Bạn Chanh
Lúc Hứa Huệ Chanh nhắm mắt lại, thính giác lại càng nhạy cảm hơn. Cô lắng nghe âm thanh của chiếc xe, sự sợ hãi trong lòng tăng lên vô hạn.
Kiếp này của cô, sống thật là quá thảm hại. Tuy rằng cô từng cảm thấy bản thân mình chết là xong hết mọi chuyện, nhưng cô lại nghĩ, nếu như cứ tiếp tục sống, nói không chừng cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Cô cứ ôm lấy tia hy vọng đó, sống tạm bợ đến bây giờ.
Hơn nữa, cô sợ chết, cô cũng không muốn chết.
Sau khi ý nghĩ này vừa lướt qua đầu, bỗng chốc cô lại mở mắt ra, nhưng ngay sau đó lại bị đèn xe làm chói mắt.
Đèn chiếu xa của chiếc xe mà Chung Định lái vẫn cứ chiếu sáng, cần gạt nước cứ gạt liên tục.
Cô không rảnh đoán xem tại sao trời không mưa mà hắn lại mở cần gạt nước. Khoảnh khắc này, ý thức sinh tồn mãnh liệt khiến cho lòng can đảm của cô bùng phát, cô ra lệnh cho mình nhanh chóng trốn đi, không thể tiếp tục trì hoãn nữa.
Cô cắn chặt răng lại, chân cẳng run lẩy bẩy, xoay người muốn chạy ra chỗ khác.
Động tác này làm cho Chung Định tăng chân ga.
Cô thật sự khiếp sợ, mới bước một bước thì đã tự vấp, lảo đảo ngã xuống đường.
Những người giám sát ở điểm cuối nhìn thấy động tác này của Hứa Huệ Chanh, mày nhíu lại. Trên căn bản, có thể phán đôi này đã bị loại.
Hứa Huệ Chanh gần như bò bằng cả tứ chi, cô thoát ra khỏi suy nghĩ vùng lên nhất thời kia trong chưa đầy mười giây.
Xe của Chung Định xông thẳng đến, bánh xe ép đến vị trí ban nãy mà cô đã đứng.
Gương mặt cô trắng bệch, quay đầu nhìn một cái, cảm thấy choáng váng như vừa mới sống sót qua cơn hiểm nghèo. Sau đó cô mềm oặt nửa phủ phục xuống đất, toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Cô hít vào thật sâu, lại hít sâu vào nữa, tựa như muốn làm thế để xác nhận rằng mình vẫn còn sống.
Cô từ từ cử động một chút, vùng từ bắp chân trở xuống vừa lạnh vừa cứng ngắt, động tác cực kỳ chậm chạp. Sau khi chật vật bò dậy, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, suy nghĩ ngưng đọng khi nãy đã quay trở về.
Cô nhìn ra xa, chiếc xe của Chung Định đang quay đầu, lại chạy về phía này.
Hứa Huệ Chanh sợ tới mức nhìn không chớp mắt vào chiếc xe đang chạy về phía cô của hắn, nhưng lại không biết chạy trốn thế nào. Hoặc là nói, vào lúc đó, cô đã nghĩ đến hậu quả từ cử động vừa nãy của mình sẽ mang đến, có thể sẽ bị trừng phạt nặng hơn nữa.
Sau khi dọa cô sợ đến hoảng hồn, Chung Định cũng thắng xe lại. Chiếc xe dừng ở nơi cách cô chưa đến hai mét, sau đó hắn xuống xe đi về phía cô.
Hứa Huệ Chanh không dám nhìn vẻ mặt của hắn, cô cúi thấp đầu, lùi lại mấy bước.
“Bây giờ biết sợ rồi?” Giọng điệu của Chung Định vẫn nhẹ nhàng, “Vừa nãy không phải can đảm lắm sao, dám chạy?”
Cô không lên tiếng, rụt vai lại, tiếp tục lùi lại.
