Chương 2272: Dùng mưu lược tốt sẽ làm cho anh trở nên kiêu ngạo (2)

Bí Thư Trùng Sinh

Dấu hiệu này cho thấy mình đã bị loại ra khỏi cạnh tranh, bây giờ Vi Yến Qui gọi điện thoại đến với một mục đích rất đơn giản, muốn mình phất cờ hò reo, là một quân cờ ra sức cho sự kiện lật ngược bàn cờ trong tương lai. Nhận thức này làm cho Cố Tắc Viêm cảm thấy khổ sở như vạn tiễn xuyên tim, với trình độ của mình, sao có thể chạy đến phất cờ hò reo cho Vi Yến Qui?

Nhưng hắn nghĩ đến gương mặt khó chịu của Hà Kiến Chương những ngày qua, hắn không khỏi trầm giọng nói: - Nếu bí thư Vi đã để mắt đến tôi, như vậy thì quá tốt. Nhưng anh cũng nên xác định là khi nào, để tôi còn sắp xếp thời gian.

- Ha ha ha, cám ơn chủ tịch Cố đã giúp đỡ với tôi, tôi biết rõ anh là người bận rộn công tác, tuyệt đối không làm chậm trễ công tác của anh. Vi Yến Qui nói đến đây thì trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: - Tôi sẽ không để cho anh em phải uống rượu không công, sau khi sự việc thành công, tôi sẽ có lễ lớn cho anh.

Cố Tắc Viêm cười nói hai câu từ chối, sau đó hai người cùng cúp điện thoại. Vi Yến Qui đặt điện thoại xuống mà nụ cười càng thêm sáng lạn. Có thể thuyết phục được đối thủ với lực lượng tương đồng như mình, điều này làm cho lão cảm thấy rất vui mừng. Có một số người như vậy, có thể dùng tiểu nhân vật làm đại nhân vật, có thể làm cho chính mình trở nên kiêu ngạo. Vi Yến Qui cảm thấy mình bây giờ tuổi già thành tinh, căn bản là tự bội phục chính mình.

Khi Vi Yến Qui đang trầm ngâm thì thư ký gõ cửa đi vào, hắn đặt vài phần văn kiện lên mặt bàn, sau đó khẽ báo cáo: - Bí thư Vi, bí thư Triệu của thành phố Kim Hà đã đến, anh ấy muốn báo cáo công tác với ngài.

Phó bí thư Triệu Quốc Đống của thành phố Kim Hà căn bản có quan hệ cá nhân không tệ với Vi Yến Qui, cho đến nay đều là người trong vòng quan hệ của Vi Yến Qui. Bây giờ Vi Yến Qui nghe nói Triệu Quốc Đống đi đến, thế là không khỏi cười nói: - Cho anh ấy...

Vi Yến Qui vừa nói được ba chữ thì giống như nghĩ đến điều gì đó, lão trầm ngâm giây lát rồi nói: - Cậu nói bí thư Triệu là ban ngày tôi không có thời gian nhưng đến tối có thể cùng dùng cơm.

Thư ký có thể nói nhận được nhiều lợi ích từ Triệu Quốc Đống, hắn cảm thấy có chút thất vọng vì nửa câu nói đầu của Vi Yến Qui, cảm thấy khó thể nói lại với Triệu Quốc Đống. Nhưng sau khi nghe rõ câu nói phía sau của Vi Yến Qui, đãi ngộ này căn bản còn tốt hơn cả vào trong phòng báo cáo công tác, hầu như có thể trộn lẫn cả công lẫn tư.

Tất nhiên điều quan trọng là kết quả này càng làm cho Triệu Quốc Đống cho rằng đãi ngộ này có được là nhờ vào mình, ít nhất cũng có liên quan đến mình. Viên thư ký có thể làm cho người ta một chuyện tốt, xem như là một báo đáp với những lợi ích trước kia.

- Vâng, tôi sẽ đi thông báo cho bí thư Triệu. Viên thư ký lên tiếng rồi đi ra ngoài, nhưng hắn vừa ra đến cửa thì Vi Yến Qui đã nói: - Cậu chờ chút, chỗ này của tôi còn có chuyện cần cậu xử lý.

Viên thư ký vội vàng quay vào, khi hắn cung kính chờ bí thư Vi Yến Qui phân phó công tác, lúc này Vi Yến Qui lại không nói lời nào, chỉ cầm hộp đựng bút trên bàn lên. Viên thư ký không xa lạ gì hộp đựng bút của lãnh đạo, dù sao thì hắn hằng ngày đều phải quét dọn phòng làm việc của Vi Yến Qui, hầu như mỗi ngày đều lau chùi hộp đựng bút kia một lần.

Viên thư ký biết đó là bảo bối của Vi Yến Qui, hơn nữa hộp đựng bút lại được Vi Yến Qui coi trọng, nhiều năm qua đi đâu cũng đưa theo.

- Cậu giúp tôi đưa hộp đựng bút này cho chủ tịch Cố. Vi Yến Qui vuốt ve hộp đựng bút mà mình yêu thương vài cái, sau đó trầm gingj nói.

