Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền
Ta đi trên đoạt đường đầy máu thì nhìn thấy Vũ Dương, hắn cao ngạo đứng ở trên tường thành,
gió làm tung bay y phục màu đỏ diễm lệ của hắn, hư vô mờ ảo như vậy,
phong hoa tuyệt đại như vậy. Ta chậm chạp gần như là bò qua đấy, đôi mắt khát máu của hắn lại lộ ra ánh sáng mừng rỡ, hắn đứng trong gió đưa tay về phía ta, dường như có chút không tinh tưởng: “Phi Phi, ngươi trở về
rồi sao?” .
Ta từ trong một vùng xác chất thành núi, máu chảy
thành sông đi tới, ta không thừa nhận mình là người của Thần giới, thế
nhưng nhiều người chết như vậy, lại bởi vì ta, bởi vì ta nhất thời tùy
hứng. . . Ta đặt hai tay lên, nhẹ nhàng nói: “Đúng, ta đã trở về.” Nội
tâm, từ từ đông lại thành băng, đôi tay trong sạch thuần khiết này, đã
nhiễm bao nhiêu máu tanh.
Đó là lần đầu tiên, ta cảm thấy bản
thân gần cái chết đến như vậy, cách chính tà thiện ác gần như vậy, Vũ
Dương. . . Thân thể mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm ta vào trong lòng, hắn đang
run rẩy, mà ta, vào lúc này đây,khi nhìn xuống khắp thành đầy máu tanh,
lại có thể nảy sinh lòng yêu thương.
“Phi Phi, nàng trở về là
tốt rồi, không được tiếp tục chạy lung tung , nàng có biết hay không
nàng dọa chết ta rồi. . .” Mới vừa rồi còn là Trụy Lạc Ma điên cuồng tàn sát, lúc này lại ở bên tai ta lẩm bẩm như vậy. Lưu Hương ở dưới thành
lẳng lặng mà nhìn ta, thời khắc này, ta không có nhìn ra suy nghĩ trong
nội tâm của hắn . . . Ta ngoan ngoãn trở lại Hồng Hoang cốc, trước đó ta cũng không có tư tưởng chính nghĩa hay là tâm điạ thiện lương gì cả .
Ta là một người cực kỳ ngu muội, Nhũng kinh phật mà Quan Thế m giảng
giải cho ta đều bị ta đút cho Hao Thiên Khuyển hết rồi. Nhưng mà ta rất
quý trọng sinh mệnh, ta không thể chịu đựng được cảnh tượng một sinh
mệnh vô tội nào đó tiêu vong, càng không thể chịu đựng được lí do đó lại là vì ta.
Vũ Dương ôm ta vào trong ngực, sau đó tựa ở trên
giường nhỏ, ở khoảng cách gần như thế này ta mới phát hiện hắn tiều tụy, thậm chí màu sắc như ngọc lưu trong đôi mắt phượng của hắn đều mất đi
thần thái, đôi môi trơn bóng cũng nứt nẻ. Cung Hỉ Phát Tài mang theo hầu gái vội vã đi đến đây, các loại trái cây món ngon xếp đầy một bàn. Vũ
Dương liên tục gắp các món ăn vào trong bát của ta, thế nhưng ta ngay cả một cái đều không đụng đũa. . .
Đến tối, ta nói mệt mỏi, một
mình trở về phòng, thế nhưng trong lòng ngổn ngang hỗn loạn. Ta lặng lẽ
rời khỏi phòng lẳng lặng một mình ngồi trên cây đào, không biết là nên
cười to ba tiếng, hay là khóc lớn một hồi.
“Lưu Hương, Nguyên
Quân lại đang có âm mưu gì?” Hỉ nhi ? . “Không có âm mưu gì, bạo ngược
hắc ám, chính là bản tính của chủ nhân nhà ngươi!” .
“Ngươi nói
bậy! Nếu như không phải Nguyên Quân thả ra lời đồn đem Phong Phi Phi đi
xử tử, chủ nhân như thế nào sẽ điên cuồng như vậy! ! Hắn chính là cố ý
muốn chủ nhân giết người!” Trong lòng ta nghẹn lại, thế giới này, bị làm sao vậy. “Mặc kệ nguyên nhân gì, người giết người thì không có quyền
biện hộ đúng sai!” .
