Bí Thư Trùng Sinh
Nhâm Chính Thịnh nghe lời nói của Vương Sinh Lĩnh thì không khởi thở dài một hơi. Tuy ông lão kia nói năng không thích hợp, thế nhưng ít nhiều cũng có nói vài lời, căn bản có tác dụng hơn một người ngoài như mình.
- Bác Sinh Lĩnh, bố cháu chỉ có một người con là cháu thôi. Vương Tử Quân cười cười, sau đó nói: - Mứt táo này rất ngon, mời bác nếm thử.
- Có một con thôi sao? Như vậy có vẻ hơi ít. Vương Sinh Lĩnh nghĩ đến ba trai hai gái nhà mình mà không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ. Nhưng khi lão cầm lấy miếng mứt táo bỏ vào miệng thì chợt phản ứng, sau đó rung giọng nói: - Cái gì? Bố cậu chỉ có mình cậu là con trai thôi sao?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng kinh ngạc của ông lão, thầm nghĩ không phải bố cháu còn một người vợ khác đấy chứ? Hắn nghĩ như vậy rồi nhanh chóng chổi bỏ ý nghĩ xấu xa này, sau đó cười nói: - Đúng vậy, chỉ có một mình cháu thôi.
Nhâm Chính Thịnh và Lộ Đính Hồ vừa rồi ngồi còn có chút thản nhiên, thế nhưng bây giờ lại nhanh chóng thẳng lưng lên. Bọn họ không xa lạ gì cái tên Vương Tử Quân, cũng đã được xem hình ảnh của Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân bây giờ căn bản là quá trẻ tuổi, thế nên bọn họ cũng không nghĩ đây là Vương Tử Quân.
Nhưng sau khi Vương Sinh Lĩnh hỏi như vậy, bọn họ trên cơ bản đã biết được thân phận của Vương Tử Quân. Tuy bọn họ là lãnh đạo một huyện, cũng là người gặp qua nhiều tình huống, thế nhưng nếu so sánh với Vương Tử Quân thì căn bản là kém quá xa.
- Chào chủ tịch Vương. Hầu như hai người đồng thời đứng lên cười chào hỏi Vương Tử Quân.
Khi thấy hai người này đứng lên thì nhóm người Vương Sinh Lĩnh cũng đứng lên theo, điếu thuốc vừa rút ra căn bản không kịp đưa lên miệng châm lửa, bàn tay run rẩy.
Vương Tử Quân dùng tay dìu Vương Sinh Lĩnh ngồi xuống ghế rồi nói: - Bác, khó có cơ hội bác đến nhà chơi, cũng không phải là người ngoài, chúng ta ngồi xuống trò chuyện.
Tuy Vương Tử Quân vẫn nở nụ cười vui vẻ thế nhưng dù là Nhâm Chính Thịnh hay nhóm người Vương Sinh Lĩnh cũng cực kỳ gò bó. Bọn họ nói chuyện càng thêm cẩn thận, giống như chỉ sợ nói sai gì đó.
Vương Tử Quân căn bản có biểu hiện cực kỳ thân cận với những người dưới quê lên thăm nhà mình, thế nhưng điều này cũng không khỏi làm cho những người kia bớt căng thẳng. Sau khi nói chuyện vài câu về tình hình quê nhà, Vương Tử Quân hỏi mục đích của nhóm người Nhâm Chính Thịnh khi đến nhà mình.
Mặc dù Vương Tử Quân dùng lời nói cực kỳ uyển chuyển, thế nhưng nhóm người Nhâm Chính Thịnh căn bản ở trong quan trường lâu năm, tất nhiên biết rõ ý nghĩa của nó là gì. Thế là hắn nhanh chóng báo cáo, nói là trong huyện chuẩn bị tranh thủ một phần tài chính của bộ giáo dục để sửa sang trường học trong huyện, mong chủ tịch Vương giúp đỡ.
Nhâm Chính Thịnh nói xong lời cuối cùng thì dùng giọng chân thành nói: - Chủ tịch Vương, huyện chúng tôi hoàn toàn phù hợp với điều kiện mà bộ giáo dục đưa ra, những năm qua đã cải thiện cơ sở giáo dục, huyện đã cho ra rất nhiều cố gắng, thế nhưng tài chính trong huyện như trứng chọi đá, dù có mưu lược và phương án tốt thế nhưng căn bản cũng mắc cạn vì tài lực thiếu thốn. Chúng tôi suy xét đến ý nghĩa của phương diện đẩy mạnh giáo dục, thế cho nên mới đến quấy rầy chủ nhiệm Vương.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tuy Nhâm Chính Thịnh nói với lý do rất đầy đủ,t hế nhưng hắn cũng không cho rằng đây là thái độ thực chất của người này. Chẳng qua điều này cũng không quan trọng, chỉ là vài triệu tiền đầu tư cho giáo dục cũng không là vấn đề, nếu như quê nhà đủ điều kiện, hắn cũng không thể không lên tiếng giúp đỡ.
Tuy cuối cùng Vương Tử Quân lên tiếng mời cơm nhưng nhóm người Nhâm Chính Thịnh vẫn cố ý rời đi. Trước khi đi Vương Tử Quân còn dặn dò một câu, để cho bọn họ nghỉ ngơi cho tốt, đến tối sẽ mời mọi người dùng cơm.
