Bất Sát
Chương thứ 5: Sự kiện nhỏ trong bữa sáng
Nếu như lúc đó hắn không có trốn khỏi tổ chức đi tìm Anse, Anse bây giờ nhất định vẫn còn sống tốt đi? Cũng nhất định còn cầm ngân châm đến khắp nơi châm cứu hành nghề, không biết có thể cứu vãn tính mạng của bao nhiêu người.
"Nếu như anh không muốn giết người nữa, nhất định phải tới tìm tôi đó." Lời của Anse không ngừng vang vọng, nhưng xuất hiện ở trong đầu Leola, lại không phải biểu tình kiên quyết lúc Anse nói ra lời này, mà là Anse đẫm máu, trong tay còn giơ cao dây chuyền chữ thập, muốn hắn cầm lấy dây chuyền chữ thập đến vách núi Đoạn Trường.
Hắn lúc đó không nên đi tìm Anse, nếu như hắn không có đi tìm Anse, Anse sẽ sống tốt!
Leola đột nhiên mở mắt, cảm giác trái tim đang đập kịch liệt, trong mắt không biết là mồ hôi hay nước mắt... qua một lát, Leola mới ngồi dậy, vươn tay lau mồ hôi đầy trên đầu, quay đầu nhìn, Keisy vẫn mơ màng ngủ, lại là cái tư thế ngủ kỳ quái kia, dùng chăn tự quấn mình thành cái hình trụ, chỉ lộ ra một cái đầu, mép miệng còn vương nước dãi.
Leola mặc áo, như mọi khi muốn luyện tập buổi sáng, hắn suy nghĩ một chút, cất bước đi đến cửa sổ, sau khi nhảy ra cửa sổ, bước chân điểm nhẹ, đi lên nóc nhà, hài lòng nhìn thấy nóc nhà thoáng đãng không có người. (Vớ vẩn! Dám sống ở tòa nhà sắp sập này, chỉ có ngươi và Keisy hai tên thần kinh to như sợi thừng này thôi, ngay cả Thanh Thanh cũng mang theo Bảo Lợi Long đến lữ quán bên ngoài rồi.)
Leola ngồi xếp bằng, bắt đầu kiểm tra chân khí trong cơ thể, hai mươi năm như một ngày, hắn bắt đầu vận hành chân khí, để cho chân khí vận hành ba mươi sáu vòng toàn thân là kỹ năng cơ bản đầu tiên của hắn mỗi sáng, tâm tình vốn bởi vì nằm mơ mà buồn bực dần dần bình tĩnh lại, tâm tư của Leola chỉ theo vận hành của chân khí, không có một chút tạp niệm.
Hoàn tất vận hành ba mươi sáu vòng, Leola kết thúc động tác thu công, sau khi hít thở sâu mấy hơi, đột nhiên nhảy lên, lúc nhảy lên cũng rút ra gậy bạc bất ly thân có lưỡi đao mảnh ẩn bên trong của mình, mặc dù chủ thượng lúc giao vũ khí này cho hắn, đã thay hắn đặt cái tên, Toái Ngân, nhưng Leola trước giờ một kích là toi mạng một người, cho nên cũng không có cơ hội nhắc tới cái tên Toái Ngân này với người khác.
Leola bắt đầu luyện kỹ năng cơ bản thứ hai của mình, Phong Phiêu Nhận. Vô cùng nhẹ nhàng nhảy lên hạ xuống, trái né phải xoay, khiến thân thể làm ra đủ loại động tác phức tạp, bởi thế có thể thấy độ mềm dẻo của Leola có bao nhiêu kinh người, lộn nhào thân thể về sau là chuyện nhỏ, hơn đó là, làm ra đủ loại lăn lộn tránh né khó có thể tin ở không trung, cái chuyện không thể tránh né công kích của kẻ địch ở không trung này, đối với Leola mà nói, căn bản là cái chuyện buồn cười.