Tặng một hộp đựng bút cũ có nghĩa là gì? Viên thư ký có chút buồn bực, thế nhưng vẫn nhanh chóng cầm lấy nó, cung kính rời khỏi phòng.

Vi Yến Qui lại ngồi xuống ghế, lão nhìn bàn làm việc của mình, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Lão tin tưởng Cố Tắc Viêm hiểu rõ ý nghĩ của mình, mà Cố Tắc Viêm làm như thế nào thì lão không cần lo lắng, vì lão thấy Cố Tắc Viêm không còn lựa chọn nào khác.

Một luồng gió thu thổi qua, lá vàng từ trên cây bị gió thổi bay đầy đất.

Không làm thì không có ăn, có trồng thì mới có thu hoạch, mùa thu hoạch lần này Sầm Vật Cương mang theo đoàn người của văn phòng tỉnh ủy xuống kiểm tra giám sát tình huống, căn bản cũng cho ra những lời khẳng định và đánh giá cao độ với công tác trồng cây công nghiệp dưới địa phương.

- Bí thư Sầm, ngài đã mệt mỏi một ngày, hay là nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn hai thành phố nữa phải đến thăm. Phương Anh Hồ cẩn thận báo cáo tình huống cho bí thư Sầm, sau đó khẽ mở miệng khuyên nhủ.

Sầm Vật Cương nhìn đồng hồ treo tường, lão mỉm cười nói: - Vẫn chưa đến mười một giờ, cậu cho Tiểu Lý đi lấy vài món nhắm, hai người chúng ta uống vài ly.

Khi còn trẻ thì Sầm Vật Cương thích uống rượu, nhưng sau khi đi đến vị trí hiện tại, lão căn bản rất ít uống rượu. Phương Anh Hồ biết rõ khi bí thư Sầm vui vẻ thường uống vài ly, cũng biết rõ có thể uống rượu với bí thư Sầm đều là chuyện mà người trong quan trường tỉnh Mật Đông mơ ước.

Phương Anh Hồ căn bản đã uống rựou với bí thư Sầm vài lượt, nhưng đó là những trường hợp công chúng, căn bản cực kỳ vui vẻ khi được bí thư Sầm mời uống rượu tư nhân.

Món ăn được đưa lên, mặc dù chỉ là hai dĩa thức ăn, thế nhưng lại là những món rất ngon và đẹp mắt. Sầm Vật Cương cũng không quan tâm đến điều này, lão căn bản uống một ngụm rượu rồi nói: - Anh Hồ, khi tôi còn trẻ thì thích uống rượu, khi đó dù là rượu một đồng một chai hay là hai xu một chai thì tôi đều có thể uống say sưa, cảm thấy rất tự đắc, cảm giác rất tốt. Bây giờ tôi uống rượu căn bản không còn được cảm giác như xưa.

Phương Anh Hồ tuy căn bản nhỏ tuổi hơn Sầm Vật Cương, thế nhưng cũng biết rượu hai xu một chai năm xưa có hương vị thế nào. Hắn mỉm cười uống một ngụm rượu rồi nói: - Bí thư, hoàn cảnh thay đổi sẽ làm cho cuộc sống phát sinh biến hóa không nhỏ, năm xưa khi tôi còn trẻ thì dùng thuốc lá của các cụ trong nhà cảm thấy rất thơm, không có việc gì cũng hút vài hơi, bây giờ muốn hút lại cũng không còn hứng thú.

Hai người nói cười vài câu về các câu chuyện năm xưa, Sầm Vật Cương đột nhiên đặt ly rượu xuống rồi nói: - Thẩm Vạn Quân nên xử lý cho thật nghiêm.

Phương Anh Hồ cũng không ngờ Sầm Vật Cương lại đột nhiên chuyển sự việc lên người Thẩm Vạn Quân. Hắn là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn hiểu rất rõ sự việc liên quan đến Thẩm Vạn Quân. Hắn biết người kia mánh khóe thông thiên, nhưng căn bản không phải là người thành thật, nếu không thì Sầm Vật Cương sẽ không nói như vậy.

Phương Anh Hồ nghĩ đến tình huống của Thẩm Vạn Quân, hắn cảm thấy may mắn vì vài năm trước mình từ chối lợi ích của người này. Nếu không bây giờ chỉ sợ hắn không có cơ hội ngồi uống rượu với bí thư Sầm.

- Bí thư, Thẩm Vạn Quân tuy cần phải xử lý nghiêm, thế nhưng người này cũng rất cứng. Tôi nghe nói bây giờ ủy ban kỷ luật đã đặt những chứng cứ xác thực trước mặt người này, thế nhưng hắn vẫn sống chết không thừa nhận. Phương Anh Hồ uống một ngụm rượu rồi nói.

- Hừ, một số người vẫn còn ảo tưởng quá lớn. Sầm Vật Cương nói một câu khinh thường, sau đó lão nâng ly rượu lên cười nói với Phương Anh Hồ: - Vịt cứng miệng khi gặp nước sôi thì có tác dụng sao?

Phương Anh Hồ cười cười, hắn cũng không nói. Hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện, vô tình chai rượu đã được uống hơn một phần tư.

Nhấn Mở Bình Luận