ, miệng không ngớt tắm tắc, đầu gật gật mỉm cười. Chợt nghe người nhà chào hỏi tự dưng không kìm được cảm xúc bật cười hề hề trông rất khôi hài. Đám người nhà thấy vậy chẳng hiểu ra làm sao cả chỉ bật cười hùa theo cậu.

Một lão giúp việc râu bạc, mặt mày nham nhở cười khì khì lấy lòng nói: “Ông chủ đặc biệt sắp xếp cậu ra ngoài giao du, mở rộng tầm mắt rõ là có ý để cậu kế nghiệp Mạc gia sau này. Cậu phải gắng sức học hỏi mới được! Đám người làm công bọn tôi trông mong cả ở cậu. Cậu thành đạt, Mạc gia hưng thịnh thì chúng tôi hưởng phúc nhiều lắm.”

“Ha ha…lão đề cao tôi rồi! Mạc gia đâu phải có mình tôi, chẳng phải còn hai em Mạc Nhĩ, Mạc Côn nữa hay sao.” Mạc Vũ xua tay nói.

Lão già lại cười hề hề nói: “Hai cậu còn nhỏ làm sao quán xuyến mọi việc, nói đến tư chất ngoài cậu ra thì còn ai gánh vác được việc nhà nữa.”

Mạc Vũ nghe vậy có phần tự đắc gật đầu: “Cảm ơn lão nhiều lắm, tôi sẽ gắng sức không để mọi người thất vọng đâu.”

“Ha ha…ai cũng bận bịu thành ra chưa kịp chúc mừng cậu quay về bình an.” Lão già bước lại nắm lấy tay Mạc Vũ ra vẻ trìu mến lắm.

Lão là người phụ trách quản lý bếp núc cho hơn hai trăm gia đinh trong nhà, quyền lợi bên trong không phải nhỏ thành ra địa vị của lão không ít người nhòm ngó. Không nhờ cái miệng khéo ăn nói, biết nắm bắt cơ hội thì chẳng biết thế nào. Có cơ hội lão lại một hai nịnh hót từ người trên đến người dưới. Mạc Vũ tuổi còn nhỏ chưa đụng đến việc nhà, nhưng lão đã rào trước đón sau thân thiết hết mực, ngoài ra lão với Mạc Vũ thường xuyên gặp nhau thành thử quý mến nhau là thật bụng.

Mạc Vũ nói chuyện với lão một lúc thì ngáp dài quay sang nói với mọi người: “Thôi chào mọi người. Tôi phải đến từ đường thắp hương cho tổ tiên, chậm chân mẹ tôi lại trách. Mọi người cứ tiếp tục làm việc vậy.” Nói rồi chấp tay sau lưng, lững thững đi qua hết hàng hiên, đến khu vườn, đi qua một xuyên đường rẽ sang hướng nam khuất mất.

“Cậu cả ra ngoài như cá gặp nước, không biết có gây ra chuyện gì hay ho không đây!” Một trung niên thấy Mạc Vũ đi rồi mới nhỏ giọng nói khẽ.

Lão già vuốt vuốt râu, đầu lắc lư: “Cậu Vũ tính tình rất tốt, còn nhỏ tuổi mà đã rành rõ không ít việc, đúng là thông minh hết phần người khác rồi. Dung mạo, tướng người có chỗ thong thả không hà khắc ức hiếp người dưới, về sau chúng ta cũng được dễ thở. Chỉ là bản tính nghịch ngợm, tí tuổi đã háo sắc tất về sau rước cái họa vào thân, chúng ta phải chú ý mà nhắc nhở cậu ấy mới được.”

Người thiếu niên xoa xoa đầu trầm ngâm nói: “Ừ, chỉ là cái bọn trời đánh thánh vật dạy hư cậu ấy thôi, ông chủ đã cho người giám thị cậu rồi, lâu nay không mắc tội gì còn được chú Mạc Minh mang đến Nghệ Bắc học hỏi kinh nghiệm. Lão biết ông Mạc Minh rồi đó! Chỉ cần quắc mắt nhìn thôi đã làm người ta xanh mặt rồi. Cậu Vũ mấy tháng qua hẳn nếm trải không ít chua chát hì hì, mong sao cậu ấy biệt sợ mà chừa thói hư dần đi thôi.”

