Bệ Hạ, Không Thể!!
Edit: Han
Nhiễm Diên tiêm hô thê lương đến cực điểm, cọ xát ở huyệt khẩu mềm yếu bỗng nhiên ngừng lại, chỉ thấy Quý Thịnh đang vận sức chờ phát động lại đem nàng thả ra, mông nhỏ dựa vào chăn gấm, cả người nàng giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, kẹp chặt hai chân vội đem hạ thân hướng đến bên trong giường trốn đi.
Tựa hồ còn có chút không thể tin tưởng hắn lại dễ dàng buông tha cho nàng như vậy.
Buông tha nàng? Đương nhiên không có khả năng.
Đợi Quý Thịnh từ một bên quần áo hỗn độn tìm thấy một thứ, rất nhanh liền trở về giường, đỉnh mày tuấn dật khẽ nhếch, cầm trong tay một tấm lụa trắng mở ra để ở trên giường, nhất cứ nhất động đều là ưu nhã đến cực điểm, thẳng đến khi đùa nghịch đủ rồi mới duỗi cánh tay dài ra tàn nhẫn mà bắt lấy chân ngọc của Nhiễm Diên.
"Buông ta ra~ buông ra!"
Nửa người dưới một lần nữa bị túm trở về, dưới mông vểnh là tấm lụa trắng kia, Nhiễm Diên giãy giụa lung tung, mông nhỏ liền bị Quý Thịnh đánh lên vài tiếng thanh vang, nhất thời cũng không dám lộn xộn nữa.
"A!"
"A Diên, ngoan ngoãn một chút, rất nhanh thôi sẽ thấy lạc hồng* của nàng."
(* lạc hồng: máu xử nữ)
Hắn cười, khẽ dùng lòng bàn tay xoa xoa mảng mông nàng bị vỗ đến ửng đỏ, taylớn cứng cáp giây lát liền nắm lấy bắp chân mảnh khảnh của Nhiễm Diên, nâng âm hộ lên, đem cự long cực nóng để ở trên hoa khẩu.
"Ngươi, ngươi! Tên biến thái này!"
Nhiễm Diên cảm thấy thẹn đến không chịu nổi, hắn tìm đến tấm lụa trắng thế nhưng là để lưu lại huyết xử nữ của nàng. Còn không đợi nàng chống cự, hoa môi khép chặt đã bị Quý Thịnh dùng ngón tay hướng hai bên tách ra, đầu cự vật đáng sợ liền nhờ mật nước mà trượt tiến vào, sắc mặt Nhiễm Diên cũng đồng thời thay đổi.
"Không muốn không muốn! Đau quá...aa!"
Quý Thịnh nhíu mày, hoa huy*t Nhiễm Diên quá mức non nớt, nhỏ hẹp, mắt thấy quy đầu bị hoa môi hấp thụ sâu về phía trong động huyệt, thật vất vả mới tiến vào được huyệt khẩu nho nhỏ lại bị thịt non nóng ướt kẹp đến không thể nhúc nhích được, mồ hôi ẩn ẩn từ giữa trán hắn nhỏ giọt ở trên bụng phẳng của của Nhiễm Diên, người không hề có kinh nghiệm thực chiến là hắn, giờ phút này chỉ có thể dựa vào bản năng nguyên thủy.
"Thả lỏng một chút, nàng kẹp quá chặt, hừm~"
Nhiễm Diên đau đến không thở nổi, địa phương yếu ớt nhất đang bị dị vật mạnh mẽ căng ra, đại quy đầu chậm rãi đỉnh nhập, ma sát huyệt khẩu một mảnh nóng rát, nếu không phải đôi tay bị trói chặt thì nàng thế nào cũng phải chém Qúy Thịnh đến ngàn lần.
"Lui, mau lui ra ngoài! Đau muốn chết ~ ô ô!!"
Âm thanh khóc lóc của nàng nhu mềm bất lực, quy đầu đông cứng cũng đã chui toàn bộ vào huyệt nhi, để ở trước tầng lá chắn mỏng manh thánh khiết, sau thời gian dừng lại ngắn ngủi là chờ đợi một đợt công kích bắt đầu.
"Phải nhớ kỹ nỗi đau này, là ta cho nàng."
Quý Thịnh cúi người, duỗi tay rút trâm ngọc trên búi tóc của Nhiễm Diên, tóc đen bóng mượt như nước rớt tán loạn dưới thân, mỹ mạo mê người, xu lệ tuyệt luân. Hắn làm lơ tiếng nức nở ai uyển bi thương của nàng, hé miệng ngậm lấy đôi môi nàng, hung hăng đẩy thẳng thắt lưng, thúc một cú thật sâu.
"Aaa!!!"
Nhiễm Diên cảm nhận được một cỗ đau nhức đến tâm tê liệt phế, toàn bộ tiếng thét chói tai của nàng đều bị nụ hôn của Quý Thịnh giam cầm ở yết hầu, thân thể mềm mại vô thức run rẩy lên, mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng, nàng thống khổ nắm chặt dải lụa trói trụ đôi tay.
Đau đớn như vậy, nàng đời này khả năng đều không quên được.......
