Bị Tra Nam Bỏ, Ta Gả Cho Hoàng Thúc Của Hắn
Từ ngày Đại hoàng tử Nguyên Đình Diệp ôm nữ tử bị rơi xuống nước về đại điện, trái tim hắn cũng rơi trên người nữ tử đó.
Mấy ngày này, hắn sai không ít người nghe ngóng tình hình gần đây của nữ tử đó.
Nguyên Đình Diệp rất tự tin với các phương diện của bản thân mình, chắc mẩm trong lòng rằng việc đầu tiên mà nữ tử kia làm sau khi tỉnh dậy là đồng ý hôn sự với mình.
Có thể thấy được sức khỏe của nàng ngày một chuyển biến tốt, nhảy được, chạy được, lại không chờ được phụ thân đáp lại thư tấu.
Điều này làm cho Nguyên Đình Diệp có chút mất mát, cũng cực kỳ khó hiểu, nữ tử chưa xuất giá không phải quan tâm đến thanh danh nhất sao?
Hôm đó theo Hoàng thúc ra khỏi tiệc rượu vốn là vì Hoàng thúc muốn hít thở khí trời. Vì suy nghĩ đến tình hình sức khỏe của Hoàng thúc, hắn liền tiến cử đi theo, Hoàng thúc cũng không tiện miệng từ chối.
Nhưng ai ngờ, bọn họ mới vừa ra khỏi đại sảnh, liền nghe bên ngoài truyền đến âm thanh vật gì đó rơi xuống nước.
Lúc hắn dự định sai người đến xem xét, Hoàng thúc lại vội vàng nhảy xuống hồ Vọng nguyệt. Từ lúc Hoàng thúc nhảy xuống nước cho đến khi cứu người lên bờ, Hoàng thúc không hề có chút do dự nào.
Một giây này, trong lòng hắn liền dấy lên lòng khâm phục, cho dù sức khỏe của Hoàng thúc tệ thế nào cũng không quên quan tâm đến bách tính, thực đúng là làm cho người ta phải tự ti, mặc cảm.
Khi thấy người mà Hoàng thúc ôm lên là ai, trong lòng hắn lại càng thêm cảm kích và may mắn. Nếu như không nhờ Hoàng thúc, thì hắn đã mất đi nữ tử đầu tiên khiến mình động tâm rồi.
Khoảnh khắc Nguyên Trăn đưa nàng tới, hắn như đang ôm lấy một đời của nàng, trong lòng càng thêm chắc nịch tâm tư muốn bảo vệ nàng suốt kiếp này.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng bắt đầu hạ xuống, sắp lui khỏi khung cửa.
Lúc này, một người áo đen nhanh chóng nhảy từ mái hiên tiến vào thư phòng của Đại hoàng tử.
Người tới quỳ một chân lên đất, trong không gian yên tĩnh, chất giọng trầm khàn vang lên: “Chủ tử, tối nay Nhị hoàng tử đến phủ Ngự Thân Vương, nhưng chưa tới mấy phút đầu xuất phủ. Có điều…”
Người tới ngừng một chút, lại nói: “Lúc Nhị hoàng tử ra, trên tay có kéo một nữ nhân, người đó chính là tiểu thư của Nhạn gia mà mấy ngày trước chủ tử đã cầu hôn.
Nguyên Đình Diệp đứng bật dậy, gương mặt nghiêm nghị đầy kinh ngạc, nói: “Thật chứ?”
Ám vệ gật đầu, nói: “Thuộc hạ không nhìn nhầm, đi theo xe cả đoạn đường, xe ngựa quả nhiên ngừng lại ở Nhạn phủ, nhưng điều làm thuộc hạ khó hiểu chính là Nhạn cô nương trước khi lên xe hoạt bát vô cùng, nhưng lúc xuống xe lại là bị Nhị hoàng tử ôm xuống.”
Đôi mắt sắc sáng ngời bỗng nhiên nheo lại, hắn chắp tay sau lưng, bực bội đi qua đi lại.
“Có vào Nhạn phủ xem không?”