Lúc thân thể đang luyện tập các loại động tác, tay của Leola cũng không nhàn rỗi, trong Phong Phiêu Nhận thế nhưng có cái chữ "Nhận", đương nhiên Toái Ngân trong tay Leola cũng ước đoán đủ loại phương hướng và góc độ để cắt vào cơ thể người... (Nhận là lưỡi dao)
"Bữa sáng..." Âm thanh mơ mơ màng màng của Keisy truyền đến.
Leola ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Keisy, người sau chỉ có đầu và hai tay hai vai bám ở bên mép tòa nhà, phần khác của cơ thể mặc cho nó lung lay ở không trung, hơn nữa Keisy còn có dấu hiệu lâm vào giấc ngủ một lần nữa.
"Đến thời gian hẹn với Thanh Thanh rồi sao?" Leola thở dài, nhớ đến hôm qua hắn gọi Keisy cả nửa tiếng đồng hồ cũng không dậy, lại có thể bởi vì Thanh Thanh hẹn cậu bảy giờ ăn sáng, cho nên cậu thức dậy đúng giờ. Đương nhiên, trọng điểm là bữa sáng, tuyệt đối không phải ở Thanh Thanh.
Leola nhảy xuống mái nhà, thuận tiện túm cái tên Keisy này trở về phòng, nếu không có khả năng có người sẽ bởi vì té lầu trong lúc ngủ mơ mà toi mạng, sau khi sửa soạn xong, Leola lần nữa lôi theo Keisy xuất phát đến nhà ăn.
Leola vừa mới đến gần nhà ăn, liền nhìn thấy bóng dáng của Thanh Thanh đã đứng ở cửa nhà ăn rồi, hắn đi về phía Thanh Thanh, bỏ lại một câu: "Chào."
"Chào buổi sáng, Leola đại ca, còn có Keisy." Thanh Thanh không khỏi cười ra tiếng khi nhìn con mắt mở được một nửa và mép miệng còn chưa lau sạch nước miếng của Keisy.
"Papa!" Bảo Lợi Long cùng papa xa cách một đêm như thể tách biệt một năm không bằng, nó vừa nhìn thấy Leola, lập tức nhào tới.
Leola thì khẽ nâng mày nhìn Bảo Lợi Long, không trần trụi như hôm qua, trên người Bảo Lợi Long mặc một cái áo ba lỗ nhỏ màu đen cộng thêm cái quần đùi màu đen, còn có một đôi giày ống xinh xắn, trên lưng còn đeo một cái ba lô trang trí hai cái cánh nhỏ, mái tóc bạc thì dùng bờm tóc vén lên, lộ ra cái trán trơn bóng, đây khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nó càng giống một quả trứng lớn, cũng khiến cho đôi mắt to màu hồng kia càng thêm có thần.
"Bảo Lợi Long rất đáng yêu đi?" Thanh Thanh hưng phấn hỏi, nghĩ đến ngày hôm qua cô mang theo Bảo Lợi Long lần khắp mười mấy con đường quanh học viện Acalane, cuối cùng mua về đủ mọi thứ, mua n bộ quần áo cho Bảo Lợi Long, còn có mua một số vật phẩm cần thiết cho Keisy và Leola đại ca.
Leola gật đầu, Keisy thì lớn tiếng phàn nàn: "Kệ nó có đáng yêu hay không, tôi đói chết rồi đây."
Ba người một rồng dưới thôi thúc liên tục của Keisy, đi vào nhà ăn, vừa đi vào, liền phát hiện ra hiện tượng kỳ quái, lấy cửa chính làm chuẩn, bên trái của đoàn người Leola là học sinh mặc quân trang áo đuôi ngắn cùng một màu lam, bên phải thì là kỵ sĩ phục màu trắng và đen, trên kỵ sĩ phục còn có trang sức màu sắc khác nhau, màu lục và màu đỏ chiếm đa số, có mấy cái màu lam trong đó, mà kỵ sĩ trang sức màu lam đều là ngồi ở vị trí minh hiển nhất.
