Chương 4

Bị Tra Nam Bỏ, Ta Gả Cho Hoàng Thúc Của Hắn

Gấm thêu cây phong đỏ nhẹ phiêu, tùng trúc xào xạc rơi.

Dưới bầu trời rộng lớn, một bóng người lung linh vàng nhạt từng bước chạy tới chỗ thanh niên, vì lo lắng mà bóng người có hơi lay động, dáng vẻ ngây thơ.

Có điều thanh niên không ngờ tới nữ tử này không hề để ý mà đụng vào mình.

Đôi mắt trong sáng như ngọc lưu ly, không chút tạp chất nào. Lúc nhìn vào lại như hiện cả sắc trời, lại như ánh sao phản chiếu lên mặt hồ, sóng gợn từng cơn, điểm xuyết vẻ ngây thơ hoàn mỹ, nhưng khi chịu ấm ức, sao trời rút đi, nước hồ dâng lên, vội vàng tràn ra hai mắt.

Trái tim hắn như bị đánh động, vô thức hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì.

Nàng nói cha nàng là Quang Lộc Tự Khanh, nàng muốn tìm ông ấy. Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại dẫn nàng theo.

Vừa đi, thiếu nữ bên cạnh chạy từng bước theo bên cạnh, rõ ràng hắn đi không nhanh, nhưng nàng lại không theo kịp.

Gương mặt nhỏ nhắn dần phủ lên ánh chiều đỏ, lớp mồ hôi phản chiếu dưới ánh mặt trời bóng loáng, sợi tóc tơ mềm dính trên gương mặt hồng nhuận, càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp của gương mặt.

Nguyên Trăn lớn lên trong hoàn cảnh, địa vị đặc biệt, nên luôn quan sát người ta theo bản năng. Chỉ cần vài ánh mắt liền có thể đoán được cách đối nhân xử thế của đối phương, phải chăng là muốn lợi dụng hắn, hay là có uy hiếp đến hắn.

Nhưng lần này hắn phát hiện điểm không thích hợp. Hắn càng nhìn gương mặt đối phương, lại theo bản năng làm ra một chút hồi đáp.

Nguyên Trăn và đương kim Thánh thượng kém nhau trên dưới một vòng tuổi, là con út được tiên đế sủng ái nhất.

Từ nhỏ tới lớn, oanh oanh yến yến, tiểu thư đài các vây quanh hắn nhiều không đếm xuể.

Sau khi hiểu chuyện lại theo Lâm Quý Phục cưỡi chiến mã, chinh chiến sa trường. Một chiêu điệu hổ ly sơn, mượn đao giết người đã biểu hiện được lòng quả cảm, sự cơ trí của hắn, làm cho quân Kỳ giành được thắng lợi hoàn toàn.

Tin tức truyền đến trong kinh, mọi người lập tức cùng ca ngợi, truyền khắp mọi nơi, cũng trở thành phu quân lý tưởng của vô số khuê nữ trong thành.

Bên Đế hậu cũng có không ít mối thông gia, nhưng dường như hắn không có hứng thú lắm với tình yêu nam nữ, hắn luôn dùng lý do tuổi còn nhỏ mà từ chối.

Bây giờ đã hơn hai mươi tuổi đời, đổi lại là nam nhi khác đã sớm thê thiếp thành đàn, con cái hai bên.

Cộng thêm trong mắt người ngoài, hắn từ bỏ hoàng vị vì một thân bệnh nặng, nên không có ai còn quan tâm sẽ Vương phi của hắn sẽ là ai, càng không có người có ý muốn gả cho hắn nữa.

Ai ngờ, một kẻ có thân phận cao quý, lại vô tâm vô tình sẽ có một ngày rung động.

Nhưng mà, hắn đâu còn tư cách theo đuổi tình yêu nam nữ, ngay cả tự tin của bản thân cũng đã mất đi rồi.

Cho nên trái tim vừa rung động một cái liền bị hắn đẩy sâu vào đáy lòng.

Có lẽ đúng là vận mệnh thích trêu đùa người ta. Lúc ngươi cảm thấy đời này chỉ có thể bình thản mà sống như vậy, ông trời đột nhiên thả một hòn đá, hung hăng khuấy đảo nhân sinh của ngươi.

Dường như Nhạn Quy cũng không ý thức được lực sát thương của vấn đề này, đôi mắt đẹp khẽ chau, vừa tha thiết vừa khát vọng có được câu trả lời của hắn.

