Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền
Đêm đó, bất thình lình mưa to kéo đến, Khả Khả lại không thấy đâu. Ta nhìn
sấm dền chớp giật, cuối cùng không nhịn được đi ra ngoài tìm nó. Theo
ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn, dọc theo con đường phảng phất mùi hương của nó mà đi đến. Nhưng mà mưa rơi như trút, cuối cùng một chút mùi hương
còn xót lại cũng bị tán đi rồi. Xung quanh ta là một mảnh tối om, mịa
nó, đây là chỗ nào vậy? .
Chớp giật điên cuồng cắt ngang bầu
trời, đó là báo hiệu Dị Giới xảy ra biến đổi chấn động to lớn. Ta ở
trong bóng tối tìm tòi, trong rừng cây cối um tùm, một thiếu niên lôi
kéo một cô gái chạy tới, người phiá sau cầm đuốc đuổi theo , tiếng người huyên náo. Thiếu niên kia dùng sức đẩy nữ tử về phía trước, quát lên:
”Đi mau! Nếu không thì. . .” Hắn còn chưa nói hết câu, đã xoay người lại ngăn trở đám người đang kéo tới. Cô gái kia lảo đảo một lúc, liều mạng
mà chạy về phía trước .
Ta đi tới, muốn nhìn rõ mặt của thiếu
niên kia, nhưng là càng đến gần, cảnh tượng càng mờ nhạt, cuối cùng rừng cây che kín đám người đang tranh chấp bên trong, thời điểm mà ta đi tới trước mắt, đã biến mất không còn tăm hơi. Ta tiếp tục hướng về sâu
trong bóng tối mà đi, trước mắt chậm rãi xuất hiện ánh sáng, một mảnh
hoa thơm chim hót bên trong, nam tử y phục màu bạc ở giữa rừng hoa rơi
đánh đàn , cô gái áo hồng ở trong biển hoa hát hay múa đẹp, này tiếng ca du du dương dương lan tỏa khắp vùng trời đầy hoa, người như “Trích
Tiên“.
https://www.youtube.com/watch?v=zU6fK8s6gQI Không có nước không có lửa không có khói lửa quốc gia.
Giáp sắt lạnh lẽo đen tuyền, váy áo màu đỏ. Ai cầu khẩn ai niệm chú ai kéo lên ống tay.
Thanh Minh kiếm hướng về trái bi thương hướng về phải. Ai giương cung ai dương tay múa ai mở ra quyển sách.
Diệt Thần việt hướng về trước năm tháng về phía sau. Ai chờ ai đợi mười ngàn năm chỉ là chờ được lỗi lầm của một người .
Ai đối với người nào ngóng nhìn một giây đồng hồ liền lưu lại truyền
thuyết. Chàng chờ nàng chờ mười ngàn năm chỉ chờ được cô quạnh.
Nàng đối với chàng ngóng nhìn một giây đồng hồ xoay người đi mang theo
truyền thuyết. Một người gào khóc thu hút một vạn người gào thét.
Vạn ngàn áo giáp khó địch nổi ba tấc ngón tay mềm. Một người cau mày trêu đến một vạn người run rẩy.
3000 cương vực không bằng một khúc xuân thủy lưu. Ai quy tiên ai đoạn trần ai lưu lại người rơm.
Ai siêu độ ai bao bọc ai thắp sáng đèn Minh Đăng. Đá Huyền Vũ màu đen trời cao đỏ chói.
Lần này, ta không có liều lĩnh tới gần, nam tử kia, ta không cần nhìn đã
biết là Nguyên Quân, mà người còn lại, là Phong Phi Phi. Thời điểm mà
Cảnh tượng chậm rãi biến mất , ta rốt cuộc suy nghĩ một chút, ta đang ở
nơi nào a? Con người đều là sinh vật có lòng hiếu kỳ , cho dù ta biết
khả năng ta gặp phải phiền toái rất lớn , thế nhưng vẫn là không nhịn
được đi về phía trước, ta rất muốn biết, đến cùng còn có bao nhiêu
chuyện cũ mà ta không biết.
Đi về phía trước, đều là một ít cảnh mà hai người ở chung , ta nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ này, thầm than trong
lòng, Phong Phi Phi một khối tình si, người mù cũng nhìn ra được đây.
Nguyên Quân. . . Hẳn là cũng động tâm chứ? . Thế nhưng chốc lát sau lại
bị cái ý nghĩ buồn cười này chọc cười rồi. Hắn phái nàng đi giết Vũ
Dương, biết rõ sẽ thất bại, vẫn phái nàng đi . Mà sau khi thất bại, liền để Lưu Hương giết ta. Kế hoạch này cỡ nào chu toàn nha. E rằng lúc
trước Vũ Dương tìm tới ta, cũng là do hắn xếp đặt đi?