“Hừ, các ngươi đúng là bon ngụy quân tử,
lần này dẫn nàng trở về, không phải chỉ là để ngăn cản chủ nhân giết
người đấy chứ? Lưu Hương,cho dù là chuyện gì Dương Phong cũng sẽ không
để cho các ngươi thực hiện được, chỉ cần nữ nhân này gây một chút bất
lợi cho chủ nhân, ta ngay lập tức sẽ giết nàng, cho dù bị chủ nhân giết
cũng không quan trọng!” “Hừ, nếu như điều ấy xảy ra, cũng không tới
phiên ngươi làm.” .
Sau đó hai người, tan rã trong không vui, ta ở trên cây, một mặt mờ mịt. Có thể ta không nên cuốn vào trong đó, ai
thèm quan tâm bọn họ đi tìm chết! Nhưng là, nhưng là bắt đầu từ thời
khắc lần đầu tiên ta nhìn thấy Vũ Dương , liền nhất định phải cùng hắn
dây dưa. Ta không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, sáng hôm sau ta từ
trên cây lăn xuống đến. Còn chưa có bò lên, liền nhìn thấy Liễu Diệp vội vã đi tới: “Chủ nhân muốn gặp ngươi.” .
Ta đi vào Vũ Dương tẩm
cung, đập vào mắt là cảnh tượng nhìn thấy mà giật mình . Hắn tà nằm ở
trên giường nhỏ đỏ tươi, trên đất ấm ngọc bị đập nát, chén thủy tinh
đánh nát trên đất, nồng nặc mùi rượu. Ta nhẹ nhàng đi tới,mắt phượng của hắn hơi mở, màu lưu ly châu quang lưu chuyển, quyến rũ hút hồn giống
lúc ta cho hắn uống canh định hồn. Hắn đưa tay dùng sức ôm ta vào trong
ngực, trầm thấp gọi: “Phi Phi.” Ta cắn môi, nước mắt, không biết vì sao
lại rơi xuống.
Trong tay áo một châm ngọc lưu ly vô lực thả
xuống, cho dù hắn vạn ác không tha, cho dù hắn giết người như ngóe,
nhưng là vào thời khắc này, hắn như vậy thâm tình, như vậy bất lực, như
vậy khuynh thiên khuynh địa. “Phi Phi, ta biết khả năng đây là một sai
lầm, một cái sai lầm trí mạng, thế nhưng ta khống chế không được chính
ta. . . Đừng phản bội ta Phi Phi, ta không muốn thương tổn nàng, ta chỉ
muốn sủng nàng. . .” Hắn ở ta bên tai tự lẩm bẩm, ta nhìn thấy bàn tay
hắn trơn bóng như ngọc, một vết máu chói mắt.
Ta vuốt đôi lông
mày đang nhăn lại của hắn: “Vũ Dương, chàng đừng giết người nữa có được
hay không? Ta sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh chàng, chàng đừng giết người nữa có được hay không?” . Vũ Dương hơi say, khuôn mặt tinh xảo hé ra nụ cười, diễm lệ ngay cả ngàn cây vạn cây hoa lê nở rộ cũng không cách nào sánh bằng, phảng phất một loại thần bí sức hấp dẫn đem linh hồn người
ta thật sâu hấp dẫn đi vào, trầm luân, trụy lạc, cam tâm tình nguyện
vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Ta là một người ngu muội, ta
không nhận rõ thiện ác, ta ích kỷ nghĩ, nếu như hắn không giết người nữa , nếu như vậy, cũng không nhất định phải giết hắn nữa chứ? . Sau đó rất lâu, vào thời điểm khi ta hồi tưởng lại đoạn chuyện cũ này, ta mới phát hiện ra ý nghĩ của chính mình, ấu trĩ và buồn cười biết bao nhiêu.
Đến cuối cùng, ta vẫn là không hiểu cái gì là thiện, cái gì là ác. Vũ Dương khi tỉnh lại đã gần đến hoàng hôn, hắn nhìn sắc trời một chút, có chút
tâm tình bất định. kéo lại vạt áo, vội vã đi ra ngoài.