Nàng và hắn đều hiểu rõ, điều nàng hỏi chính là việc rơi xuống nước mấy ngày trước.

Sau mấy giây, cuối cùng giọng nói nam nhân ôn hòa cũng cất lên:

“… Không ổn lắm.”

Nếu như không phải đã sớm biết tình hình thực tế thì nhìn dáng vẻ nhẹ nhõm kia sẽ biết chắc hắn đang nói láo.

Đáy mắt của thiếu nữ nhuộm lên vẻ áy náy và đau lòng. Chỉ thấy nàng đi về trước mấy bước, kéo khoảng cách hai người lại còn một cái bàn.

Hai thanh niên khác thấy thể, ngoại trừ vẻ kinh ngạc lúc trước, biểu cảm bây giờ hoàn toàn là không biết phải làm sao.

Không chỉ vì thiếu nữ quá to gan, mà phần nhiều là vì gia ngày thường khó nói chuyện lại có thái độ ôn hòa, còn ra vẻ yếu thế trước một nữ tử!

Có thân phận thân vương Hoàng tộc tôn quý, đường đường là nam nhi, cho dù sức khỏe có không ổn thì cũng muốn giữ thể diện, huống chi đối phương còn là một nữ tử xa lạ không quen biết.

Tiết Tuân và Nguyên Chính Tự đều sửng sốt vô cùng.

Lại nói lúc xuân tâm rung động là thời điểm mẫn cảm nhất, sau vài giây cảm thấy kinh hãi, Nguyên Chính Tự phản ứng kịp, chẳng lẽ Hoàng thúc lại nhìn trúng cô nương này?

Cảm giác nguy cơ đột nhiên ào tới, làm y không tự chủ được so sánh mình và Hoàng thúc trong lòng, hai nam tranh một nữ, ai sẽ có phần thắng cao  hơn đây.

Nào ngờ, vừa suy nghĩ đến lại nghe thiếu nữ trước mặt dịu dàng lại trông mong nói: “Đều là ta hại, sau này ta có thể thường xuyên đến thăm chàng không?”

Sau đó, Hoàng thúc của y lại trả lời: “Có thể.”

“…”

Còi báo động lập tức kêu vang trong lòng Nguyên Chính Tự, khiến y muốn làm vài việc cản trở.

Một giây sau, chỉ thấy nữ tử vui vẻ lấy từ trong ngực ra một vật hình tròn đặt lên thư án của Hoàng thúc, rồi lại vui vẻ chạy đi.

Nỗi bất an khiến cho Nguyên Chính Tự không có thời gian nhìn xem đó là vật gì, đã sốt ruột chạy theo Nhạn Quy.

Nhạn Quy có được câu trả lời thì vui mừng không thôi, không ngờ lại có được sự cho phép của hắn một cách dễ dàng như vậy.

Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh tuyệt mỹ trước khi chết, một tia xúc động lại dâng trào trong lòng.

Nếu như không sai thì trước sau hai đời, hắn đều cứu được nàng. Ân đức này đúng là khó báo. Nàng không biết trị bệnh cứu người, nếu có thể góp chút sức mọn đối với cuộc sống còn lại của hắn thì cũng tốt hơn là không làm gì.

Nhạn Quy biết, nàng làm như vậy trừ để báo ân, còn vì thương cảm.

Nàng thương cho vị thiên chi kiều tử, viên minh châu tài năng đầy mình này lại có số phận long đong, tham vọng cả đời khó mà thực hiện được lần nữa.

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, làm cho Nhạn Quy vội thu hồi tâm tư, chạy càng nhanh hơn.

Sở dĩ nàng chọn chạy đi, không chỉ vì muốn về nhà sớm mà còn muốn cách xa Nguyên Chính Tự.

Trước mặt Hoàng thúc mình, y cũng nên hàn huyên một phen mới phải. Nào ngờ cái tên Nguyên Chính Tự này thật khó chơi, quả thực là vượt quá tưởng tượng của nàng.

Nàng vừa ra đến Vương phủ liền bị tùy tùng canh giữ ở cổng ngăn lại.

Nhạn Quy tức đến suýt chửi mẹ, không khách sáo chút nào nói: “Cút đi.”

Tùy tùng đương nhiên không nghe, sự chậm trễ này làm cho Nhạn Quy bị Nguyên Chính Tự đuổi kịp rồi lập tức kéo lên xe.

“Hồi cung.”

Sức lực của thiếu niên rất lớn, động tác vừa nhanh vừa linh hoạt, Nhạn Quy gần như bị kéo ngã ngồi lên trên.