Càng chạy, thời kỳ càng có vẻ xa xưa , những ngọn núi sừng sững, đã hiện ra dáng
vẻ của thời đại hồng hoang , trên một ngọn núi, một rừng cây, ta chậm
rãi tới gần, đột nhiên một cái tay kéo ta, sau đó trầm giọng quát :
”Ngươi ở đây làm cái gì?” . Ta ngẩng đầu liền nhìn thấy con hồ ly này,
tức giận nói: “Còn có thể làm cái gì? Tìm ngươi a! !”
Nó kéo ta, bảy bước thành tám bước đi ra ngoài, ta không có xem đường, vẻ mặt của
nó lạnh lẽo cứng rắn, tay thon dài mà ấm áp, giờ khắc này đang nắm tay
ta thật chặt , cả người cũng theo đó mà ấm áp lên. Đi ra khỏi khu rừng
tối đến mức năm ngón tay cũng nhìn không thấy, mới phát hiện bên ngoài
trời mưa rất lớn. Sau đó ta cả người liền giống như là ngâm ở trong mưa, toàn thân ướt đẫm. Hắn kéo ta đi rất nhanh, thế nhưng ta cuối cùng phát hiện ra chỗ nào không đúng .
Nước từ trên người hắn chảy xuống, vậy mà là màu đỏ. Lông mày nhạt như mưa bụi của hắn khẽ nhíu, khóe
miệng quật cường mím môi chặt chẽ, nhưng khó giấu được sắc mặt trắng
xám. Một cái tay kéo ta, một cái tay khác đặt tại lồng ngực của mình. Ta tay chân luống cuống, bị ai đánh thành bộ dáng này? .
Ngay sau
đó ôm lấy nó, chớp mắt liền trở về, hắn miễn cưỡng chống cự một lúc,
cuối cùng ngừng lại. . Ướt dầm dề ở trên ghế salông, ta một bên cởi y
phục của hắn một bên nói: “Này không phải là Phong Phi Phi ta ăn đậu hũ
của ngươi , chỉ là đến xem ngươi bị thương ở chỗ nào.” .
Tay ta
cởi quần áo của hắn càng ngày càng chậm, mịa nó, lau lau khoé miệng, độ
cong hoàn mỹ xương quai xanh, da thịt trắng loáng như băng điêu ngọc
trác, ta gần như là không nhịn được mong muốn chạm vào làn da ấy rồi.
Trên người xác định là không có vết thương, ách, rốt cục ngừng tay, nói: “Hay là, ngươi cứ biến trở về hình dáng hồ ly đi?”
Hắn mở tròng mắt màu vàng óng nhìn ta, sau đó khẽ lắc đầu một cái , tỏ ý, không có
chuyện gì. Ta dùng tay ở trên trán của hắn ấn ấn, thầm nói: “Bị thương ở nơi nào vậy?” Bị người Săn Ma đả thương hẳn là vết thương rất rõ ràng
mới đúng.
Này một đêm chăm sóc ở bên cạnh hắn, sau nửa đêm hắn
nóng sốt, ta dùng Trị Liệu Thuật, tuy rằng không có tác dụng gì, thế
nhưng nhiệt độ của người nó cuối cùng chậm rãi hạ thấp đi. Ta canh giữ ở bên người nó, nhìn người đang trong giấc ngủ mê, cũng không biết tại
sao người này có thể khiến ta lo lắng như vậy. Ngày thứ hai lúc nó tỉnh
lại , trời đã tối, tròng mắt màu vàng óng nhìn về phía ta, hắn khẽ nói:
”Đi ngủ đi.” Ta nghi ngờ nói: “Thật không sao rồi?” .
Lần này trong mắt của nó có nhàn nhạt ấm áp: “Ừm.” . Ta trở về phòng thu thập đồ đạc, ra ngoài.
Có người theo dõi ta ta vô cùn,g hưng phấn đi về phía trước, Nha Nha nhiều năm như vậy, rốt cục có người chịu theo dõi ta rồi ! ! ! ! Chưa kịp hả
hê xong, một cái Huyết Đao sáng bóng đã kề trước cái cổ tinh tế của ta,
Kim Long trước mặt vẻ mặt lãnh khốc. “Ta thật sự rất muốn giết ngươi,
Phong Phi Phi.” Giọng nói của hắn lạnh như đao, rồi lại chậm rãi thu rồi đao: “Nhưng là giết ngươi, hắn thật sự sẽ sụp đổ.” .
Ta cảm
giác mình rất vô tội. Mưa ở Hồng Hoang cốc, nhỏ như tơ đột nhiên trút
xuống, mông vùng hoa đào mông lung nở rộ, mang theo chút hàn ý. Thân thể nhỏ yếu của hắn cứ như vậy ngơ ngác đứng ở trong mưa, tóc dài đen tuyền bị nước mưa thấm ướt, không có lay động.
