Bí Thư Trùng Sinh
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện trong tay của Sầm Vật Cương rồi nhìn vào chăm chú, trình tự ghi trong văn kiện căn bản không khác gì những cuộc họp trước kia, trên cơ bản không có gì khác nhau. Vương Tử Quân đã từng là lãnh đạo cấp tỉnh tham gia hội nghị của hội đồng nhân dân như thế này, hơn nữa khi còn công tác ở La Nam từng kiêm nhiệm chủ tịch hội đồng nhân dân, thế cho nên rất quen thuộc trình tự này.
Vì vậy nói Vương Tử Quân chăm chú xem văn kiện không bằng nói đang tự suy xét xem Sầm Vật Cương có mục đích gì. Có một số việc làm rất khéo nhưng căn bản không lừa gạt được người khác.
Có câu người uống nước thì biết rõ ấm lạnh, thái độ của Sầm Vật Cương với mình là gì thì Vương Tử Quân hiểu rõ ràng, mà chính Sầm Vật Cương càng hiểu rõ ràng hơn.
- Chủ tịch Vương, nếu như anh thấy văn kiện này có trình tự nào không thích hợp, anh có thể nói ra để cho hội đồng nhân dân sửa lại. Sầm Vật Cương thấy Vương Tử Quân đọc xong văn kiện thì cười hỏi.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư Sầm, tôi cảm thấy hội đồng nhân dân sắp xếp như vậy là rất tinh tế, không cần sửa chữa điều gì ở phạm vi lớn, còn phương diện chi tiết, chúng ta nên giao cho chuyên gia xử lý.
- Anh nói rất đúng. Sầm Vật Cương cười cười nâng bình trà lên châm nước cho Vương Tử Quân, sau đó vừa cười vừa nói: - Lần này tổ chức đại hội hội đồng nhân dân chủ yếu chính là nhiệm kỳ mới của ủy ban nhân dân tỉnh, đến khi đó không những chính thức bầu anh làm chủ tịch tỉnh, càng phải chọn một vài vị phó chủ tịch tỉnh, chúng ta cần phải chứng thực đúng chỗ chỉ thị tinh thần của lãnh đạo.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Tôi đến Mật Đông đã được nửa năm, căn bản vẫn là kiến thức nửa vời, sự kiện này vẫn là bí thư Sầm định đoạt, tôi sẽ tích cực phối hợp.
- Ha ha ha, chủ tịch Tử Quân không cần khiêm tốn, những ngày qua anh đã đi khắp các thành phố trong tỉnh, công tác rất vững chắc. Anh cũng là một trong những cán bộ lãnh đạo tỉnh có uy tín trong dân. Sầm Vật Cương khoát tay rồi khẽ cười nói: - Tôi căn bản chỉ đến Mật Đông nhiều năm hơn anh, hy vọng hai người chúng ta có thể chung sức hợp tác, cùng nhau thúc đẩy tỉnh Mật Đông phát triển lên giai đoạn mới.
Sầm Vật Cương nói những lời rất có toan tính, những người không biết thì còn tưởng rằng Sầm Vật Cương là người lòng dạ bao la khoáng đạt. Vương Tử Quân nghe xong cũng tỏ thái độ: - Con người của tôi có không it bệnh taajt, thế nhưng cũng có lúc nên quảng cáo rùm beng vì mình, đó là tôi sẽ nghe theo lời chỉ huy, sẽ làm tốt công tác của mình, sau này sẽ phối hợp tốt với ngài.
Bầu không khí trong phòng càng thêm hòa hợp, Sầm Vật Cương nói thêm vài hạng mục công tác với Vương Tử Quân, sau đó cười nói: - Chủ tịch Tử Quân, những ngày tới anh nên rút bớt chút thời gian, hai người chúng ta nên đi thăm thú các vị cựu chiến binh, cũng trưng cầu ý kiến của bọn họ với nhiệm kỳ sắp tới của ủy ban nhân dân tỉnh.
Động tác này cực kỳ có ý nghĩa, trưng cầu ý kiến chỉ là một phương diện, thực tế là Sầm Vật Cương tranh thủ cho Vương Tử Quân nhiều sự giúp đỡ. Tuy không biết Sầm Vật Cương làm như vậy có mấy phần là giả vờ cho hay, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn phải thành thật cảm tạ: - Tôi sẽ chờ đợi lời kêu gọi của bí thư Sầm bất cứ khi nào.
Sau khi Vương Tử Quân cáo từ rời đi thì Sầm Vật Cương thở dài một hơi, lão cũng không ngồi xuống vị trí của mình, chỉ lẳng lặng ngồi đó uống trà.