Nhưng chính là không nhìn thấy tên nào mặc trường bào màu xám đậm, đây khiến Leola và Keisy không biết nên đi bên trái hay là bên phải.
Thanh Thanh lại đã cất bước đi đến góc xa nhất của quầy để đồ ăn, lúc này mới nhìn thấy, có mấy cái trường bào màu xám đậm ở cái góc u ám đó thấp giọng trò chuyện dùng bữa.
"Phân biệt đối xử thật là rõ ràng." Keisy lẩm bẩm mấy câu, chẳng qua cũng không định gây chuyện, có thể ăn cái gì đó là tốt rồi, ai quản ngồi ở bên nào.
Vừa mới tìm được chỗ ngồi, Keisy đã vội vã chạy đến chỗ đồ ăn, Leola thì nhàn nhã đi ở phía sau Keisy, Bảo Lợi Long dính vào papa cũng ôm lấy chân phải của Leola, đi theo.
"Đi xuống." Leola nói với Bảo Lợi Long, Bảo Lợi Long lập tức nghe lời trèo xuống chân của papa, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, Leola đưa cho Bảo Lợi Long một cái đĩa, nói: "Muốn ăn cái gì, nói, ta gắp cho ngươi."
Mắt của Bảo Lợi Long lập tức quét lên quầy, sau đó nhìn vào một cái chân giò hun khói hô lớn: "Thịt thịt!"
Rồng là động vật ăn thịt, Leola vừa lại biết thêm một chuyện, tiện tay cắt một miếng lớn cho Bảo Lợi Long, nhưng Bảo Lợi Long lại nhìn cái chân giò lớn bằng nữa cái đầu nó, bất mãn kêu: "Muốn nữa."
Leola nhíu mày, muốn bảo Bảo Lợi Long đừng lãng phí đồ ăn, nhưng suy nghĩ một chút, Bảo Lợi Long hôm qua thế nhưng là có chiều cao tới mười mét, miếng thịt này đối với rồng cao mười mét mà nói, đúng là ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ, nghĩ đến đây, Leola đứt khoát đem cả khối chân giò bỏ vào đĩa của Bảo Lợi Long, mặt khác lại lấy thêm một cái đĩa, bỏ vào cả một con gà tây, Bảo Lợi Long cứ như thế thỏa mãn bưng theo hai đống đồ ăn còn lớn hơn thân hình của nó, theo đuôi ở bên cạnh chân papa.
Ở lúc Leola thấy những đồ ăn đó thoạt nhìn đủ rồi, bên cạnh đột nhiên nổi lên náo động.
"Thật là đáng yêu." Mấy cô gái nhìn Bảo Lợi Long la hét.
"Ngươi lấy đi chân giò và gà tây, bảo bọn ta ăn cái gì?" Mấy gã mặc quân trang màu lam lại lạnh lùng gọi Leola.
Leola thản nhiên nhìn lướt qua quầy, hắn rất xác định trên quầy vẫn còn chân giò và gà tây, học sinh của viện trang giáp thuần túy là muốn gây chuyện, hơi hơi nhíu mày, Leola không biết mình nên làm phản ứng gì lắm, hắn cũng không muốn chọc thêm bất cứ phiền toái nào, nhất là buổi chiều còn có một trận chiến đấu chưa giải quyết.
"Ngươi là cái tên ngày hôm qua!" Jett đã nhận ra cái tên mắt màu bạc này chính là người hôm qua anh hùng cứu mỹ nhân, trong lòng nổi lên một cỗ lửa giận vô danh, nếu không phải vì đi tìm gã này gây chuyện, hắn cũng sẽ không đối đầu với Mặt Nạ Bạc, còn làm hỏng một cỗ C cơ.
"Thật là oan gia ngõ hẹp à!" Keisy sớm đã cầm một đống đồ ăn ngồi vào vị trí, hưởng thụ bữa sáng một cách thoải mái, còn thuận tiện xem náo nhiệt.
