Chương 2294: Thủ đoạn ti tiện mục đích vĩ đại (2)

Bí Thư Trùng Sinh

- Chủ tịch của tôi, anh cứ yên tâm đi, thắng lợi sẽ ở ngay trước mắt, anh cứ chờ hưởng thụ là được. Chuyện còn lại cứ giao cho tôi, tôi có thể đảm bảo với anh, chuyện này còn chưa đến mức như vậy, trước khi chúng ta tổ chức hội nghị ở hội đồng nhân dân thì phải làm cho thượng cấp đổi ý, thu hồi quyết định trước kia. Thịnh Giáp Thành nói đến đây thì nở nụ cười cực kỳ quỷ dị, lão có chút đắc ý nói: - Đã có khá nhiều lãnh đạo tán thành phương án đưa Vương Tử Quân đi đến công tác ở ủy ban cải cách trung ương.

Vi Yến Qui khẽ gật đầu, tin đồn này ngày càng lớn ở Mật Đông, lão thật sự biết rõ điều này. Nhưng có một điều lão nghĩ mãi không ra, đó là nếu để cho cấp trên thay đổi ý nghĩ, chuyển sang người Vi Yến Qui mình không phải là dễ dàng. Vì sao Thịnh Giáp Thành lại dùng giọng son sắt để khẳng định sẽ thành công như vậy?

Vi Yến Qui không thể không thừa nhận Thịnh Giáp Thành nói rất kích động, bản lĩnh ra vẻ căn bản không kém Sầm Vật Cương, tuy trong lòng có nghi vấn nhưng căn bản là không dám nói ra. Ai cũng có chút bí mật của mình, nếu Thịnh Giáp Thành không nói ra, mình cũng không nên hỏi.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vi Yến Qui nghe thấy âm thanh này mà không khỏi nhíu mày. Lão đến gặp mặt Thịnh Giáp Thành cũng không muốn bị người ta bắt gặp, vừa rồi lão đã dặn dò Thịnh Lưu Duệ, không có chuyện gì khẩn cấp thì đừng tiến vào, vì sao lúc này lại có người gõ cửa?

Vẻ mặt Thịnh Giáp Thành rất bình tĩnh, lão khẽ đi ra mở cửa, khi thấy người bên ngoài chính là Lỗ Đỉnh Thành của tập đoàn Đỉnh Duyệt thì cười nói: - Giám đốc Lỗ đấy à, mời anh vào.

Vẻ mặt Lỗ Đỉnh Thành rất nhạt, lão đi vào phòng sau đó chào hỏi Vi Yến Qui: - Chào bí thư Vi.

Vi Yến Qui thấy Lỗ Đỉnh Thành xuất hiện nơi này thì căn bản có chút bất ngờ, lão biết rõ địa vị của Lỗ Đỉnh Thành bên cạnh Sầm Vật Cương, đây là một người luôn theo sát tiến độ của Sầm Vật Cương.

Lúc này Lỗ Đỉnh Thành đã xuất hiện, điều này không khỏi làm cho Vi Yến Qui sinh ra cảm giác không buôn bán không gian dối, thế nhưng lão vẫn phải cười cười với Lỗ Đỉnh Thành.

- Giám đốc Lỗ, tôi đang trò chuyện với bí thư Vi, anh vừa từ thủ đô quay về, anh có tin tức gì nói với hai chúng tôi không? Thịnh Giáp Thành rót trà cho Lỗ Đỉnh Thành rồi cười hỏi.

Lỗ Đỉnh Thành tiếp nhận ly trà trong tay của Thịnh Giáp Thành, sau đó lão khẽ nói: - Hôm trước tôi về thủ đô gặp chủ nhiệm Nguyễn Chấn Nhạc và cục trưởng Dương Quân Tài, theo lời của bọn họ thì lãnh đạo thượng cấp rất coi trọng tình huống của tỉnh Mật Đông.

Vi Yến Qui không xa lạ gì hai cái tên Dương Quân Tài và Nguyễn Chấn Nhạc từ trong miệng Lỗ Đỉnh Thành, sau khi nghe nói đến hai người này thì lão cảm thấy Lỗ Đỉnh Thành không nói bậy, thế nên càng chú ý lắng nghe.

- Nghe Dương Quân Tài nói thì trưởng ban Dương rất coi trọng chuyện này, anh ấy đã đề nghị lãnh đạo xem xét bố trí lại cục diện ở Mật Đông. Khóe mắt Lỗ Đỉnh Thành luôn quan sát gương mặt Vi Yến Qui, khi thấy đối phương chú ý lắng nghe thì không khỏi lớn tiếng hơn vài phần.

- Trưởng ban Dương quả thật nói như vậy sao? Vi Yến Qui rất muốn giữ tâm tình của mình, thế nhưng sự việc này quá lớn, lão không thể nào biểu hiện bình tĩnh được.

Lỗ Đỉnh Thành cười cười nói: - Cục trưởng Dương thật sự nói như vậy.