Y phục màu đỏ dính sát trên người, nước mưa từ trên trút xuống giống như đều biến thành màu
đỏ. Mà hắn cũng không hề để ý, ánh mắt trống rỗng nhìn rừng hoa đào
trước mắt. Ly chén rải rác , Ngân Mị tay ôm bả vai, nửa người đều bị máu nhuộm, Liễu Diệp cầm ô giấy dầu màu đỏ, nhưng do dự không dám tới gần.
Nếu như nói ngày xưa Vũ Dương ma mỵ lôi kéo người ta sa đọa, vậy thì giờ
khắc này Vũ Dương, liền để cho người thương tiếc đến tận tâm can. Cứ như vậy nhiều năm sau, cảnh tượng bóng hình gầy yếu của hắn đứng trong mưa
cứ xâu sắc khắc và trong đầu ta, trời cao đất xa, mưa to biển hoa, bóng
người gầy yếu, hồng trang ướt đẫm, mỗi khi nhớ tới, tâm lại đau.
Ta chậm rãi đi lên trước, hắn đột nhiên quay đầu lại, con mắt màu tím như
ngọc Lưu Ly , tỏa ra ánh sáng, sát khí từ trong thân thể gầy yếu bộc
phát ra, thấm đến tận xương. Ta dường như không tự chủ được lùi về sau,
hào quang màu tím đã từ từ thu lại, ánh mắt của hắn mê ly, một lát sau
nhẹ nhàng gọi: “Phi Phi?”
Nước mắt của ta liền rơi xuống. . Tay
của hắn đưa về phía ta, đầu ngón tay vẫn như ngọc như cũ, nhưng mà không còn hồng hào như xưa, nhà là trắng như ngọc . Ta ngửi thấy mùi rượu
nồng đậm, cho dù là dưới trận mưa to.
Tay của hắn cũng lạnh lẽo
như ngọc , chậm rãi ôm eo của ta, đôi môi lạnh lẽo đưa đến , rượu lẫn
vào trên người mùi hoa như có như không, ta hơi run lên một cái, hắn chỉ là tùy ý vung tay lên, liền có kết giới vô hình tách mưa to đầy trời
ra. Hắn rất ôn nhu hôn môi ta, con mắt tỏa ra nhàn nhạt ánh sáng như
ngọc lưu ly mang theo men say, sau đó ôm ta trực tiếp tiến vào cung
điện.
Dương Phong và Liễu Diệp vội vàng chạy vào, thu dọn tẩm
cung cho hắn. Dương Phong ra hiệu ta cởi quần áo của hắn, hắn rất thuận
theo mặc ta kéo đai lưng, vẫn là da thịt trơn bóng như bạch ngọc như cũ, mang đến xúc cảm như tơ lụa. Nhưng là trên da thịt như ngọc này, vết
thương do chủy hử tạo ra dữ tợn như quái thú , vô tình phá hoại vẻ đẹp
của nó.
Tiếp nhận thuốc mà Dương Phong đưa đến, nhẹ nhàng bôi
lên trên miệng vết thương. Hắn nhìn ta, cười đến yên tĩnh mà đẹp đẽ. Sau đó biết được Ngân Mị chính là và thời điểm giúp hắn bôi thuốc đã bị hắn đả thương, ta mới biết ta đã từng làm một cái chuyện nguy hiểm như vậy.
Một đêm đều bị hắn nửa ôm người vào trong ngực, trên người hắn
mùi hương thoang thoảng thâm nhập vào mũi, ta rốt cục cảm nhận được hai
chữ 'mất hồn'. “Ngươi còn dám trở về?” Một cái tay bóp ở trên cổ ta,
chậm rãi thắt chặt, âm thanh của Vũ Dương trong suốt như Lưu Ly, nhưng
chất chứa quyết tuyệt khiến người ta không thể phản kháng, một khắc đó
hắn không phải là Vũ Dương mà ta biêt, y phục màu đỏ sốc xếch, lộ ra da
thịt Như Ngọc, tóc đen như tơ, từ bên hông mà rũ xuống, mắt phượng hẹp
dài con mắt lưu ly bên trong nhưng mang theo lãnh khốc sát ý, khóe miệng khẽ mím mỉm cười, tà ác nhưng cao quý tuyệt trần. Tuyệt sắc ướt át như
thế, giống như yêu dã Ma Mỵ, đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Trước đây ta chỉ biết là tay của hắn nhỏ dài Như Ngọc, đầu ngón tay phấn nộn
hồng nhuận, độ dài móng tay vừa đủ trơn bóng đến gần như trong suốt .