"Làm sao đây? Không đi giúp Leola đại ca sao?" Thanh Thanh lo lắng nói.
Keisy khó chịu nói: "Giúp làm sao?"
"Cho dù không thể giúp, cũng nên tiến lên trợ trận, nếu không sẽ uổng cho gọi là bạn bè." Một học sinh mặc trường bào màu xám đậm lên tiếng, mang theo thần tình ngạo khí tràn ngập tự tin khác với biểu tình sợ hãi rụt rè của học sinh viện thuật sĩ bình thường.
Keisy kỳ quái đánh giá cái gã nói lời này, tóc vàng mắt vàng, tướng mạo tuấn mỹ, quả nhiên có bề ngoài suất khí để cao ngạo, nhưng... cái gã này lại là cầm lấy một cái gương trạm trổ hoa văn hoa lệ, vừa soi gương vừa nói, thỉnh thoảng còn cầm lấy nước hoa xịt xịt, càng mắc ói chính là, trên trường bào màu xám đậm vốn mộc mạc, lại có thể dùng tơ vàng tơ bạc thêu ra một bức 'mỉm cười của nàng Monalisa'.
Keisy thần tốc nhét vào trong miệng mấy cái sandwich, ngăn chặn miệng, tránh cho mình cười ầm ra tiếng, thằng cha khủng bố hoa lệ này sẽ tìm mình tính sổ.
Thanh Thanh có chút do dự mở miệng: "Mai Nam, anh có thể giúp Leola đại ca?"
Mỹ Nam? Keisy suýt nữa bị sandwich trong miệng khiến cho ngẹn chết. (Mai Nam và Mỹ Nam phát âm giống nhau)
Mai Nam đột nhiên đứng lên, ưu nhã nâng tay của Thanh Thanh lên, hôn nhẹ lên mu bàn tay một cái rồi nói: "Nếu tiểu thư xinh đẹp đã yêu cầu như thế, từ chối yêu cầu của một vị tiểu thư tuyệt đối không phải là biểu hiện của một quý ông nên có, Mai Nam nhất định sẽ giúp đại ca của tiểu thư thoát ly khỏi khốn cảnh." Nói xong, Mai Nam liền đi về phía Leola.
"Hắn..." Keisy lộ ra thần tình kinh hãi: "Thêu sau lưng lại có thể là 'bữa tối cuối cùng'!"
Jett nhớ tới lần trước đi gây chuyện với viện kỵ sĩ, chẳng những bị mấy tên của viện kỵ sĩ làm cho đầu đầy bụi đất, còn bị thầy giáo của viện kỵ sĩ hung hăng ghi nhớ, hắn với oán khí đầy bụng định khiến cho tiểu tử mắt bạc này mất mặt, dù sao thầy giáo của học viện thuật sĩ là hiệu trưởng Barbarise, mà Barbarise đã nói rõ không quản sống chết của học sinh học viện thuật sĩ.
"Đồ %$#%$&^!" Jett vươn tay đẩy Leola một cái.
Leola vốn muốn né tránh, nhưng vừa lại không muốn lộ thực lực của mình, lo lắng nếu bị hoài nghi là Mặt Nạ Bạc, sẽ giống như Keisy nói, vĩnh viễn không có ngày yên ổn. Nghĩ đến đây, Leola quyết định mặc kệ Jett làm gì với hắn, đừng để ý là được, cái tên này ngay cả ngồi trên cơ giáp cũng không tạo nổi uy hiếp với hắn, không cần lo lắng cái gì.
Leola không quan tâm, không đại biểu Bảo Lợi Long sẽ mặc kệ người khác bắt nạt papa nó, vừa nhìn thấy gã trước mặt lại có thể dám đẩy papa, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Lợi Long tức đến đỏ bừng, ngay cả đồ ăn cũng đặt sang bên cạnh, nhào lên chân của Jett, há mồm thật to, cắn cho hắn một phát.
