Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc
Có lẽ lúc này gã tìm nhầm người. Hứa Thành cũng không để ý đến hắn, chỉ nhìn hắn cười, còn vừa nhìn vừa lắc đầu. Lần này cho dù là tượng đất cũng có thể bị Hứa Thành kích nổ tung, huống chi là một người luôn luôn ngang ngược, kiêu ngạo ương ngạnh đã quen như Viên Thiệu. Viên Thiệu không lên tiếng mà đưa mắt nhìn một võ tướng cầm kiếm ở bên cạnh. Võ tướng này tự nhiên hiểu rõ ý tứ của Viên Thiệu, liền tách ra khỏi thân vệ, đi lên trước, dáng vẻ muốn nói chuyện.
Nhưng ngoài dự liệu của bọn hắn, hai gã thân binh của Hứa Thành chạy ra đón chào. Cả hai không nói một lời, mà ngay cả đao vẫn để nguyên trong vỏ đã đập tới chỗ viên võ tướng. Viên võ tướng lại càng hoảng sợ, hắn không thấy Hứa Thành có ánh mắt hoặc là ám chỉ gì khác với hai gã thân binh. Hai gã thân binh lại lập tức ra tay, nhưng viên võ tướng cũng có võ nghệ, hắn vội vàng rút kiếm đỡ, đao kiếm va chạm, nhưng chỉ một tiếng thanh thúy "Đinh ", trên thanh đao không có lực đạo. Viên võ tướng cảnh giác nhìn, hắn cảm thấy không ổn. Thế nhưng đối phương không cho hắn thời gian phản ứng, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, từ trên bụng truyền đến cơn đau nhức kịch liệt khiến hắn không thể kiềm chế, uốn cong cả người, khóe mắt của hắn cũng chứng kiến tên thân binh vừa mới cho hắn một kích đang lui về phía sau, hắn buông lỏng tâm trạng, thế nhưng lại một trọng kích vào chính sau đầu hắn vì vậy hắn lập tức hôn mê bất tỉnh.
"Thuần Vu
Quỳnh" Viên Thiệu hô gấp. Người đứng phía sau gã cũng loạn thành một bầy, lập tức có người tiến lên giành lấy Thuần Vu Quỳnh, mà lúc này hai gã thân binh của Hứa Thành cũng đã thối lui đến sau lưng Hứa Thành.
Bên Viên Thiệu, tất cả mọi người ai nấy cũng đều bất ngờ, kể cả Tào Tháo bị gạt ở một bên. Bất kỳ ai cũng không ngờ người của Hứa Thành lại động thủ trước. Điều khiến cho người ta giật mình chính là Thuần Vu Quỳnh, đường đường là một trong tám Hiệu úy của Tây Viên cấm quân, vậy mà đối mặt với hai người thân binh thủ hạ của Hứa Thành ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có đã bị thu thập.
Viên Thiệu tức giận đến phát điên, gã nào chịu bỏ qua chuyện này. Viên Thiệu đang muốn đi về phía trước liền cảm thấy tay áo mình bị bắt chặt. Viên Thiệu nhìn lại, chính là tên văn sĩ vừa rồi cùng gã đi ra ngoài. Tên văn sĩ đang lắc đầu với gã. Tất nhiên Viên Thiệu không phải là đồ ngốc, gã miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng, quay đầu oán hận nhìn thoáng qua Hứa Thành đang mỉm cười, khoát tay chặn lại, hét lớn một tiếng: "Chúng ta đi" dứt lời, Viên Thiệu hất tay áo, quay người lên xe, rời đi. Những người ở phía sau
Viên Thiệu cũng nhanh chóng đi theo
Lúc này chỉ còn lại mấy người Hứa Thành cùng Tào Tháo, Tào Tháo nhìn theo bóng dáng mấy người Viên
Thiệu cười lạnh lùng. Hắn quay người nhìn về phía Hứa Thành, đã thấy Hứa Thành cũng đang nhìn hắn, trên mặt vẫn còn nguyên nụ cười khác thường.
Điều này làm cho Tào Tháo đôi chút rét lạnh trong lòng , vì vậy hắn cũng không hề dừng lại, chắp tay bái, cũng không đợi Hứa Thành đáp lễ, ngay khi tùy tùng dắt ngựa tới, lên ngựa mà đi.