Liễu Nhất vuốt cằm nói: “Có ạ. Thuộc hạ chờ một hồi, đúng là chờ được lang trung. Có điều lang trung kia chỉ nói đó là di chứng để lại do Nhạn cô nương rơi xuống nước mà ra, tịnh dưỡng mấy ngày là được.”
Sắc mặt Nguyên Đình Diệp thoáng chốc khôi phục rất nhiều.
“Lão nhị thì sao?”
“Đưa đến Nhạn phủ thì rời đi. Nhưng nhìn sắc mặt của Nhị hoàng tử thì việc Nhạn cô nương hôn mê cũng không có đơn giản như vậy.”
Nguyên Đình Diệp trầm ngâm một lát, rồi nói: “Ngày mai tới Nhạn phủ. Đúng rồi, chuẩn bị vài món lễ vật mà các cô nương thích.”
…
Nhạn phủ.
Trong khuê phòng đưa tay không thấy năm ngón, Nhạn Quy chợt từ trên giường ngồi dậy, hai mắt vô thần nhìn đến nơi nào đó, nhất thời bất động.
Thời gian cứ như vậy qua mấy canh giờ, cho đến khi sắc trời tảng sáng, Nhạn Quy mới chậm rãi nằm xuống, tiếng hít thở bắt đầu trở nên đều đặn, lúc này mới giống dáng vẻ đang ngủ say.
Lục Vu gối đầu lên tay, ngủ say ở cuối giường, không hề biết cảnh tượng quỷ dị vừa rồi.
Mặt trời đỏ ngượng ngùng ngó lên nửa vời, ánh nắng le lói tỏa ra bốn phương.
Đợi đến khi Nhạn phu nhân mang theo đồ ăn sáng đến đây, Nhạn Quy đã hoàn toàn bình thường, đang cười nói với Lục Vu.
Thấy mẫu thân tới, Nhạn Quy lập tức vung bím tóc nhỏ vừa chải kỹ ra sau lưng, chạy về phía đối phương, cười tủm tỉm nói: “Mẫu thân, nhanh giúp con làm mấy đĩa bánh ngọt, hôm nay con muốn đi gặp một người.”
Vẻ mặt Nhạn phu nhân chưa đầy vẻ quan tâm, bà không để ý tới lời khẩn cầu của con gái, vươn tay sờ cái trán và khuôn mặt của Nhạn Quy, dịu dàng hỏi thăm: “Đỡ hơn rồi chứ?”
Nhạn Quy có thể vui cười đùa giỡn với Lục Vu, đương nhiên là cả ngoài đều thoải mái vô cùng, lúc này trả lời: “Mẫu thân, đại phu đã nói là di chứng sau khi rơi xuống nước, tối hôm qua mọi người cho con uống thuốc, còn có thể không khỏi hẳn sao?”
Sau đó nhẹ nhàng đi dạo một vòng, lại nói: “Mẫu thân xem, không thể tốt hơn!”
Nhạn phu nhân ngầm thở phào, gật đầu, đôi mắt đẹp nhìn về phía Nhạn Quy nhất thời nghiêm lại, dáng vẻ không cho né tránh mà chất vấn: “Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Nhạn Quy tự biết không tránh được, cũng không muốn tránh. Nàng cười yếu ớt kéo Nhạn phu nhân ngồi xuống, đứng cạnh bóp vai cho mẫu thân rồi kể chi tiết mọi việc tối qua ra.
“Hồ đồ!”
Nhạn phu nhân thực sự tức giận vì hành động của Nhạn Quy, không vì gì khác, chỉ vì việc trèo tường kia có bao nhiêu nguy hiểm chứ!
Bà lập tức đứng dậy, kéo Nhạn Quy tới trước mặt nhìn một vòng, cho dù trước đó Nhạn Quy ra vẻ nhẹ nhàng, vui vẻ.
Bà tức giận nhéo chiếc má phúng phính của Nhạn Quy, giận dỗi nói: “Muốn làm bánh ngọt đưa cho Ngự Thân Vương chứ gì?”
Nhạn Quy nhếch lông mày, gật đầu lia lịa.
Trong đôi mắt hạnh đầy vẻ chờ mong.