Ta cực kỳ ôn nhu đưa hắn tới cửa, cực kỳ hiền thục giúp hắn sửa lại y phục, hắn
thở dài: “Chuyện gì, nói đi.” Ta trừng mắt: “Phong Phi Phi chính là
người hiền thục như thế sao?” . Nhìn thẳng ánh mắt của hắn, một lát sau, ta rốt cuộc mềm nhẹ xuống: “Ta nghĩ đi đến hiệp hội Săn Ma, đã lâu chưa thấy Việt Ngân Châu nha.”
Vũ Dương cười lạnh một tiếng: “Nàng
có biết nơi mà ta hận nhất là ở đâu không? Nếu không phải là bởi vì
nàng, thì làm gì còn cái thứ gọi là hiệp hôi Săn Ma!” Ta cảm thấy khả
năng nghe lời đoán í của ta quả thực là tiến triển nhanh chóng: “Bọn họ
cũng là một đám nhãi ranh săn bắn một ít ma thú . Vũ Dương đại nhân sao
lại đi so đo với đám nhóc ấy rồi.” .
“Để Cung Hỉ Phát Tài bọn họ đi cùng nàng. Không có chuyện gì thì cách Lưu Hương xa một chút, Minh
Bộ cấp cao trong toàn bộ Minh giới cũng không tới 300 người, có thể đạt
đến cấp độ này, đều không phải kẻ tầm thường!” . Ta cười khanh khách:
”Lẽ nào có thể so với Trụy Lạc Ma, chẳng lẽ lại là cây đèn cạn dầu sao?” Vũ Dương dáng vẻ bất đắc dĩ vỗ về mái tóc dài của ta: “Phi Phi, nếu như nàng yêu thích Minh Bộ, ta bắt cho nàng 18 người buộc thành một bó đều
không là vấn đề , thế nhưng. . .” .
Ta đẩy hắn: “Được rồi được rồi, ta sẽ chú ý rồi.” . Cuối cùng vẫn là không mang theo Cung Hỉ Phát Tài.
Đi qua nghĩa trang, oán khí ngập trời. Lưu Hương rùng mình, phi thân mà
đi. Ta một thân một mình đứng ở giữa những ngôi mộ, ạch, tuy rằng ta cực kỳ không tình nguyện thừa nhận chính mình sợ quỷ, thế nhưng CMNN, chỗ
này đúng là âm u khủng bố.
Ta chậm rãi từng bước đi vào trong,
phía trước, một cái quan tài trống rỗng, chất liệu cũng không tệ lắm .
Ta rụt cổ lại, xác chết vùng dậy rồi à ? Xa xa, Lưu Hương cùng một bóng
người giao thủ, ta bước nhanh qua đấy, hắn hô một tiếng: “Đừng tới đây!” Nhưng là đã chậm. Thân ảnh kia quay đầu lại, ta phi thường mất mặt ngã
ngồi xuống đất. Tóc của nó và mặt dính chung một chỗ, mặt trắng như
tuyết, hai mắt như hố đen, quanh thân lan ra mùi thịt thối nồng nặc.
Phía sau Lưu Hương có một chàng thanh niên đang quỳ, khuôn mặt cũng có
mấy phần nhan sắc,sợ đến mức mặt mày xám xịt, hai chân run rẩy, không có cách nào đứng dậy.
(Nhất Độ Quân Hoa: Mịa nó, Thần Kinh, lão tử đây cũng không phải là phim kinh dị, quái vật này từ đâu tới? Thần Kinh ấp úng nói: “Lão đại, đây là kiếm chút tiền phí lên sân khấu mà thôi. . .” Nhất Độ Quân Hoa: Nha ha ha. . . Kỳ thực hình tượng này cũng là dã
man kinh điển, cứ ở chỗ này mà đứng, tuyệt đối doạ khóc trẻ em từ 8 tuổi trở xuống, doạ chạy thanh niên độ tuổi 28 , hù chết người già 68 tuổi
trở lên. . . ). Thời điểm bàn tay khô héo của quái vật chuẩn bị chạm vào ta, ta hơi rụt người lại, hoàn toàn không nghĩ tới cái gì khác, chỉ cảm thấy làm bẩn quần áo là không tốt. Tiêu hồn kiếm của lưu hương mang
theo hàn quang lạnh giá. Đâm thẳng vào cơ thể của con quái vật kia ,
quái vật kia ngã trên mặt đất như một cái túi vỡ, một đoàn mây mù chậm
rãi bay lên.