"A!" Jett kêu thảm một tiếng, hất Bảo Lợi Long đi, trên chân vậy mà xuất hiện một hàng dấu răng, còn rỉ ra máu, có thể thấy hàm răng của rồng quả nhiên vô cùng sắc nhọn, phải biết là Jett thế nhưng là đi giày bốt, nhưng dấu răng lại có thể xuyên qua giày, quần, xuyên thẳng đến thịt của Jett.
Trên chân đau muốn chết, tiếng kêu thảm vừa rồi rất rõ ràng đã dẫn tới chú ý của toàn nhà ăn, trong đó còn có không ít tiếng cười mỉa, khiến cho Jett nhất thời tối sầm mặt, hắn rống giận: "Tiểu quỷ! Ngươi chán sống rồi sao? Dám chọc ta!"
Thân là Bạch Long tộc cao ngạo nhất, Bảo Lợi Long nào sẽ sợ người trước mắt, chỉ thấy nó làm ra mặt hề đáng yêu, còn hứ một tiếng, khiến nộ khí của Jett càng như thêm dầu vào lửa.
Leola không khỏi nổi lên lo lắng, nhưng cũng không phải lo lắng cho Bảo Lợi Long, mà là lo lắng Jett nếu bị Bảo Lợi Long đớp một cái xơi luôn, vậy chuyện này có phải sẽ khiến cho hắn phải trốn ra khỏi học viện Acalane, đi quyết đấu với Misery.
Jett giơ ống pháo ở trên hai tay lên, nhắm vào Bảo Lợi long, muốn cho nó một cái giáo huấn tàn nhẫn, nhưng đám con gái xung quanh lại bắt đầu xuất hiện náo động. "Trời ơi, hắn muốn công kích đứa trẻ đáng yêu kia", "Cầm thú! Ngay cả trẻ con cũng không bỏ qua", "khốn nạn, em bé đáng yêu mắt màu hồng kia nếu mất một sợi lông nào, bà đây sẽ đập chết hắn!"
Nghe thấy lời này, lông tơ của Jett dựng thẳng, vội vàng sửa mục tiêu thành Leola, dù sao chỉ cần có người cho hắn trút giận, ai cũng được.
Bị hai ống pháo nhắm vào, trong lòng Leola lại nghĩ, tự mình thử nghiệm uy lực của loại vũ khí này một chút cũng tốt, sau này cũng có cái nền tảng đối với lực lượng của vũ khí.
Ầm! Ầm! Hai tiếng, hai quả pháo đạn màu lam ầm thẳng về phía Leola, ngay tại chỗ bốc lên khói bụi lớn, mọi người xem náo nhiệt trong nhà ăn tới tấp nổi lên phàn nàn, rất nhiều đồ ăn đều tiêu tùng rồi.
Khói mù tán đi, xuất hiện lại không phải Leola bị thương, mà là một ông anh tóc vàng mắt vàng trên người còn thêu Monalisa đang ung dung đứng đó, tay trái vuốt tóc một cách anh tuấn, tay phải thì vươn thẳng, phía trước lòng bàn tay xuất hiện cái lồng nửa hình tròn màu lam nhạt, Mai Nam cười xán lạn, lộ ra hàm răng trắng tinh còn lóe sáng: "Đại ca, nể mặt của tôi, bỏ qua cho bạn học của tôi nhé? Nếu không tôi rất khó ăn nói với một cô gái xinh đẹp."
"Ngươi là ai? Dám kêu ta..." Jett báo thù không có kết quả, đáy lòng đang nổi giận muốn chửi ầm lên, lại đột nhiên bị đồng đảng ở phía sau kéo một cái.
Một người trong đồng đảng sắc mặt khó coi nói: "Lão đại, đó là Mai Nam của học viện thuật sĩ, năng lực lồng bảo hộ của hắn rất kinh người, còn từng cứu kỵ sĩ hoa văn lam của viện kỵ sĩ, rất được hoan nghênh ở viện kỵ sĩ, không có chuyện gì đừng đi chọc hắn."