Hắn càng tiến càng gần, cho đến khi cô không còn đường để lùi lại, hắn chụp lấy vai của cô, dồn cô vào giữa vách núi và hắn, cúi đầu nói vào tai cô, “Tiểu Sơn Trà, đến đây, nói với anh nào, vừa nãy sao cưng trở nên dũng cảm thế hả?”
Cô nghiêng đầu tránh hắn, nhịn không được mà van xin, “Chung tiên sinh, tôi sai rồi…”
“Anh đương nhiên biết là cưng sai rồi.” Hắn gạt một bên tóc của cô ra, động tác vừa dịu dàng vừa từ tốn, “Lúc trước anh nói thế nào? Chúng ta thắng rồi, anh sẽ cho cưng một mối làm ăn.”
Nước mắt của cô đã bị hắn dọa cho sợ đến ứa ra.
“Bất kỳ người đàn ông nào ở đây, cưng theo ai cũng sẽ kiếm được rất khá. Đúng không nào?” Hơi mà Chung Định thở ra đều phả vào vành tai của cô, thấy cô không trả lời, giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng, “Đúng không nào?”
Cô gật đầu, nước mắt lăn dài xuống.
Hắn dùng đốt ngón tay quệt ngang vệt nước mắt của cô, “Nhưng cưng khăng khăng không chịu nghe lời. Cưng nói anh làm sao mà giới thiệu một đại kim chủ cho cưng đây?”
“Chung tiên sinh, tôi sai rồi…” Hứa Huệ Chanh lẩm bẩm cầu xin hắn, “Tôi sai rồi…” Thật ra thì cô sai ở chỗ nào? Cô chỉ là không muốn chết thôi mà.
“Biết sai rồi?” Hắn chà xát hai má của cô.
“Tôi biết sai rồi…”
“Biết sai chịu sửa.” Đột nhiên vẻ mặt của hắn thả lỏng, cười đến quái dị, “Tiểu Sơn Trà, vậy anh xem như cưng thua rồi?”
Cô mù mịt, nhất thời không hiểu ý nghĩa trong câu nói của hắn.
“Nếu đã là lỗi của cưng, vậy thì tất cả tổn thất của anh đều nên tính lên đầu cưng nhỉ, đúng không nào?” Hắn nói xong liền thả cô ra, tìm được người chịu tội thay, rõ ràng tâm tình của hắn trở nên tốt hơn.
Chung Định cong mắt cười lên, dưới ánh nhìn của Hứa Huệ Chanh thì đó chính là một cái lưỡi hái, cắt đứt mất hy vọng về cuộc sống của cô.
“Chung tiên sinh…” Cô cuống cuồng kéo lấy áo khoác của hắn, bỗng thấy ánh mắt sắc lạnh của hắn quét qua tay của cô, cô liền thức thời rụt lại, “Chung tiên sinh, tôi… không có tiền… xin ngài…”
Hắn đổi chủ đề, “Cưng bán mấy năm rồi?”
Nhất thời cô nghẹn lại, qua một hồi mới trả lời được, “Bốn… năm…”
“Chỗ đó đã nát bấy cả rồi.” Chung Định cười lên, “Không tiền thì bán tiếp.”
“Chung tiên sinh…”
“Cưng kêu Chung Hậu Sinh cũng vô dụng. Tiểu Sơn Trà, tính nhẫn nại của anh không tốt, không phải lúc nào cũng dễ nói chuyện thế này đâu.”
Trong lòng Hứa Huệ Chanh tràn ngập tuyệt vọng, cô vừa khóc vừa cầu xin hắn, “Chung tiên sinh, xin lỗi… tôi biết sai rồi, sau này tôi nhất định sẽ nghe lời. Xin ngài…”
“Sau này?” Hắn hạ mắt nhìn gương mặt thê thảm của cô, nụ cười lại càng sâu, “Vậy thì thú vị rồi.”
Nước mắt của cô mờ nhạt, đường kẻ mắt đen như mực theo nước mắt trở nên nhòe nhoẹt.
“Tiểu Sơn Trà, sau này tính sau này. Khoản nợ ngày hôm nay, cưng vẫn phải trả sạch đấy. Nhưng mà ____” Hắn cực kỳ hòa nhã, “Anh có thể thư thả cho cưng một khoảng thời gian. Về ngày tháng cụ thể, thì phải xem biểu hiện của cưng đấy.”