Một người hầu trẻ tuổi, mang theo tiểu thư xinh đẹp như hoa bỏ trốn, trên vách núi cheo leo, đối mặt với người đang quần áo tân lang, tiểu thư nắm chặt tay người hầu , nụ cười quyết tuyệt mà mạnh mẽ: “Nếu còn sống, chúng ta tiếp tục ở bên nhau.” . Người hầu kia đan
mười ngón tay của hai nguời vào nhau, khuôn mặt anh tuấn kiên định:
”Sinh tử không tách rời.” .
Đôi tình nhân ôm nhau nhảy xuống,
máu, vương trên đóa hoa Đỗ Quyên đang nở rộ. Hôm đưa tang tiểu thư, đoàn đưa tang thật dài. Một người già tóc bạc trắng ôm lấy quan mà khóc,
nghẹn ngào nói không lên lời.
Trong nháy mắt, hoa nở hoa tàn,
trải qua trăm năm. Thân thể mục rữa, dung nhan đã không còn nhận rõ. Năm tháng thay đổi, nhưng người vẫn thế, nàng đang vẫn đang chờ, đang chờ
một người đến trước mặt nàng : thực hiện lời hứa kiếp trước . Ta nhìn
người nam nhân đang run lẩy bẩy kia , không biết vì sao đột nhiên cảm
thấy bi thương. Ta kéo nhẹ ống tay áo của Lưu Hương “Lưu Hương, thả nàng đi.”
Lưu Hương sắc mặt lãnh khốc tuyệt quyết trước nay chưa
từng thấy: “Nàng phạm vào minh luật, người quỷ không được đến gần nhau!” Ta trầm thấp thở dài “Nhưng mà Lưu Hương, nếu như sau khi ta chết bị
xóa bỏ tiên tịch, cũng như nàng là Cô Hồn Dã Quỷ, khi đó nếu như gặp một người chịu cứu vớt ta, mà không phải một đao chém chết ta, chính là
biết bao may mắn. . .” .
Ngoài dự đoán Lưu Hương lại đột nhiên
xoay người ôm lấy ta, trong mắt của hắn xuất hiện luống cuống mà ta chưa bao giờ thấy: “Phi Phi, sẽ không, ngươi sẽ không chết, sẽ không. . .”
Ta ngẩn ra, sau đó vỗ vai hắn hống nói: “Yên tâm, Phong Phi Phi phúc lớn mạng lớn, ta chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi. Ngươi tốt xấu gì
cũng là Minh Bộ cấp cao, chắc cũng không đến nỗi còn muốn vung xuống vài giọt anh hùng lệ đấy chứ?” . Lưu Hương sửng sốt trong chốc lát, sau đó
xoay người lại, tiêu hồn kiếm ánh bạc tăng vọt, cô gái kia thét lên một
tiếng thảm thiết,sau đó liền biến mất ở dưới kiếm. Thanh niên nam tử năm ấy liên tiếp dập đầu: “Cảm ơn ân nhân, cảm tạ ân nhân. . .” .
Trên đất một mảnh tro tàn, một vị Minh Bộ cấp cao mặt lạnh vô tình, một nam
nhân đang khấu tạ ân nhân cứu mạng, và một cô gái cuồng dại chờ đợi cả
trăm năm. Lời hứa kiếp trước, là ai nói sẽ ở kiếp này gặp mặt : thực
hiện? . Ta từ trên mặt thu lại tro bụi, đem chôn xuống đất.
“Lưu Hương, Minh luật đối với ngươi mà nói quan trọng như vậy sao?” . “Đúng thế.” .
“So với thiện ác đúng sai còn quan trọng hơn sao?” . “Đúng thế.”