Bảo Chủ! Thỉnh Buông Ta (Nương Tử Đi Trước Đất Nước Đi Sau)
Nạp Dương vuốt vuốt tóc Phùng Phùng, hắn quả thực tự trách bản thân, đã bỏ mặc nàng như vậy đứng một mình, sau này bất luận như thế nàng cũng không rời xa nàng nửa bước.
Phùng Phùng trong lòng hắn đau buồn một hồi liền bình tâm trở lại, nàng cảm thấy bản thân thật vô dụng, nhưng mà những kẻ kia vô cùng hung hãn, bất luận nàng dãy dụa như thế nào đều không buông tha. Những người khác cùng không có giúp đỡ nàng, còn có kẻ nhìn với ánh mắt thích thú.
Nàng ngồi ngẩn ngơ trong lòng hắn, hai cái nắm tay vẫn như cũ tóm lấy vạt áo người nam nhân, lúc ấy có một đứa trẻ con chạy qua bên nàng, theo sau là một lão bà trung niên.
"Mua kẹo cho con a!" đứa con gái mũm mĩm tiến tới bên cạnh lão bà hết sức làm nũng, tiểu hài tử này vùng vằng đem vạt áo bà lão dùng dằng, đu qua bên nọ rồi bên kia.
Lão bà cơ hồ tan chảy bởi vẻ ngoài nũng nịu của đứa cháu liền mua một lúc mấy cái kẹo hồ lô lớn.
Phùng Phùng bị vẻ ngoài đáng yêu của đứa trẻ hút mất hồn. Nếu con nàng bây giờ còn sống có phải hay không cũng sẽ đáng yêu như vậy a?
Nàng ngẩn ngơ dõi theo đứa trẻ, bất khác lại tự xoa lên bụng mình, nàng hiện tại không bảo vệ tốt con của bản thân.
Nạp Dương trông thấy tầm mắt nàng dõi theo đứa trẻ kia liền có vài phần u ám tầm mắt, nàng nghĩ cái gì? Đau lòng? Tại sao không hướng tới hắn?
"Muốn ăn kẹo phải không?" Hắn dắt tay nàng tới xe kẹo, hắn biết nàng không phải nhìn kẹo hồ lô trong tay tiểu hài tử nhỏ kia nhưng mà cố ý không hiểu, đem bạc lớn mua một cái kẹo hồ lô, người bán hàng nhìn bạc vụn mà bối rối cùng nuốt nước miếng đánh ực một cái.
"Vị thiếu gia này, ta cũng không đủ tiền trả tiền thối a...!"
"Cứ giữ lại đi"
Nàng cũng là nữ tử, mà nữ tử thường thích ăn đồ ngọt, hơn nữa loại kẹo này đối với một kẻ luôn ăn bánh bao chay như nàng chính là... lạ mắt.
Chỉ cần Phùng Phùng một chút vui vẻ lên là được. Phùng Phùng cầm kẹo hồ lô ngốc nghếch đứng một chỗ, đem đầu lưỡi phấn nộn vươn ra liếm liếm lấy cây kẹo ngọt ngào kia, tâm trạng ngay lập tức có chút phấn chấn... thật ngon quá.....
Nhưng mà lại nhanh chóng tụt xuống thậm tệ, nàng căn bản chỉ là một cái hèn kém nha hoàn, thứ mĩ vị hàng ngày Nạp bảo chủ cho nàng dùng qua đều cảm giác vô vị cùng không có ngon miệng cư nhiên đối với loại đồ ăn bình dân rẻ tiền này lại sinh ra yêu thích.
Nàng cười khổ, quả thật chim trĩ thì mãi chỉ là chim trĩ mà thôi, có đắp thêm lông công cũng không thành xinh đẹp được.
Nạp Dương ngắm nhìn gương mặt si ngốc cùng có chút yêu thích hiếm thấy của Phùng Phùng liền không có cách nào mở lời, hắn cũng không muốn phá bỏ bầu không khí hiếm hoi như thế này.