Nhạn phu nhân nhìn dáng vẻ của nàng, tròng mắt suy tư, bầu không khí trong khuê phòng nhất thời trầm tĩnh lại.
Nhạn Quy cũng không có lên tiếng quấy rầy.
Không phải không làm phiền là vì quen rồi.
Mỗi khi thấy mẫu thân làm ra lựa chọn vì nàng, kiểu gì bà cũng sẽ đột nhiên cụp mắt, dáng vẻ đầy tâm sự nặng nề, lâm vào trầm tư.
Vừa nghĩ liền mất một hồi lâu.
Trong suy nghĩ của nàng, rõ ràng là chuyện đơn giản, nhưng mẫu thân luôn cảm thấy như có ngàn vạn chướng ngại vậy. Giống như bị gông xiềng giam cầm, trái phải không dám vi phạm, cẩn trọng lại dè dặt.
Bên ngoài bóng cây lờ mờ che góc khuất, trong phòng mẹ con lại lần nữa nói chuyện với nhau.
Chỉ nghe giọng điệu của Nhạn phu nhân trở nên nặng nề: “Con phải biết, mấy ngày trước, Đại hoàng tử đã cầu chỉ với Hoàng thượng.”
“Hoàng thượng đã nói là con đồng ý mới được mà?”
Nhìn đến đôi mắt đẹp phía đối diện, Nhạn Quy chân thành nói: “Nữ nhi không đồng ý, cả đời này con chỉ muốn báo ân, sau đó bảo vệ người nhà của mình.”
Một câu vừa dứt, Nhạn Quy nhớ lại Nhạn phủ ở kiếp trước, nàng đột nhiên vươn tay ra ôm lấy eo của Nhạn phu nhân, gương mặt buồn bã nói: “Mẫu thân, đời này con gái chỉ có hai tâm nguyện nhỏ, người chiều theo con đi?”
Đây là lần đầu tiên Nhạn Quy chủ động ôm Nhạn phu nhân, làm đối phương run lên một hồi, trong đôi mắt đẹp chẳng hiểu sao rưng rưng sóng nước. Bà đột nhiên gõ đầu nữ tử trong lòng, cất giọng quở trách: “Tuổi còn nhỏ mà học đâu ra mấy cái suy nghĩ kỳ quái này. Cũng được, con muốn làm gì thì làm đi, mẹ làm chỗ dựa cho con. Cho dù mẹ không chống được, vẫn còn Lâm cữu cữu của con, mẹ liều mạng cũng sẽ để cho cữu cữu bảo vệ các con chu toàn.”
Dứt lời, Nhạn phu nhân rõ ràng cảm nhận được hai cánh tay của Nhạn Quy lại ôm nàng càng chặt hơn, như muốn ôm cả đời này vậy.
Nương, con tin người.
Nhưng Lâm cữu cữu cũng có thời điểm bất lực, nương yên tâm, cả đời này con gái sẽ không để mẹ có cơ hội phải đi cầu cữu cữu, càng không có khả năng để chúng ta rơi vào cảnh liều mạng.
…
“Đinh linh…”
Bên cạnh lá tùng ố vàng, chuông gió tráng men theo gió hòa tấu một bản nhạc, an phận ở một góc vương phủ.
Nhạn Quy nhìn thứ đỏ trắng chập chờn kia, miệng cười toe toét, tiến vào phủ Ngự Thân Vương mà không chút trở ngại.
Người người đều là mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, toàn bộ Kỳ Quốc có lẽ chỉ có Ngự thân vương Nguyên Trăn là chưa từng tuân theo quy luật tự nhiên này.
Mặc dù mặt trời lặn thì hắn nghỉ, nhưng xưa nay không mặt trời mọc thì làm.
Gần như phải đến khi nắng chiếu ba sào, mới thấy được hắn ra khỏi phòng ngủ.
Nhưng mà hôm nay, lúc Nhạn Quy đi vào hậu viện theo Tiết Tuân, lại thấy vị vương gia tôn quý vô cùng kia cầm xẻng nhỏ, đang vun đất cho một chậu hoa trước mặt…