Hứa Huệ Chanh ngửa đầu nhìn nụ cười của Chung Định. Cô cảm thấy, bản thân chưa hề đi ra khỏi cuộc sống trước đây, mà là rơi vào cái động đen sâu hun hút không thấy đáy.
Tại sao mình không bị tông chết trong cuộc thi luôn đi nhỉ…
----
Chung Định nói xong những lời cần nói liền một mình trở lại điểm xuất phát nơi giữa sườn núi.
Thấy kết quả bị loại của hắn, có mấy người huýt sáo. Ai đó còn hô lên, “Quá dữ, bức chết con nhỏ kia rồi.”
Hắn cười nhạt một tiếng.
Kiều Lăng tiến lên, hạ thấp giọng nói, “Chơi xong rồi?” Gã nghe những người bên kia tường thuật lại câu chuyện, cũng chẳng quá kinh ngạc. Dù sao thì Chung Định cũng chính là loại ngông cuồng như vậy.
“Vẫn ổn.” Chung Định nhìn bầu trời đêm nơi phương xa, thờ ơ nói, “Tao chẳng biết chỗ nào của Tứ Xuyên có hoa Sơn Trà, làm sao đưa tro cốt của cô ta về được.”
Kiều Lăng không hiểu câu nói này, đang tính hỏi kỹ thì người bên cạnh đã gào to hỏi ai muốn ra sân. Nghĩ đến cuộc đua, gã liếc nhìn Chung Định, bộ dạng vui sướng khi người khác gặp họa, “Trận này mày không được lắm nhỉ, hai lần đều toi cơm.”
Chung Định giễu cợt trả lời, “Mày mới không được.”
“Con nhỏ đó vượng tao.” Kiều Lăng giơ ngón tay cái lên, chỉ chỉ vào mình.
“Vậy mày nuôi cô ta cho tốt.”
Suýt chút thì Kiều Lăng mắc nghẹn, “Nếu như mặt mũi của nó khá hơn chút thì còn miễn cưỡng.”
Chung Định không nói nữa, lôi bật lửa ra, chơi trò bật đóng nắp theo thói quen.
Kiều Lăng cười gian, “Con bé hợp tác với tao, chút nữa sẽ đến, sắc nước hương trời đó.”
Chung Định ừ hử một tiếng. Hắn liếc nhìn thấy Hứa Huệ Chanh đang hồn bay phách lạc, từ bên đường núi đang từ từ đi tới.
Vẻ mặt của hắn chứa đầy sự nhạo báng.
Đúng như Kiều Lăng vừa nói, loại đàn bà này, thật chẳng thể nhìn nổi.
Hứa Huệ Chanh không đi qua bên Chung Định, cô lặng lẽ đứng quan sát trong một góc. Cô không biết hắn sẽ xử lý cô như thế nào, mà cũng không dám bỏ đi.
Cô không hề để ý đến tình hình chính xác của trận đánh cược. Mắt cô nhìn những bóng người di động, nhưng suy nghĩ thì đã bay đi nơi nao.
Cô chưa kịp gom đủ tiền để rời khỏi Chu Cát Vũ, thế mà lại phải đeo thêm khoản tiền cược của Chung Định. Cô muốn mắng lớn vận mệnh trêu ngươi, cô muốn chống lại sự khinh thường của Chung Định, thậm chí cô còn hận đến mức muốn tay đấm chân đá hắn ta.
Nhưng, cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Cô phải nghe lời, cô không thể nào không nghe lời.
Người thắng cuộc cuối cùng của cuộc cá cược chính là Kiều Lăng và cô người đẹp cộng sự của gã. Cô mỹ nhân đó, tựa sát vào Kiều Lăng, trên mặt có mấy vết thương lớn cỡ lòng bàn tay.
Hết trò người tan, Chung Định một mình rời khỏi.
Hứa Huệ Chanh thì suýt chút bị một đám người kia quên mất ở trên núi.