Phủ Ngự Thân Vương, thư phòng.

“Vương gia, có cần thuộc hạ đi theo hộ tống Nhạn Quy cô nương không?” Tiết Tuân cúi đầu hỏi, lúc này trong lòng của hắn ta có một loại suy nghĩ muốn tác hợp.

Bây giờ Vương gia đã hai mươi, tới nay vẫn chưa bàn chuyện tình cảm. Tuy nói là vì nguyên nhân sức khỏe, khó cưới vợ được, nhưng tóm lại nếu có một ngày chuyển biến tốt, không chừng các cô nương tốt đều sớm bị cướp hết.

Nhạn tiểu thư đã có tâm tư này vậy thì tuyệt đối không thể để người khác nhúng chàm được.

Tròng mắt Nguyên Trăn lúc này đang nhìn chuông gió tráng men trước mặt, biểu cảm không rõ.

Nghe được câu hỏi, hắn mới ngồi thẳng dậy khỏi ghế dựa, liếc mắt nói: “Đã có người đi theo, trước cứ lo cho mình đã.”

Tiết Tuân lập tức bị nghẹn lời, kiên trì cụp mắt.

“Ha, nhưng mà đẹp đúng không?”

Trong lòng Tiết Tuân thấp thỏm, thật muốn gật đầu, nhưng bản năng sinh tồn làm cho hắn ta phải lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Thuộc hạ chỉ muốn bảo vệ chủ tử an toàn.”

Chỉ nghe thấy một tiếng xì khẽ truyền tới. Nguyên Trăn không hề bị lay động, tiếp tục hỏi: “Thấy cái gì thú vị à?”

Tự biết tránh không được, Tiết Tuân rụt cổ, cúi đầu thành thật trả lời: “Nhị hoàng tử thích tiểu thư Nhạn gia, nhưng đối phương không có ý gì với ngài ấy, thậm chí còn có chút chán ghét.”

Khóe môi hơi nhếch của Nguyên Trăn thẳng lại, giọng nói âm trầm: “Ngẩng đầu lên.”

Tiết Tuân vội ngẩng đầu, nhìn về phía Nguyên Trăn, chỉ thấy hắn cầm lấy chuông gió trước mặt, nhẹ nhàng lắc lắc, nhìn không chớp mắt mà hỏi: “Đây có ý gì?”

Tiếng chuông gió êm tai vang vọng trong phòng, vui vẻ như đang lấy lòng. Tiết Tuân liên tục nói ra suy đoán trong lòng: “Rất rõ ràng, đây là một cuộc tình tay ba. Nhị hoàng tử vừa mắt tiểu thư của Nhạn gia, nhưng đối phương chỉ động lòng với Vương gia, nếu không thì sao tặng quà cho ngài được?”

“… Phải không!”

Hai chữ ngắn ngủi, mặc dù cũng lạnh lùng không khác gì trước đó, nhưng Tiết Tuân vẫn cảm nhận được ba phần vui mừng trong đó, điều này làm hắn ta càng thêm chắc chắn suy nghĩ phải tác hợp này: “Đương nhiên rồi Vương gia, ngài giúp nàng tìm đường, cứu nàng ra khỏi hồ Vọng Nguyệt, đổi lại là thuộc hạ thì thuộc hạ nhất định cũng động lòng.”

Khóe miệng cứng rắn chẳng biết từ lúc nào cong cong lên, tuấn mỹ lại thanh nhàn.

Hắn đột nhiên đứng dậy, đi về phía Tiết Tuân, đưa chuông gió bảo bối vào trong tay hắn ta, nghiêm túc dặn dò: “Treo lên cây tùng già ở Tây Viên, nếu như rơi vỡ thì mang đầu đến gặp ta.”

Nghe vậy, mày kiếm của Tiết Tuân nhướn lên, lập tức hiểu ra hàm nghĩa của câu nói đó, trong lòng lại càng thêm mấy phần tán thưởng Nhạn Quy.

Nàng biết rõ tình hình bây giờ của Vương gia, sợ tới không đúng lúc, nên lợi dụng cái chuông gió này để làm tin. Chỉ cần thấy nó được treo lên, nàng tự nhiên sẽ tới đây.

Còn nếu bị gỡ xuống thì liền chờ ngày khác.

Tây Viên chính là nơi mà tiểu thư của Nhạn Gia trèo tường vào. Cây tùng già là nơi cao nhất của Vương phủ, cho dù ở tận Hoàng cung cũng có thể nhìn thấy, huống chi là Nhạn phủ chỉ cách mấy đoạn đường.