Đây là lần đầu tiên ta nếm qua mùi vị tử vong mà đôi tay này mang đến.
Ta không mở miệng được, trong lòng bi phẫn như bong bóng sắp vỡ tung,
ngươi nói ta chạy về đến đây để làm cái gì a a a a! ! ! !
Thời
điểm mà ta nghĩ bản thân cứ như vậy mà vinh quang hi sinh, hắn lại thả
tay ra: “Làm sao có khả năng để ngươi chết dễ dàng như vậy.” Hắn cười
gằn, mắt phượng nheo lại, tựa hồ đang nghĩ cách làm sao để trừng trị ta. Lợi dụng trong giây lát này, đầu óc của ta xoay chuyển mấy vòng, nếu
như lúc này nói cho hắn biết người giết hắn không phải là ta, như vậy
hắn sẽ biết có một Phong Phi Phi khác đang tồn tại, còn ta chỉ là một
cái tạp niệm, với cái tính khí này của hắn, ta rất khó sống sót mà đi ra ngoài.
Nhưng là nếu như không nói, không biết hắn sẽ đối xử với ta như thế nào. . . . “Trước tiên nhốt lại.” Hắn nhăn lại cặp lông mày
như mưa bụi, buồn bực phất tay. Kim Long xuất quỷ nhập thần liền đột
nhiên nhảy ra, kéo ta đi ra ngoài.
Ta hoàn toàn nổi giận, thằng
nhãi này lại nhìn ta suýt chút nữa bị Vũ Dương bóp chết cũng không lên
tiếng! ! ! . Hắn một đường kéo ta vào một gian nhà đá nhỏ, sau đó dùng
dây xích xoạt xoạt mà nhốt ta lại.
“Ô. . . Kim Long ngươi cái
người không có lương tâm, nhìn ta suýt chút nữa bị hắn giết chết cũng
không lên tiếng, ô. . .” Ta vừa gào khan vừa lấy tay dụi mắt: “Ta bận
bịu một buổi tối, lo lắng đến một đêm không ngủ. . . Ô. . . Đau lòng
muốn chết. . . Ô, ngươi còn nhốt ta lại. . . Ô. . .” Hắn đen mặt đứng
trước mặt ta, ta gào to thêm chút, hắn cuối cùng cúi người tháo xích
trên chân ta, ta gà càng lớn tiếng hơn nữa, hắn lại cúi người tháo bỏ
xích trên tay ta .
“Đừng khóc nữa.” . “Ta sẽ khóc, một đám quái
vật máu lạnh, thấy chết mà không cứu! ! ! ! Gọi các ngươi là Cung - Hỉ - Phát - Tài thực sự là các ngươi được hời rồi, gọi là Chá - Bút - Tiểu - Tân ( Cậu - Bé - Bút -Chì) cũng đều làm ô nhục Shin! ! ! !” .
“Nhưng là ngươi cũng chưa chết.” Sắc mặt của hắn trở nên nghiêm túc: “Ngươi
nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của hắn ư?” Ta ngửa đầu nhìn hắn, hắn quay
đầu nhìn về hướng đối diện của phòng giam : “Vũ Dương, không giận thì
thôi, giận dữ thì ngay cả ông trời cũng phải sợ.”
Ta nhìn hắn
không nói lời nào, hắn lại nói: “ Ngươi có từ nơi này đi ra ngoài chứ?” . Ta nhìn ổ khoá bằng đá đá, nhìn có vẻ rất dễ mở, vì thế liền gật đầu.
Hắn yên lòng rời đi.
Chờ nghỉ ngơi đủ rồi, bò lên bắt đầu cạy
khóa cửa, vất vả nửa ngày nó mới mở ra , ngồi chồm hỗm trên mặt đất thở
hổn hển, đột nhiên phát hiện tại sao trời bên ngoài lại tối như thế? .
Sau đó liền nhìn thấy góc áo đỏ đến mức chói mắt, chậm rãi ngẩng đầu,
nhìn thấy mắt phượng của Vũ Dương đang híp lại thành một đường thẳng.
Cung Hỉ Phát Tài phía sau hắn dùng ánh mắt thương xót mà nhìn ta.
“Oa. . .” Lão tử lần này đúng là bị doạ khóc: “Kim Long ngươi hại ta, là
ngươi bảo để ta đi ra mà. . . Oa oa oa oa. . .” Kim Long đầu gỗ nhìn ta
một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ý của ta là muốn ngươi khiến
chủ nhân hài lòng, để hắn thả ngươi ra ngoài! ! ! !”
“. . .” Ta
ngẩng đầu nhìn Vũ Dương: “y. . . Cái kia. . . Ta hiểu nhầm rồi, lần này
không tính, làm lại một lần nữa có được hay không?“.