- Ha ha ha, có những lời này của trưởng ban Dương thì bí thư Vi ngài còn lo lắng cái gì? Bây giờ anh chỉ chú tâm ngồi yên câu cá, có gì cần xuất lực thì chúng tôi sẽ không nhàn rỗi. Thịnh Giáp Thành cười ha hả rồi dùng giọng đắc ý nói: - Hơn nữa chỉ sau vài ngày thì Vương Tử Quân sẽ phải đi mất rồi.

Vi Yến Qui nghe giọng nói của Thịnh Giáp Thành thì càng thêm hiếu kỳ, thế nhưng Thịnh Giáp Thành cũng không cho lão cơ hội lên tiếng mà nâng ly trà lên nói: - Bí thư Vi, chúc ngài mã đáo thành công.

Vương Tử Quân rời khỏi khách sạn Thịnh Thế mà cảm thấy toàn thân mỏi mệt không chịu nổi. Tuy hắn thật sự có chút không ưu về phương diện nghênh đón, thế nưhng có vài người không thể không kéo quan hệ.

Gần đây Tiểu Lý lái xe rất vững vàng, ngồi trong xe cơ bản không hề có cảm giác xóc nảy. Vương Tử Quân nhìn đèn đường và đèn nê ông lấp lánh bên ngoài, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ.

Lúc này Vương Tử Quân thầm nghĩ ngày hôm qua Sầm Vật Cương có ký một văn kiện, nội dung chủ yếu liên quan đến phương diện phát triển kinh tế. Khi hắn đang chuẩn bị tiến hành dừng các khu quy hoạch mọc lên như nấm ở Mật Đông thì Sầm Vật Cương lại ký tên vào văn kiện cho các nơi tiếp tục làm tốt công tác kinh tế.

Phần văn kiện kia không dài, cũng không có yêu cầu cụ thể, thế nhưng hương vị dùng hết năng lực để phát triển kinh tế là hết sức nồng đậm. Vương Tử Quân căn bản không đồng ý với văn kiện này, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể đặt trong lòng.

- Chủ tịch Vương, hôm nay tôi đi đến văn phòng thường ủy nhận một văn kiện. Triệu Hiểu Bạch ngồi ở phía trước lên tiếng với giọng điệu không lớn, còn mang theo chút do dự: - Tôi thấy có nhiều người đang chờ ngoài phòng làm việc của bí thư Vi, đều là các vị lãnh đạo các thành phố trong tỉnh.

Người đến báo cáo công tác với Vi Yến Qui là rất nhiều, Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư Vi là người bận rộn, quản nhiều việc, tất nhiên người đến báo cáo sẽ rất nhiều.

Triệu Hiểu Bạch chuẩn bị nói tiếp nhưng Vương Tử Quân khoát tay cho qua. Triệu Hiểu Bạch hiểu rõ ý kiến của Vương Tử Quân, đó chính là tự mình biết mà thôi, không cần mình nói trắng ra.

Triệu Hiểu Bạch nhìn động tác khoát tay của Vương Tử Quân, thế là hắn ngậm miệng lại, hắn biết rõ ý nghĩ mà chủ tịch Vương muốn biểu đạt.

Khi mà hội nghị hội đồng nhân dân tỉnh càng đến gần thì càng có thêm nhiều tin đồn. Lúc bắt đầu thì người ta chú ý đến phương diện tuyển cử cho các vị trí phó chủ tịch tỉnh, nhưng không biết có chuyện gì xảy ra mà càng nhiều người nói chủ tịch Vương không xứng đáng với chức vụ. Bí thư Vi lúc này lại được nhiều người nâng đỡ, giống như càng là một chứng cứ quá rõ ràng.

Triệu Hiểu Bạch đi theo bên cạnh Vương Tử Quân, hắn hầu như cũng đứng trên đầu sóng ngọn gió. Lúc này thế cục chính trị ở tỉnh Mật Đông không còn gì là bí mật nữa, hầu như tất cả mọi người trong quan trường Mật Đông đều nghe được hương vị khác thường. Triệu Hiểu Bạch căn bản rất khổ sở, điện thoại của hắn giống như bị lộ ra ngoài, hầu như ai gọi điện thoại đến cũng có một nội dung như nhau: Không ai dám hỏi hắn một câu ngu ngốc là chủ tịch Vương có nắm chắc hay không, thế nhưng lại nói gần nói xa, ý nghĩa lại là như vậy.

Ngược lại với những cuộc điện thoại kia, áp lực đến từ gia đình càng làm Triệu Hiểu Bạch cảm thấy phiền. Mẹ của hắn căn bản rất nghe theo lời của dượng Kim Chính Thiện, thế nên bây giờ khi hắn vừa về nhà là đã nhắc nhở nên đi xuống bên dưới rèn luyện. Hắn đối mặt với những lời nói của mẹ, hắn căn bản không còn gì để nói. Nhưng hắn lại kiên định cho rằng Vương Tử Quân là cây đại thụ của mình, hắn hy vọng sẽ đánh xong trận này.

Nhấn Mở Bình Luận