“Chú thì biết cái gì, bản chất con người đâu phải dễ thay đổi, càng gò bó thì càng gây ra đại họa thôi, quay lại làm việc đi, không lại trễ nải đừng trách tôi!” Lão già lầm bầm, chợt vỗ vai người trung niên dục.

Trong đại sảnh lớn từ đường Mạc gia, được trưng bày rất xa xỉ, có hai dãy ghế mười hai cái đều thếp vàng, hai cái chủ tọa đặt cạnh bàn thờ tổ, hương khói nghi ngút. Một nam, một nữ ngồi chỉnh tề, hai người họ chính là trụ cột Mạc gia, Mạc Lâm cùng vợ là Tô Thị Nương. Mạc Lâm tầm bốn mươi, ăn mặc chỉnh chu, đầu quấn khăn thêu chỉ đỏ, áo dài màu tím đậm, hông đeo ngọc bội sáng màu bạc có chữ Mạc, vẻ mặt âm trầm từng trải, khí chất uy nghi. Tô Thị Nương thì ngoài ba sáu, ba bảy, mày liễu, mắt sáng, mặt mày thon gọn xinh đẹp như tranh vẽ. Bà rót trà ra chén, quay người lại nhìn áng thờ tổ tiên khẽ gật đầu mấy cái. Mạc Minh thắp hương khấn tạ xong quay lại hai người vái một lượt rồi mới đi xuống ngồi ở dãy ghế dưới, hướng hai người từ tốn nói: “Chuyến đi này có dài hơn trước mấy tháng nhưng tôi thu hoạch cũng không ít.”

Mạc Minh nói rồi lấy trong ngực áo ra một xấp kim ngân vàng óng, đi đến đặt lên trên bàn cạnh hai người nói tiếp: “Đây là khoản thu nhập năm trước của mười cửa hàng ở Nghệ Bắc. Tôi đã kê khai đầy đủ giấy tờ trình lên anh chị kiểm tra.”

“Thật vất vả cho chú quá, chuyện đó cứ để cho lão quản gia. Tôi gọi chú tới đây là hỏi chuyện cháu Vũ, nó có gây phiền toái gì cho chú không?” Tô Thị Nương hai mắt khẽ động liền hỏi.

Mạc Minh quay lại ghế ngồi uống một ngụm trà lắc đầu nói: “Cháu Vũ rất nghe lời tôi, không gây ra chuyện gì rắc rối cả. Chị chớ nên lo lắng quá!”

Mạc Lâm mặt vẫn trầm ngâm lật xem qua danh sách một lượt, vẻ mặt không chút dao động, nghe nói thì hườm giọng nói: “Tôi không tin nó tốt như vậy. Tôi còn không hiểu tính nết nó hay sao! Thôi, chú nói vậy tôi cũng an tâm phần nào, cháu Vũ không gây ra thị phi gì thì nên mừng cho nó. Còn việc chính chú nắm được mấy phần rồi?”

Mạc Minh trầm ngâm một lúc mới đáp: “Lê gia mở thêm hai cửa hàng ở Nghệ Bắc, cùng bốn tiệm cầm đồ ở thị trấn Lữ An, xem ra Lê Trị muốn mở rộng kinh doanh lên phía bắc, còn mời thêm một lão thầy dạy luyện thể về nhà kèm cặp cho cậu Long, chắc vài năm nữa cậu ấy sẽ đến võ trường nhập học. Cậu Long tư chất rất thông minh, nếu không có gì thay đổi thì ít năm nữa Lê gia sẽ có người làm quan thôi.”

Mạc Lâm nghe vậy ném cuốn sách lên bàn, mặt mày đỏ bừng bừng: “Hừ, tên nghịch tử nhà ta được một phần như thằng bé đó tôi cũng mở mặt mở mày, nó đầu óc đâu đến nỗi chỉ tệ một cái…hừ…” Y vừa nói vừa nhìn chằm chằm vợ làm bà không khỏi đỏ mặt. Mạc Minh thấy vậy biết ý liền nói: “Anh không thể trách chị dâu chuyện này được, trời sinh tính, cháu Vũ tuổi còn nhỏ, lớn hơn một chút suy nghĩ chín chắn tự nhiên sẽ thay đổi. Chuyến đi này tôi thấy cháu Vũ thái độ rất được.”