--- -------
Hồi Nạp phủ.
Cả thành An đều biết bảo chủ Nạp gia hiện tại xủng nịnh một cái nha hoàn thông phòng.
Hơn nữa còn chính là vô cùng yêu thương củng bảo vệ, nghe nói còn vì nàng mà không màng cường quyền đem mấy kẻ to gan trêu chọc nha hoàn này chỉnh đốn một trận.
Nhưng là thành An này cũng không coi là chuyện để bàn tán lâu dài, có được sủng nịnh của hắn thì cùng nhanh mất đi sự sủng nịnh ấy mà thôi.
Nữ nhân ấy mà, chơi chán tàn tạ rồi ném đi, chuyện đời không thiếu.
Nhưng mà trong chính Nạp gia lại không có kẻ nào nghĩ như vậy, nhất là Lục tiểu thư- Lục Trúc Nhi, nữ nhân trên danh nghĩa hợp pháp của Nạp bảo chủ.
Bất quá còn chưa có được cái diễm phúc được leo lên giường hắn mà ân ái mây mưa.
Vậy nên đối với Lục Trúc Nhi, Phùng Phùng đương nhiên là một cái gai trong mắt, không sớm nhổ đi thì sau này lại càng tai hại
.........
Bên việc lần bị đánh cắp vũ khí phía Nạp gia có thêm tin tức có lợi mới.
Hắn theo đó cùng bận rộn lên, thường một ngày đầu tắt mặt tối, ngoại trừ đêm về có chút thời gian thì Phùng Phùng đã ngủ say, sáng sớm hắn rời đi thì nàng còn chưa tỉnh giấc.
Đương nhiên đây là cơ hội tốt nhất của Lục Trúc Nhi.
Phùng Phùng bây giờ căn bản thời gian là thứ mà nàng thừa thãi nhất, Nạp bảo chủ không bắt nàng lao động cực nhọc mà cũng không có kẻ nào dám giao công việc cho nàng.
Buồn bã ngồi đờ đẫn bên hồ Tịnh Thủy, nàng không có bạn, cũng không có ai đối với nàng quan tâm, ngoại trừ Nạp Y Uy, nhưng mà nàng bây giờ đối với người kia chính là hãi hùng cùng kinh sợ, nàng không muốn đối mặt, giống như con rùa rụt cổ mà lẩn trốn.
Mọi người đều lờ mờ đoán ra Nạp bảo chủ hiện tại đối xử với nàng như vậy vì cái gì nhưng mà Phùng Phùng sinh ra đã ngốc nghếch, sống trong môi trường này lại càng tự co rúm bản thân lại. Trì độn tới mức đem tất cả ý tốt của Nạp Dương quy về một thứ.... lợi dụng.
Hắn muốn chiếm tiện nghi của nàng cũng không cần thiết phải đem nàng bảo vệ như vậy, nhưng mà nàng trong lòng khắc sâu một loại đau đớn, cho dù hắn có cố gắng như thế nào thì nàng vẫn thủy chung kiên định, nàng căn bản không có tương lai.
"Tiểu Phùng, em ở đây sao!"
Phùng Phùng bất ngờ bị giật mình, u u mê mê quay đầu lại, không ngờ người tới lại là... tiểu thư. Lục Trúc Nhi một bộ dạng tươi tỉnh cùng hoạt bát đi tới bên cạnh Phùng Phùng, theo sau nàng ta còn là một cái nha hoàn ngoan ngoãn.
Phùng Phùng sống ở Lục gia khá lâu đủ để hình thành thói quen quỳ lạy Lục Trúc Nhi bất luận nàng ta tức giận hay không.
"A! Tiểu Lục hiện giờ không còn là nha hoàn của Lục gia nữa đương nhiên lạy này của em ta nhận không nổi, em hiện tại làm nha hoàn thị tẩm của Nạp gia đương nhiên chính là không cùng một loại người so với trước kia nha!"