Cự long tiến quân thần tốc vẫn luôn đánh vào trên hoa tâm, động tác mới đình chỉ, đôi tay Quý Thịnh chống ở bên cạnh người Nhiễm Diên, hít một hơi thật dài, bộ phận thuộc về hắn đã hoàn toàn cắm vào trong cơ thể nàng, cùng nàng làm việc thân mật nhất khăng khít nhất.
"Nàng rốt cuộc là của ta."
Thanh âm hắn trầm thấp tràn đầy áp lực dục vọng, yêu thương vuốt ve khuôn mặt có chút nhợt nhạt của Nhiễm Diên, bên dưới bắt đầu trừu động, trời mới biết, u huyệt nóng ướt chặt chẽ kia, cơ hồ hút hắn đến sắp phát cuồng.
Khi cự bổng thô tráng lui ra lôi kéo theo thịt non ra ngoài hoa huy*t, một giọt lại một giọt vết máu dừng lại ở trên lụa trắng, Quý Thịnh liếc mắt nhìn thấy cảnh đó hô hấp liền cứng lại, mật huyệt nhỏ xinh gian nan bao hàm lấy phân thân hắn đang ra ra vào vào, trên côn th*t dữ tợn, dính đầy thủy dịch màu trắng hòa cùng màu đỏ của lạc hồng.
"A diên ~ A Diên ~ Ta ở bên trong nàng, ngoan, rất mau sẽ liền thoải mái."
Lúc này Quý Thịnh nói không nên lời cố chấp biến thái, Nhiễm Diên đau đến hoàn toàn không phát ra tiếng, hoa kính bị cự long chậm rãi căng đến tràn đầy, nàng thậm chí có thể cảm giác được, trên côn th*t nảy lên gân xanh, cọ xát ở vách trong huyệt thịt, mị thịt theo bản năng xoắn chặt, căn bản là không ngăn cản được cự vật tiếp tục va chạm.
"Ngô ~"
Trong cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ dồn dập, nàng thống khổ nhìn lên người nam nhân đang không ngừng phập phồng, tốc độ thọc vào rút ra cũng bắt đầu biến hóa rõ ràng.
Đưa phân thân vào trong hoa huy*t sâu kín, Quý Thịnh bị mị thịt Nhiễm Diên hút bọc đến vui sướng không thôi, cùng với nỗi đau của Nhiễm Diên hoàn toàn bất đồng, tứ chi tám hài của hắn đều là điện lưu nhảy động, dục vọng sôi trào, khống chế thân thể mềm mại lả lướt của nàng, hắn kề sát lên, một lần lại một lần dùng môi lưỡi ân cần an ủi.
Cổ trắng, xương quai xanh, vú đầy đều bị hắn từng cái nối nhau ấn lên dấu vết cực nóng, ngậm lấy núm vú liếm lộng, bên tai truyền đến thanh âm Nhiễm Diên kiều mị thở dốc, chỉ một tiếng "ưm" này trực tiếp thiêu đốt chút lý trí còn tồn tại của hắn không thừa một mảnh.
"A Diên, hảo hảo cảm thụ đi."
Bóp chặt lấy eo thon mềm mại, hắn bắt đầu dùng côn th*t va chạm lung tung trong cơ thể nàng, vừa thô bạo lại hung ác từng chút từng chút thao nhập đến nơi sâu nhất, khi quy đầu chôn sâu vào mị thịt nơi hoa tâm, hắn chỉ có duy nhất một ý niệm.
Hắn muốn cho nàng biết, từ nay về sau, nàng hết thảy, toàn bộ đều thuộc về hắn, chỉ có hắn mới có thể yêu thương nàng như vậy, chỉ có hắn mới có thể cho nàng cự hạn vui thích nhất!
"Kêu ra! A Diên, kêu ra tới!"
Nhiễm Diên bị đâm đến hoa cả mắt, hai chân bị Quý Thịnh nâng lên đặt ở đầu vai, toàn bộ âm hộ đều nhắm ngay côn th*t lớn dưới háng hắn, không biết bắt đầu từ khi nào, vách trong hoa kính biến dần dần thành lửa nóng ướt át, huyệt thịt trơn mềm bị cự long thô tráng lặp lại ma sát, theo tần suất hắn thao lộng mưa rền gió dữ, ngọc thể tuyết trắng kịch liệt run rẩy như lá rụng trong gió thu.
"A a ~ nhẹ ~ nhẹ chút ~ ngô a!" Nàng kiều khóc điên cuồng lắc đầu, âm thanh nhu mềm bị hắn đâm cắm làm đứt quãng.
Phần eo dưới bị Quý Thịnh nắm giữ, côn th*t lớn chặt chẽ thao lộng ở huyệt nhi, càng thêm kiên quyết đáng sợ, hung hăng đánh vào hoa tâm, đau đớn do xé rách đã sớm tiêu tán, lúc này mật huyệt chỉ còn lạiloại tê dại khó thể miêu tả làm Nhiễm Diên hoảng hốt.
Lời mỗ tác giả: Ha ha, Đại Vương là xử nam a ~