“Tôi có ý muốn đưa nó đến võ quán rèn giũa một thời gian xem tính nết có khá hơn không. Hừ, cứ như thế đi! Tôi với chú từ bé đã học hỏi nhiều điều tự nhiên mà trưởng thành nhưng con cái thì quen sống trong nhung lụa, tật xấu không sinh ra từ bọn người nhà xu nịnh cũng từ tính tình ngạo mạn của nó mà ra. Chỉ có rèn luyện nơi khổ cực mới thay đổi được.” Mạc Lâm đưa chén trà lên miệng uống một ngụm.

Tô Thị Nương nghe chồng nói làm thinh không xen vào, mặt mày buồn rầu.

Mạc Lâm nói đến đó lại thư thả uống trà, Tô Thị Nương thấy chồng không nói gì nữa thì nói: “Tôi nghe nói ở võ quán cuộc sống rất khổ cực, thằng bé còn nhỏ không biết có chịu nổi không.”

Mạc Lâm nghe vậy đặt chén trà xuống bàn mặt mày nhăn nhó khó chịu. Mạc Minh lại lắc đầu thở dài nói: “Võ quán là nơi rèn luyện tốt nhất, chị dâu không cần phải nghe lời con bé Hồng mà lo âu nhiều. Gia thế lớn ở các thị trấn lân cận đều gửi người nhà đến đó rèn luyện phẩm chất, chỉ vậy mới có cơ hội chính thức được nhận vào võ trường sau này. Gia đình chúng ta còn nuông chiều thằng Vũ quá, tôi mới chưa nhắc tới để nó lớn thêm vài tuổi rồi mới tính. Nhưng anh chị đã nhắc tới tôi đành xin khuyên như vậy, đến võ quán vẫn tốt hơn ở nhà nhiều lắm. Cứ cho con bé Hồng quản nó, con bé tính tình cứng cỏi xem ra có thể trị được. Con bé lúc này ở đây, chị dâu luôn tiện nhắc nhở nó vài câu.”

Tô Thị Nương nghe vậy gật đầu thở dài một tiếng, thấy mặt mày Mạc Lâm hầm hầm muốn nói lại thôi. Không khí lặng đi một lúc Mạc Minh nháy mắt ra hiệu bà mới gật đầu nói:

“Tôi không có ý kiến gì, chỉ sợ thằng Vũ đến đó lại gây chuyện thì chúng ta biết phải làm sao! Người trong võ quán đều có gia thế lớn, chẳng may xảy ra chuyện thì…”

Mạc Lâm hừ lạnh, không để vợ nói hết câu đã chen vào: “Cô đã rõ tính nết của nó như thế rồi còn dung túng nuông chiều. Mấy người đàn bà các cô làm hỏng nó đấy. Chẳng may thì đã sao! Cứ để nó chịu khổ một phen. Con bé Hồng vốn trước kia ra sao? Lúc này chẳng phải đứng đắn, ngoan ngoãn, khỏe mạnh lắm à!”

Tô Thị Nương thấy ánh mắt Mạc Lâm nhìn mình đầy trách cứ chỉ biết sụt sùi. Mạc Lâm đỏ bừng mặt, nghĩ ngợi một lúc thở dài quay sang Mạc Minh hỏi: “Chú giao du với mấy thế gia trong thị trấn ít nhiều hay việc, chú thay tôi hỏi xem tình hình võ quán ấy thế nào? Tôi nghe nói rất nhiều học viên sau khi rời võ quán đều có thực lực khá ổn, không ít người được nhận thẳng vào võ trường ở thành phố, đạt được thành tựu lớn. Mấy năm trước tôi đã muốn đưa Mạc Vũ đến đó rèn luyện một phen nhưng chị chú không nỡ xa nó. Lần này gặp con Hồng tôi lại thấy tiếc nuối, chị chú hẳn đã hối hận rồi.” Y vừa nói vừa hướng mắt nhìn vợ có ý hỏi.

Tô thị Nương chỉ thở dài gật đầu.

“Ý ông thế nào tôi xin nghe vậy, chỉ là con Hồng kể lể ở võ quán sống không dễ. Chú Minh quen biết người ở võ quán thì xin lưu ý để mắt trông chừng nó một chút.”

“Anh chị yên tâm, tôi sẽ chú ý đến chuyện này.” Mạc Minh gật đầu.

Cả ba đang nói chuyện thì nghe bên ngoài tiếng Mạc Vũ vọng tới: “Con chào mẹ! Chào cha! Ồ, con tưởng chú đã về nhà nghỉ ngơi rồi, hóa ra chú vẫn còn ở đây bàn chuyện thật tốt quá.”