"Tướng quân, ngài có biết các người vừa đắc tội với ai không?" Khi mọi người đi xa, Từ Hoảng hỏi
"Viên Thiệu đúng không?" Hứa Thành đáp.
"Tướng quân cũng nên biết, Viên gia bốn đời Tam công, môn sinh trải rộng thiên hạ. Ngay cả Đổng tướng cũng muốn nhường hắn ba phần mà Hứa Tướng quân thì ngược lại. . ." Từ Hoảng nói vẻ khó hiểu.
"Cái thế giới này, nếu tính toán là thực lực, nhường hắn ba phần cũng không có nghĩa là sợ hắn. Hơn nữa, chỉ là một tay ăn chơi mà thôi, chí lớn nhưng tài mọn, bề ngoài càng lợi hại, cũng chỉ làm dáng mà thôi" Hứa Thành cười nói.
Từ Hoảng còn muốn nhắc lại vài câu với Hứa Thành nào cái gì là người Viên gia khác, hắn đã bị Dương Nhị kéo lại. Dương Nhị đi lên nhỏ giọng nói với hắn: "Tướng quân đã là Thượng Quân hiệu úy, sớm muộn gì cũng khởi binh xung đột cùng Viên Thiệu, Trung quân hiệu úy này. Vốn ý định hôm nay phải tỏ rõ với y một hồi ở quân doanh, không ngờ tên kia không có mặt. Hiện tại gặp gỡ, hết lần này tới lần khác bọn hắn lại không biết điều, dĩ nhiên không cần khách khí. Ngươi chớ tiếp tục hỏi, tướng quân làm việc luôn luôn có đạo lý của mình"
Nghe một lời này, Từ Hoảng cũng không nói thêm gì nữa. Hắn đi theo sau lưng Hứa Thành tiến vào Hội tân lâu
Đi vào không đầy một lát, tiếng Hứa Thành gào to từ bên trong truyền ra:
"Cái gì? Vương Việt, lão bản của các ngươi là Vương Việt?"
Hứa
Thành vô cùng kích động. Hôm nay thật sự hắn gặp vận may. Ha ha ha, hắn thực sự muốn lập tức chỉ tay lên trời cười to ba tiếng. Nói giỡn, Vương
Việt là ai, đệ nhất kiếm khách cuối thời Đông Hán, hôm nay một khi đã gặp, tại sao có thể buông tha? Nếu vậy chính là bị thiên lôi đánh.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Hứa Thành, đại kiếm sư Vương Việt từ sau nhà đi tới bái kiến hắn, Hứa đại tướng quân. Vương Việt vừa mới liền chứng kiến Hứa Thành xung đột cùng Viên Thiệu. Có thể nói hắn không thể trêu vào bất kỳ người nào trong hai người đó nên đành phải lẩn tránh rất xa. Ai ngờ, Hứa Thành vừa nghe nói hắn là lão bản của Hội tân lâu này, lập tức kích động như vậy. Rơi vào đường cùng Vương Việt chỉ biết đi ra ngoài.
Nhưng mưa to gió lớn cũng không xảy ra như trong dự liệu. Hiện tại trước mặt hắn ngược lại là Hứa Thành với dáng vẻ cực kỳ tươi cười. Chính xác mà nói thì dáng tươi cười đó có vẻ cực kỳ nịnh nọt. Điều này khiến hắn cực kỳ giật mình, muốn biết rõ nguyên nhân. Vương Việt hắn là một người mê làm quan. Khi ở Liêu Đông đã tạo ra tên tuổi không nhỏ, vẫn muốn đạt được một chức quan. Nhiều năm qua đi, vô luận hắn cúi đầu như thế nào, chỉ luôn nhận được những gương mặt lạnh lùng. Ngay cả một viên quan có thể lên mặt ở trước mặt hắn. Không có vũ kỹ cường đại,. Hắn thậm chí còn không đủ tư cách ngồi ở trong nhà không có quan lại quyền quý. Người người đều làm như hắn không tồn tại vậy. Ngược lại tính cách hắn nóng nảy, cuối cùng cũng không thể làm được một chức quan nhỏ. Cứ như vậy
Vương Việt ngẩn ngơ trong mấy năm nay ở Lạc Dương.
Lúc này hắn rõ ràng chứng kiến một vị Đại tướng triều đình cười quyến rũ đối với hắn.