Kiều Lăng có người đẹp làm bạn, sớm đã không còn nhớ đến chuyện Hứa Huệ Chanh phải đi nhờ xe của gã. Vẫn là có một người trước khi đi có nhắc đến chuyện thua cuộc của Chung Định, hỏi một câu, “Kiều Lăng, con nhỏ đó tìm ở đâu ra vậy? Dám chống lại Chung Định, gan lớn quá.”
Lúc đó Kiều Lăng mới nhớ ra cô.
Gã đưa cô đến một khu vực sầm uất.
Cô nói lời cảm ơn.
Đầu óc của gã chẳng tập trung, đáp một câu rồi vội vàng tìm chỗ qua một đêm tuyệt diệu với mỹ nhân.
Hứa Huệ Chanh bắt xe, về đến nhà thì đã mệt mỏi rã rời.
Trước khi ngủ, cô lấy chiếc hộp báu nhỏ của mình ra, một lần lại một lần vuốt ve dọc theo mép hộp, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt hộp.
Gần đây cô trở nên mít ướt rồi.
----
Từ sau ngày Hứa Huệ Chanh đi theo Chung Định, đãi ngộ bên hội sở đối với cô đột nhiên tốt hẳn.
Trước kia, cô và một đám “chị em” cùng nhau sử dụng chung một phòng thay đồ, còn giờ đây, Má Mì lại bố trí cho cô một căn phòng riêng.
Quan trọng nhất là thái độ của Má Mì, bà coi Hứa Huệ Chanh cứ như là đầu bảng vậy, còn tự mình chỉ bảo, “Sơn Trà, con phải trang điểm cho tốt vào nhé.”
Hứa Huệ Chanh ngồi trong phòng trang điểm, khiêm tốn nói, “Gương mặt của con cũng là như thế rồi.”
“Nói cái gì thế?” Má Mì yêu kiều lẳng lơ, “Trước kia là Má tùy cho các con, thành tích đều dựa vào bản lãnh của chính mình.”
Hứa Huệ Chanh cười cười.
Thật ra Má Mì không phải là tùy cho các cô, mà là bà chỉ để ý những cô gái mà bà cảm thấy có tiền đồ.
Má Mì vân vê gương mặt của Hứa Huệ Chanh, “Nhưng mà, nếu như con vươn lên, Má sẽ chính là hậu thuẫn kiên cố của con.”
“Cám ơn Má Mì.”
Má Mì ngắm nhìn lớp trang điểm của Hứa Huệ Chanh, lắc lắc đầu, “Sơn Trà, mỗi lần con trang điểm đều bẩn bẩn thế này, còn phấn lót này, hạt phấn lớn quá.”
Hứa Huệ Chanh có hơi kinh ngạc, cô đã như thế này nhiều năm rồi, mọi người đều biết khả năng trang điểm của cô vạn năm cũng chỉ là tay mơ.
“Con nói xem, con cũng đã làm cái nghề này lâu như vậy rồi, ngay cả một bộ đồ trang điểm tốt cũng không nỡ mua.” Má Mì tỏ vẻ như đau lòng lắm vậy.
Hứa Huệ Chanh cười khan.
“Cái sống mũi này, vẽ thô như vậy, con muốn đi đóng phim kinh dị à?”
“……”
“Cái đường kẻ mắt này, chậc chậc, kẻ sao mà hòa vào với bóng mắt thành một cục rồi. Kiều tiên sinh và Chung tiên sinh chưa bị dọa cho chạy mất, thật vô cùng may mắn.”
“……”
Mỗi câu nói, Má Mì lại thấm nước tẩy trang để tẩy đi.
Dần dần, lớp trang điểm dày đậm của Hứa Huệ Chanh đã bị chùi đi hơn phân nửa.
Liền ngay đó, động tác của Má Mì dừng lại. Bà nhìn chăm chú Hứa Huệ Chanh, “Sơn Trà, rốt cuộc con trang điểm vì sao vậy?”
Hứa Huệ Chanh cũng nhìn vào gương mặt trong gương.
Vì sao?
Vì làm nghề này đều phải trang điểm.