Mạc Vũ chạy đến trước mặt ba người Mạc Lâm vái một cái.

“Con sao bây giờ mới tới, còn không mau mau đến thắp hương cho tổ tiên.” Tô Thị Nương nhỏ giọng yêu thương nói với con.

“Vâng ạ!” Mạc Vũ tiến đến bàn thờ tổ thắp hương khấn vái thành khẩn, rồi mới hướng vợ chồng Mạc Lâm vái một lần nữa.

Mạc Lâm hừ lạnh một tiếng: “Mày đã học được gì từ chú Minh nói cho tao nghe!”

Mạc Vũ nghe vậy liền khua mép ba hoa chuyện mua bán ở Nghệ Bắc, đánh giá hàng hóa, thống kê giá cả chênh lệch giữa các nơi thành thị, cứ làu làu nói qua một lượt. Mạc Lâm nghe con tỏ tường tỉ mỉ như vậy lấy làm sảng khoái lắm. Mạc gia xuất thân từ thương buôn, đương nhiên tỉ mỉ cẩn thận lấy làm căn cơ phát triển, tự nhiên thấy Mạc Vũ tường tận như vậy sao không khỏi hứng thú.

“Chà, con nó học hỏi không tệ! Tôi cảm tạ chú Minh rất nhiều. Về sau cháu Vũ có làm nên chuyện đều phải nhờ cả ở chú.” Tô Thị Nương hướng Mạc Minh gật đầu vui vẻ nói.

“Đều nhờ tư chất bản thân của cháu Vũ cả, tôi thì có công lao gì chứ.”

Mạc Vũ nghe khen lấy làm tâm đắc, định thần chạy đến mẹ thì Mạc Lâm hừ một tiếng nói: “Nó một điểm tốt thì cũng chín điểm xấu, đáng khen hay không! Từ nay về sau mày phải chăm chỉ học tập. Tao nghe nói thằng bé Lê Long vài năm nữa sẽ tới Nghệ Bắc ứng tuyển vào võ trường mày phải thấy hổ thẹn mới phải, đừng để tao phải xấu hổ với mọi người.”

Mạc Vũ gật đầu vâng dạ, nhưng trong lòng không khỏi thầm oán trách Lê gia không dưng lại mời tên thầy dạy luyện thể về nhà đánh động đến cha. Từ lúc đến thành phố Nghệ Bắc cậu đã nghe Lê Long nhắc tới rồi, trong bụng lo ngây ngấy. Cậu thấy người nhà không ít người ra sức rèn luyện thân thể, ngoài khổ cực ra còn bao nhiêu thứ phải nếm trải, nghe tới đã chán ghét. Chỉ là không ngờ tới về nhà chưa kịp nghỉ ngơi cha đã nhắc việc này, xem ra có ý mời cho mình một ông thầy dạy luyện thể rồi, nghĩ tới làm sao Mạc Vũ không chán chường cho được.

“Thôi mày lui ra để tao bàn chuyện với chú Minh!” Mạc Lâm còn giận Mạc Vũ chuyện trước đó ngủ quên trong xe, làm ông mất mặt liền xua tay cho cậu ra ngoài.

Mạc Vũ chào ba người rồi bước vội ra khỏi từ đường.

Vừa hay bên ngoài trời đã sáng rõ. Người nhà dùng que dài dập tắt đèn treo dọc hai bên hành lang. Hai cô bé giúp việc khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, vừa đi vừa cầm que đùa giỡn hướng đến từ đường đi tới, chạm phải Mạc Vũ thì bụm miệng cười khúc khích, cúi đầu chào hỏi.

Mạc Vũ làm lạ hỏi: “Các cô thấy tôi sao lại cười?”

“Chúng tôi không dám!” Cả hai im lặng, mặt đỏ bừng lắc đầu lia lịa.

Mạc Vũ thấy hai cô xinh đẹp lấy làm vừa mắt lắm, hòng gạ hỏi mấy câu nhưng nghĩ đến chuyện gì đó lại nghiêm nét mặt lắc đầu: “Vậy các cô cứ thong thả làm việc của mình đi thôi.” Nói rồi sải bước bỏ đi thẳng về phòng của mình.

Nhấn Mở Bình Luận