Đúng là thông minh lanh lợi. Lúc này Tiết Tuân đứng thẳng lưng, giọng nói thêm phần nhiệt tình: “Rõ!”

Trên con đường rộng rãi, một chiếc xe ngựa xa hoa phóng như tên bắn trong đêm, quấy nhiễu các hộ gia đình hai bên đường.

Nhạn Quy xoa lấy cổ tay ửng đỏ, muốn đứng dậy đi xuống, mới phát hiện tốc độ xe ngựa quá nhanh, y không cho nàng một cơ hội mà chạy trốn.

“Rốt cuộc thì Nhị hoàng tử có ý gì? Ngài và ta vốn không quen biết, cô nam quả nữ, không cảm thấy như này làm hỏng quy củ lắm sao?” Nhạn Quy tức giận, ném ra cái nhìn châm chọc, muốn dùng lễ giáo thế tục ra hòng để đối phương thả nàng xuống.

Nguyên Chính Tự lại giống như kẻ điếc, hoàn toàn không có để ý tới nàng, chỉ dùng một đôi mắt nghiêm túc nhìn nàng, không rõ có ý gì.

Lời nói không khách khí như đánh vào bông, không đau không ngứa. Nhạn Quy thấy bản thân thất bại, đành phải mềm mỏng lại: “Đêm khuya lắm rồi, ta phải về nhà.”

Nữ tử giống như con nhím xù lông, trong lời nói lại mang vẻ đáng thương. Ngọn lửa giận vô danh trong lòng liền được thiếu niên chậm rãi thu hồi, giọng điệu cũng trở lên hòa hoãn: “Bây giờ ta đang đưa nàng về, ngồi yên là được.”

Nhạn Quy không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn, vừa nghĩ đến Lục Vu còn đang chờ mình, liền yên tĩnh ngồi ngay ngắn lại, không từ chối nữa.

Xe ngựa cũng chạy êm hơn nhiều. Chờ đến khi tới phủ, nàng và hắn sẽ trở thành hai người xa lạ. Nàng báo ân của nàng, có lẽ cũng sẽ không có tiếp xúc quá nhiều.

“Đang nghĩ gì thế?”

Bỗng nhiên, thiếu niên đối diện chau mày, xích lại gần, giọng nói nghiêm nghị hỏi.

Nhạn Quy vô thức lùi ra sau, cả lưng đều dán lên vách xe, lắc đầu với đối phương.

Từ lần đầu mới gặp đã bài xích rõ ràng như vậy, Nguyên Chính Tự không hiểu nổi, lại không nghĩ ra mâu thuẫn từ nơi nào phát sinh, đành phải hỏi: “Có phải ta từng bắt nạt gì nàng không, mà khiến nàng không chào đón ta như vậy?”

Bắt nạt?

Đâu chỉ đơn giản như vậy?

Vì sợ bị bại lộ, Nhạn Quy vội vàng nghiêm mặt, cúi đầu.

Mặc dù không yêu, nhưng sự nhục nhã, tra tấn của y đối với nàng vẫn là bóng ma khó tan.

Cũng không biết là do kẻ đầu têu tự mình nhắc tới, làm cho nàng nhất thời nhớ lại chuyện cũ, hay là vì điều gì khác, chỉ thấy cả người nàng dần run lên.

Nguyên Chính Tự phát hiện ra, sắc mặt thoáng chốc khó coi… Chẳng lẽ y thực sự từng bắt nạt nàng, lại còn cực kỳ nghiêm trọng?

“Nàng…”

Khi y vừa muốn hỏi thêm, nữ tử đột nhiên giơ hai tay ôm lấy đầu, môi dưới cắn chặt đột nhiên hô lên một tiếng: “A, đau!”

Lúc này thiếu niên mới kịp phản ứng, chuyện không hề đơn giản như vậy. Hắn vội vàng nửa quỳ trên đất, nâng đầu Nhạn Quy đang cúi xuống lên.

Chỉ thấy nàng nghiến chặt răng, sắc mặt đỏ bất thường, lông mi dày không ngừng rung động, dường như nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ, lại như kẻ mất trí giãy dụa trong mới ký ức lộn xộn.

“Nhạn Quy, Nhạn Quy…”

Nguyên Chính Tự khẽ lay cơ thể nàng, muốn nàng tỉnh táo lại, ai ngờ một giây sau, nàng lại ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.

Nhấn Mở Bình Luận