Trên mặt Jett nhất thời cứng đờ, hắn quay đầu nhìn về phía kỵ sĩ viện, quả nhiên mấy kỵ sĩ hoa văn lam đang lạnh lùng nhìn hắn, khiến sau lưng hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, kỵ sĩ hoa văn lam cũng không phải thứ hắn có thể chọc nổi, Jett đành hừ một tiếng, ra vẻ không thèm chấp dẫn theo mấy tên đồng bọn, cấp tốc rời khỏi.
"Bạn học thân ái của tôi, cậu không có bị thương chứ?" Mai Nam quan tâm hỏi.
Leola lắc đầu, nghĩ thầm, gã này vì sao muốn thêu hình ảnh một đống người đang ăn cơm ở sau lưng.
"Vậy các cậu cứ cầm bữa sáng đến chỗ ngồi thưởng thức đi, bằng không thời gian lên lớp sắp đến rồi." Mai Nam nhiệt tình nói, còn cúi người cầm gà tây và chân giò giúp Bảo Lợi Long, mặc dù bị Bảo Lợi Long cắn cho một cái vì tưởng hắn muốn cướp đồ ăn.
Trở về chỗ ngồi, đồ ăn trong dĩa của Thanh Thanh không có thay đổi bao nhiêu, có thể thấy cô vừa rồi mải lo lắng trạng huống của Leola, trái ngược lại, bên tay của Keisy đã chồng lên mấy cái dĩa, hiện giờ đang ăn món tráng miệng.
Vừa hưởng thức đồ ăn, Leola hỏi Mai Nam: "Năng lực của cậu rất đặc biệt."
Mai Nam kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi, tôi đã học ba năm ma pháp ở trường học, đã lần mò đủ loại ma pháp tính phòng ngự đến quá quen thuộc rồi, ngay cả hiệu trưởng cũng không có quen thuộc ma pháp về phòng ngự bằng tôi."
"Anh hẳn sẽ không chỉ có học ma pháp tính phòng ngự đi?" Keisy hoài nghi nheo mắt hỏi.
"Đương nhiên không phải." Mai Nam trịnh trọng phủ nhận: "Tôi chẳng những biết ma pháp chiếu sáng, còn có thể làm ra một chút lửa để châm lửa, còn có ngưng tụ nguyên tố nước để làm nước uống, những cái này đều là kỹ năng ma pháp vô cùng hữu dụng."
Chính là không có một chút xíu công dụng công kích... Keisy và Thanh Thanh đều điên cuồng đổ mồ hôi.
"Leola, đứa bé này rốt cuộc là gì của cậu? Em gái sao?" Mai Nam vô cùng tò mò nhìn Bảo Lợi Long đang biểu diễn một hơi nuốt chửng gà tây.
"Không phải, nó tên là Bảo Lợi Long, là con trai của Leola." Keisy tranh nói, sau đó hài lòng thưởng thức biểu tình kinh ngạc há hốc mồm của Mai Nam.
"Đây... làm ông bố trẻ vất vả lắm đi?" Mai Nam thở một hơi, vui mừng vì mình còn chưa có làm ra "ngoài ý muốn", nếu không đã giống Leola, mang theo con đi học rồi.
Leola im lặng chống đỡ.
"Leola và Keisy, các cậu định học những ma pháp nào? Hay là các cậu có kỹ năng đặc thù?" Mai Nam hỏi.
Leola trầm mặc một hồi, hỏi: "Có ma pháp trị liệu có thể học không?"
Nghe vậy, Keisy suýt nữa phun sữa trong miệng ra, mà Thanh Thanh cũng trợn mắt há hốc mồm, hai người đều nghĩ, một sát thủ muốn làm trị liệu sư? Là thế nào, đầu tiên chém người bị thương, sau đó chữa