Vương Việt cho là mình nhìn lầm, không để ý lễ nghi mà dụi dụi con mắt.
Gương mặt tươi cười trước mặt không thay đổi, hoàn toàn không chút thay đổi, tuyệt đối là cười nịnh nọt
Hắn còn không có phản ứng. Vị Đại tướng triều đình này là thủ hạ đắc lực dưới trướng Đổng Trác, Đổng đại thừa tướng. Hứa đại tướng quân đã bắt đầu thổi phồng hắn, thổi phồng hắn là đại cao thủ lên trời, dưới mặt đất đều không có đối thủ, kiếm khách độc nhất vô nhị từ xưa đến nay. Thổi liên tục ước chừng nửa canh giờ, vị Đại tướng quân này mới đưa ra đề nghị của mình: "Vương tiên sinh, thế nào tới làm thủ hạ của ta, ta lập tức cho ngươi chức quan Đô úy. Nếu như ngươi không hài lòng, chúng ta còn có thể thương lượng lại" Vị Đại tướng quân còn vừa nói, vừa rót rượu cho hắn.
Vương Việt hôn mê mất nhưng hắn vẫn nghe rõ ràng. Đô úy, vị Thượng Quân hiệu úy Hứa Thành, Hứa đại tướng quân này cấp cho hắn một chức vụ và quân hàm Đô úy. Đây chính là nguyện vọng cả đời của hắn.
Vì vậy Vương Việt, đệ nhất kiếm sư cuối thời Đông Hán, bị Thượng Quân hiệu úy Hứa Thành đầu độc, mang theo mấy trăm đệ tử của mình gia nhập binh sĩ của Hứa Thành, sơ bộ tạo thành hình thức ban đầu của đội quân hùng mạnh "Quyền thuật quân" ngày sau tung hoành thiên hạ trong quân Hứa Thành.
Thuyết phục được Vương Việt, Hứa Thành vô cùng cao hứng, miệng ngâm nga đi ra khỏi
Hội tân lâu, đi theo đằng sau là Dương Nhị cùng Từ Hoảng với tâm trạng ngơ ngác, không hiểu cho lắm, cùng với hai người thân binh. Trong khi đó Hội tân lâu, sau khi bọn hắn rời khỏi, cũng bắt đầu đóng cửa. Vương
Việt cùng với các đệ tử chuẩn bị đi đầu quân.
Về tới quân doanh, chứng kiến Bàng Bái mang theo tiểu đội năm trăm người đang đuổi đại quân gần mười vạn người đi vòng vèo quanh quân doanh. Nếu trong đại quân có người bị đuổi kịp, lập tức một chầu quyền đấm cước đá xảy ra, sau đó người đó bị ném ở bên cạnh, lập tức có người đi lên biến hắn thành một bao cát
Hứa Thành nhìn thoáng qua, chỉ điểm Bàng Bái vài câu, cũng bảo hắn chuẩn bị cẩn thận chỗ ở cho thầy trò Vương Việt cùng Từ
Hoảng. Hứa Thành cũng mặc kệ lúc này Từ Hoảng vẫn không phải là thủ hạ của hắn. Ngay lúc này Đổng Trác phái người đến truyền lời, gọi Hứa Thành đến dự tiệc. Qua hỏi thăm, Hứa Thành mới biết được Lý Túc không làm nhục sứ mạng, chiêu hàng Lã Bố thành công. Đêm qua Lã Bố đã giết Đinh
Nguyên, buổi sáng hôm nay đã tới quy thuận Đổng Trác. Đổng Trác vui mừng, nhận làm nghĩa tử, xếp đặt yến hội, văn võ trong triều đều đến chúc mừng nên đương nhiên không thể thiếu hắn, vị đại hồng nhân này.