- Bí thư, có trà gì ngon để chia xẻ với thuộc hạ không? Phương Anh Hồ gõ cửa đi đến, hắn ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương căn bản công tác khá lâu với Phương Anh Hồ, quan hệ giữa hai bên là không tệ. Nhưng Phương Anh Hồ lúc này lên tiếng trêu đùa làm cho Sầm Vật Cương có chút không vui. Sao anh lại nói chuyện với lãnh đạo của mình như vậy? Tôi mở miệng trêu đùa với anh là bình dị gần gũi, thế nhưng anh làm vậy với tôi là không biết nặng nhẹ. Tôi là gì của anh? Tôi là chủ của anh, là lãnh đạo của anh, quyền uy của lãnh đạo không phải là thứ có thể trêu chọc.
Tình huống lúc này làm cho Sầm Vật Cương nghĩ lại những sự kiện giữa mình và Phương Anh Hồ, hình như mối quan hệ giữa hai bên đã đến mức không còn quá kiêng kỵ. Đây là tối kỵ trong quan trường, dù thân thiết với cấp dưới cũng có mức độ của nó, nếu không sẽ làm suy yếu khí thế địa vị và quan uy của anh.
Sầm Vật Cương suy xét vài vấn đề rồi nhàn nhạt khoát tay với Phương Anh Hồ: - Không phải là trà ngon, chỉ là trà thường mà thôi, anh đến thì cứ nếm thử xem hương vị thế nào.
Sầm Vật Cương nói rồi lấy ra một cái ly nhỏ giúp Phương Anh Hồ rót đầy trà.
Phương Anh Hồ dùng hai tay tiếp nhận trà, hắn nhấp một ngụm rồi cười nói: - Bí thư, trà này rất ngon, xem ra tôi đến đúng lúc, uống được nước ngon nhất.
Sầm Vật Cương chỉ cười cười mà không nói gì.
- Vừa rồi tôi đi lên đây thì vừa vặn gặp mặt chủ tịch Vương đi xuống lầu. Phương Anh Hồ nhìn Sầm Vật Cương rồi khẽ nói.
Sầm Vật Cương hiểu ý của Phương Anh Hồ, lão gật đầu nói: - Vừa rồi tôi có thương lượng vài chuyện với chủ tịch Vương.
- Vẻ mặt của chủ tịch Vương rất vui vẻ, xem ra đã bàn bạc với ngài rất tốt. Phương Anh Hồ châm thêm trà cho Sầm Vật Cương rồi cười nói.
Sầm Vật Cương không tiếp tục uống trà, lão đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ, sau đó khẽ kéo bức màn nhìn ra ngoài một lát, cuối cùng mới trầm giọng nói: - Vương Tử Quân là một người có tính nết quá cứng nhắc, nhưng căn bản không thể phủ nhận là một người có khả năng mạnh mẽ.
- Vâng, chủ tịch Vương thật sự là một người công tác rất tốt. Phương Anh Hồ chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, ngoài miệng lại không dám phủ nhận đánh giá của Sầm Vật Cương.
Phương Anh Hồ muốn đến tìm hiểu ý nghĩ thật sự của lãnh đạo mình, mặc dù nhiệm kỳ mới của ủy ban nhân dân tỉnh không quá liên quan đến hắn, thế nhưng hắn cũng muốn nhân cơ hội này để tiến thêm một bước. Sau khi có ban ngành mới thì sẽ phải điều chỉnh vài vị trí, Cố Tắc Viêm là người lòng dạ hẹp hòi, thường xuyên nói ra những lời không hay, thế nhưng có một câu mà Cố Tắc Viêm nói đúng, đó là một người không thể cứ mãi làm thư ký trưởng được.
Nếu như thái độ của Sầm Vật Cương ở sự kiện này chợt thay đổi, biết đâu kết cục sẽ khác. Nếu thế cục tỉnh Mật Đông đi về phía không chút gợn sóng sợ hãi, đây là thứ mà Phương Anh Hồ không thích nghe vào lúc này.
Nhưng Phương Anh Hồ là người luôn xem bí thư Sầm Vật Cương là tri kỷ, hắn cũng không muốn mình có biểu hiện quá nhiệt tình với sự kiện lần này. Sắp xếp nhân sự rất ảo diệu, nếu như mình biểu hiện quá vội vàng, đến nổi chủ nhân cho rằng mình nhảy quá mạnh, hiệu quả sợ rằng sẽ là ngược lại. Thế nên dù hắn có tính toán thì vẫn phải đặt trong lòng, phải lấy ra đúng thời điểm. Lúc này hắn cũng không dám hỏi ý kiến của Sầm Vật Cương về mình, như vậy sẽ không có lợi.