Ả miệng nói, tay lôi kéo bàn tay gầy gò của Phùng Phùng. Lục Trúc Nhi tinh ý nhận thấy nàng hiện tại cứng đờ trước lời ả nói, gương mặt vừa thân thiện vừa không che dấu khinh bỉ.
Phùng Phùng căn bản từ nhỏ chính là nhìn sắc mặt Lục Trúc Nhi mà sống, đối với khinh bỉ không che dấu của nàng ta đương nhiên biết được. Giống như có tật giật mình liền bất giác mà thất sắc.
"Tiểu Phùng à! ta đưa em tới nơi này chơi, ta mới biết có một nơi này rất đẹp nha, nhưng mà em ngàn vạn lần đừng nói với ai đó nơi này ta mới khám phá ra cũng chưa có ai biết tới!"
Phùng Phùng sống khép kín, nàng không ưa thích đám đông, đối với náo nhiệt vừa tò mò vừa e sợ, nàng có ý tứ từ chối Lục Trúc Nhi, tiêu thư từ bao giờ thay đổi tính nết trở nên thân thiện như vậy?
Hơn nữa Nạp bảo chủ chắc chắn không cho phép nàng rời đi a.
Nhưng mà căn bản chưa để nàng kịp phân trần Lục Trúc Nhi đã co kéo Phùng Phùng đi theo mình.
Nàng có thể nói là sống ở đây lâu hơn Lục tiểu thư nhưng chính là bây giờ mới biết Nạp gia hóa ra còn có một cái cửa sau. Lục Trúc Nhi cơ đồ với phu gác cửa là chỗ quen biết, cũng không có nói năng gì mà cứ như vậy hất mặt bước qua.
Ba người cùng nhau đi lên đồi, tiến vào trong rừng tre.
"Nói cho em biết nơi này rất đẹp nha, nhưng mà đáng tiếc cũng khá hẻo lánh, ta vẫn thường tới đây rong chơi, quả thực chính là cực kỳ đẹp đó! Tin tưởng ta, hoàn toàn chỉ có chúng ta dưới một bầu trời nha! Không có ai phát hiện hoặc làm phiền đâu" Miệng ả vui vẻ giống như con chim nhỏ.
Gương mặt Lục Trúc Nhi tỉ mỉ trang điểm xinh đẹp cười lên đến là cực kỳ đẹp đẽ, bàn tay như cũ tóm chặt lấy cẳng tay gầy của Phùng Phùng không buông tha, mặc kệ Phùng Phùng ủ ớ cùng dò hỏi nhưng mà ả cũng không có nới lỏng lực đạo
Gương mặt Lục Trúc Nhi cười xinh đẹp, trong lòng ả còn cười tươi đẹp hơn, đúng vậy nơi này rất đẹp, nơi đây để một người yên nghỉ thì quả rất là đẹp, nơi đây cũng hẻo lánh như vậy, dù cái thây có thành bộ cái bộ xương thối rữa thì cũng không có ai phát hiện ha ha....
Phùng Phùng sức lực của một cái nữ nhân mới sảy thai thì được bao nhiêu? Đối với ả ta ngày ngày ăn sung mặc sướng hoàn toàn không có sức chống cự, hơn nữa kề sau còn có một cái nha hoàn nãy giờ vẫn luôn im lăng, một bộ dáng nhu thuận nghe lời chủ nhân, nhất cử nhất động của Phùng Phùng đều không để lọt.
Trong lòng nàng tuy rằng có chút hoài nghi nhưng mà một cái đứa câm như nàng còn có thể làm gì? Hơn nữa tâm địa nàng vốn thiện lương, Lục gia có ơn đối với nàng thì nàng sẽ hết sức báo đáp, còn cả việc nàng theo hầu Lục tiểu thư như vậy, nàng cũng không có hơn kém tranh đoạt gì với tiểu thư, có lẽ do nàng nghĩ nhiều đi.... Nếu như trở về sớm một chút thì Nạp bảo chủ cũng không phát hiện nhỉ?
Chỉ là nàng ngàn vạn lần không biết, nàng quả thực đặt niềm tin sai chỗ rồi.