- Tiểu tử nhà Quang Vinh đúng là rất giỏi, mới đó mà đã là chủ tịch tỉnh. Năm xưa khi tôi gặp cậu ấy, khi đó cậu ấy chỉ là một cậu bé mà thôi, không ngờ mới đó mà đã là chủ tịch một tỉnh rồi. Vương Sinh Lĩnh đi ra khỏi nhà Vương Quang Vinh rồi dùng giọng cảm khái nói với hai người bên cạnh.
- Ôi, đừng nói là anh, cho dù là em vừa rồi cũng coi cậu ấy là con thứ hai nhà anh Quang Vinh, không ngờ đó lại là chủ tịch Vương Tử Quân của tỉnh Mật Đông. Chậc chậc, còn trẻ như vậy mà đã là chủ tịch tỉnh, không biết sau này sẽ là gì đây? Vương Sinh Khuê sờ đầu rồi nở nụ cười nói.
Nhâm Chính Thịnh và Lộ Đính Hồ lúc này cũng rất vui vẻ, mặc dù không được gặp Vương Quang Vinh, thế nhưng gặp mặt Vương Tử Quân cũng là một thu hoạch không nhỏ của bọn họ. Hơn nữa Vương Tử Quân còn dùng giọng thành khẩn mời nhóm người bọn họ ăn cơm tối, nếu như có thể có quan hệ với chủ tịch Vương, tuy không phải là người cùng một tỉnh, thế nhưng sau này mình cũng có một ô dù công tác rất lớn.
- Anh Sinh Khuê, chủ tịch Tử Quân chính là cán bộ lãnh đạo cấp chính bộ trẻ tuổi nhất trong nước, đường đi sau này cũng không phải chúng ta có thể phỏng đoán được. Tôi nghe nói Vương Gia Câu các anh phong thủy tốt, còn tưởng rằng dân chúng nói bậy, bây giờ xem ra câu nói kia là quá đúng đắn. Nhâm Chính Thịnh trước kia nói chuyện với nhóm người Vương Sinh Lĩnh cũng rất khách khí, thế nhưng lại thiếu tôn trọng, bây giờ thậm chí còn gọi Vương Sinh Khuê là anh.
Vương Sinh Khuê thấy như vậy thì chợt vui sướng, hắn cười ha hả nói: - Đúng vậy, Vương Gia Câu chúng tôi có núi có sông, khắp nơi đều có linh tính, tôi nghe lớp già nói chỗ chúng tôi thật sự có long mạch...
Vương Sinh Khuê nói rồi đi đến bên cạnh xe, hắn dùng sức mở cửa xe. Một tiếng ầm vang lên, một chiếc xe máy chạy như điên đâm sầm vào cửa xe đang mở.
Chiếc xe máy lảo đảo vài vòng rồi cũng không ngã xuống, thế nhưng tiếng phanh xe chói tai lại vang lên rất lớn.
- Con bà nó mày mù hay chán sống rồi? Mở cửa xe mà không nhìn người đi đường sao? Một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi nhảy xuống xe, hắn hổn hển vung tay đánh thẳng vào mặt Vương Sinh Khuê.
Vương Sinh Khuê căn bản là rất sợ hãi với tình cảnh vừa rồi, hắn chuẩn bị nói hai câu với người ta, thế nhưng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ăn một tát.
- Cậu...Sao cậu lại đánh người? Vương Sinh Khuê tuy nhỏ tuổi hơn Vương Sinh Lĩnh thế nhưng cũng đã hơn sáu mươi, bây giờ bị một tên thanh niên cho một tát, cũng không thể nhịn được.
- Đánh người sao? Ông đánh mày thì làm sao? Mày có biết thiết chút nữa thì ông ngã xuống đất rồi không? Tên thanh niên rõ ràng là bị Vương Sinh Khuê chọc tức, hắn lên tiếng rồi vung tay chụp lấy cổ áo của Vương Sinh Khuê.
Vương Sinh Lĩnh và Vương Sinh Khuê là anh em họ, tất nhiên lão không thể để em mình bị người ta đánh, thế là tiến lên ngăn căn. Hai người Nhâm Chính Thịnh và Lộ Đính Hồ có hơi ngây người, vẻ mặt rất khó coi.
Hai người đều thấy được tình cảnh vừa rồi, tuy Vương Sinh Khuê mở cửa mà không nhìn chung quanh, thế nhưng vấn đề này cũng không phải là lỗi của một người, tên thanh niên kia cũng không nên chạy xe máy quá nhanh như vậy.
Nhưng hai người nhìn nhãn hiệu chiếc xe máy bên kia mà không khỏi nhíu mày, bọn họ không những đã từng gặp loại xe như vậy, nhiều lần đi kêu gọi đầu tư thấy thương nhân chạy những chiếc xe có nhãn hiệu như thế, hai người biết loại xe này rất xa xỉ.
Bây giờ tên thanh niên kia chạy một chiếc xe máy nhãn hiệu như vậy, rõ ràng là không bình thường.
- Này anh bạn, chúng tôi cũng không cố ý, thế này đi, xe của ngài bị trầy xước, chúng tôi nhất định sẽ bỏ tiền tu sửa. Nhâm Chính Thịnh do dự một chút rồi tiến lên hòa giải.
Tên thanh niên đang nắm lấy cổ áo của Vương Sinh Khuê, lúc này nghe thấy Nhâm Chính Thịnh nói như vậy thì dùng giọng bạo ngược nói: - Anh bồi thường? Con bà nó, anh cho rằng tôi cần tiền của các người sao? Tôi nói cho các người biết, bố tôi có rất nhiều tiền, bây giờ tôi chỉ muốn đánh lão già không có mắt này một trận mà thôi.