Tuy rằng trong lòng Hứa Thành xem thường Lã Bố, loại người ăn ở hai lòng, nhưng bây giờ hắn không thể không giữ thể diện cho người ta. Huống chi hắn thật sự muốn nhìn xem vị tuyệt đại mãnh nam danh truyền thiên cổ này rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào. Trên chiến trường, thời gian quá ngắn, hắn không nhìn rõ ràng
Vì vậy, mang theo thân binh, Hứa Thành, Hứa lão đại đi thẳng tới Đổng phủ
Đi đến Đổng phủ, tiệc rượu đã bắt đầu, quan lại quyền quý tụ tập dưới một mái nhà. Hứa Thành vừa tới, cho người ta thông báo một tiếng. Tiếp theo hắn tìm một vị trí ở vòng ngoài ngồi xuống. Hắn nhìn mọi người xung quanh đang uống rượu nhưng hắn không nhìn thấy Đổng Trác, cùng Lã Bố, đệ nhất chiến tướng Tam quốc trong suy nghĩ của hắn. Thậm chí hắn cũng không thấy Lý Nho. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất kỳ quái.
"Đây không phải Hứa hiệu úy sao? Tại sao lại ngồi một mình ở chỗ này? Không phải phía trên không có chỗ ngồi cho Hứa hiệu úy chứ?" Một giọng nói châm biếm truyền đến, Hứa Thành quay nhìn, là Viên Thiệu.
Hứa
Thành cũng không để ý tới Viên Thiệu, hắn vẫn ngồi ở chỗ đó, trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ nguyên nhân tại sao tên hỗn đản này lại có mặt ở chỗ này. Không phải hắn đang đối đầu cùng Đổng Trác sao?
Viên
Thiệu nhìn thấy Hứa Thành không để ý tới mình, càng bực bội, cười nhạt hai tiếng, lớn tiếng nói: "Tại hạ nghe nói, Hứa hiệu úy là đệ nhất mãnh tướng dưới trướng Đổng đại nhân, đủ so sánh cao thấp cùng với Lã Bố Lã
Phụng Tiên. Vì sao Đổng đại nhân chỉ nhận Lã Bố làm nghĩa tử, cũng không nhận Hứa hiệu úy vậy?"
Lời này của Viên Thiệu rất độc. Trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn Hứa Thành, xem hắn trả lời như thế nào.
Hứa Thành thiếu chút nữa không nhịn được muốn bóp chết Viên Thiệu. Tuy rằng điều này có thể giải quyết tình huống trước mắt, nhưng rất hiển nhiên không hợp thực tế. Thế nhưng hắn không trả lời cũng không được. Một khi làm vậy chẳng khác nào chấp nhận điều đó. Khi đó không nói những người khác, chỉ một mình Lã Bố cũng đủ khiến
Hứa Thành hắn chết hơn mười lần.
Hứa Thành nhìn thoáng qua Viên
Thiệu, mỉm cười nói: "Xem ra Viên đại nhân có chút bất mãn đối với Đổng đại nhân của chúng ta. Có vẻ những lời này của ngươi đang khích bác ly gián chúng ta"
Viên Thiệu vội vàng phủ nhận, nói chính mình chẳng qua là hiếu kỳ.
Hứa Thành nhìn thấy Viên Thiệu rối loạn trận tuyến, cũng không khách khí nữa, hắn nói: "Viên đại nhân nói tại hạ là đệ nhất mãnh tướng dưới trướng Đổng đại nhân, tại hạ không dám. Hoa Hùng tướng quân mới thật sự là đệ nhất mãnh tướng Tây Lương. Về phần Lã Bố Lã Phụng Tiên, nói thật, tại hạ cho rằng chính là đệ nhất chiến tướng đương thời. Ít nhất, tại hạ biết trong số những người ở đây, không người nào ở dưới Phương Thiên
Họa Kích của Lã Phụng Tiên mà không bị bại. Chỉ riêng một thủ hạ chính là Hãm Trận doanh, khiến cho tại hạ kinh hãi không thôi. Trong khi đó dưới trướng Đổng đại nhân, tướng quân có thể hành quân đánh trận có rất nhiều. Lý Thôi tướng quân, Quách Tỷ tướng quân, còn có các vị tướng quân Từ Vinh, Trương Tế, Phàn Trù, đều là tướng quân lãnh binh bên ngoài.
Khi ở Tây Lương, mấy vị tướng quân này uy chấn Khương Hồ. Về phần tại hạ, chỉ là thật giả lẫn lộn mà thôi. Thật buồn cười Viên đại nhân lại cho rằng tại hạ là thứ nhất, còn có thể so sánh với Lã Phụng Tiên. Chẳng lẽ Viên thị bốn đời Tam công đã dưỡng thành các hạ ánh mắt hẹp vậy sao?"