Chương 10

Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Lúc truyền thoại phù của Sư tôn truyền đến, Vân Ca còn đang đùa tiểu đồ đệ.

“Giải thích!!!” Giọng nói của Sư tôn mang theo nồng nặc tức giận, khiến tiểu đồ đệ hoảng sợ.

Vân Ca sờ đầu tiểu đồ đệ , “hắc hắc” nở nụ cười: “Lá gan thế nào nhỏ như vậy a? Đây là giọng nói của sư công, đó chính là một con hổ giấy, không phải sợ.”

Tiểu đồ đệ tựa vào lòng Vân Ca, nghe Vân Ca tiếu ý dịu dàng trêu đùa, trong mắt hiện lên ánh sáng không rõ.

Lúc đến chỗ của sư tôn, Vân Ca đã chuẩn bị xong tâm lý đón nhận sự tức giận của sư tôn, ai bảo nàng tính kế sư tôn làm gì!

Kết quả không ngờ sư tôn vẻ mặt bình tĩnh, hiển nhiên đã đem lửa giận phát ra ngoài rồi.

Liêm trưởng lão nhìn một chút đại đệ tử không nói gì, cứ như vậy đứng ở nơi đó, khuôn mặt băng tuyết, thần thái tựa băng sương, khuôn mặt lại cực kỳ thanh tuyệt lãnh diễm. Thường nhân mặt lạnh như nàng nếu ít nói cũng sẽ giảm đi bảy tám phần xinh đẹp, nhưng nàng thoạt nhìn vẫn có loại cao ngạo thanh lãnh không nhiễm bụi trần.

Đồ đệ này của hắn, ở tu tiên giới có bao nhiêu người thích, hắn là biết đến, nhưng chính là không có một ai dám đứng bên cạnh nàng

Trong lòng Vân Ca bị sư tôn nhà nàng nhìn đến sợ hãi, lần trước bị nhìn như vậy, sau đó nàng liền bị cấm túc ba năm…

Tâm hảo mệt mỏi, sư tôn lại cứ thích không nói lời nào, khiến người ta đến đoán! Đoán thì đoán, còn phải xoắn mười tám vòng mà đoán, sư tôn thật sự đem não của đồ đệ hắn xem như sơn đạo rồi? Còn cong mười tám vòng?

Ha ha… Nàng bây giờ có thể tiến lên bóp cổ sư tôn, rống một câu: “Ngươi muốn nháo loại nào? Cho một cái thống kɧօáϊ a!” Ách….. Đương nhiên là không thể, vì vậy Vân Ca dưới ánh mắt phức tạp của sư tôn nhà nàng tiếp tục đứng.

“Vân Ca….” Sư tôn cuối cùng mở miệng.

“Sư tôn….” Vân Ca cúi đầu, sư tôn ngài có việc thì nói a, nghìn vạn lần đừng dùng ánh mắt oán hận của ngươi….ách… Sai, dùng ánh mắt hận không thể đem đồ đệ phân thây nhìn ta a! Kiếp trước đã bị thân thích nhà nàng nhìn ra bóng ma tâm lý rồi…

“Ngươi muốn thu đồ đệ thì thu đi.” Liêm trưởng lão thở dài một hơi, còn còn chưa từng thấy qua Vân Ca muốn thu tiểu đồ đệ, nhưng đây cũng là nhiều năm như vậy Vân Ca lần đầu tiên có một người thân cận.

Trong lòng Vân Ca đại hỉ, lần trước sư tôn nhà nàng đáp ứng là có lệ, Vân Ca đương nhiên biết, lúc này đây sư tôn thật sự đã thỏa hiệp: “Đa tạ sư tôn.”

Liêm trưởng lão thấy vẻ mừng rỡ trong mắt Vân Ca, trong lòng thở dài, lúc nào đó cũng nên đến xem tiểu đồ tôn này.

Thời gian còn lại, Vân Ca nghe sư tôn nhà nàng dài dòng một đống lớn, đơn giản là thế nào dạy đồ đệ….

Vân Ca nghe sư tôn nói đạo lý rõ ràng, nhưng trong lòng mỉa mai, sư tôn, dạy đồ đệ chuyện này, ngươi rất lành nghề sao?

Lúc mới nhập môn, đã bị sư tôn ném cho một quyển nhập môn tâm pháp, sau đó phân phó mấy ngoại vi đệ tử nhớ kỹ đưa cơm, sau đó vài năm không thấy được bóng dáng sư tôn đâu, vài năm sau, có thêm mấy sư đệ sư muội, Vân Ca cảm thấy đối với các sư đệ sư muội mà nói, số lần gặp nàng còn nhiều hơn gặp sư tôn còn là dưới tình huống nàng ba năm năm năm bế quan một lần, cho nên giọng nói dạy đồ đệ của sư tôn bị Vân Ca tự động bỏ qua.

Liêm trưởng lão nhìn thoáng qua đồ đệ của mình, đứng dưới tọa hạ, mi dài rũ xuống, lạnh như băng sương, trong lòng chỉ có thể thở dài, đồ đệ này khẳng định không có nghe gì cả.

“Ngươi trở lại hảo hảo tu luyện, đến kết đan kỳ, vi sư tự mình thỉnh chưởng môn chủ trì.” Liêm trưởng lão nhìn về phía Vân Ca, trong mắt tràn đầy từ ái.

Vân Ca run lên, trêи người bị sư tôn động kinh nhà nàng làm nổi ra một tầng da gà: “…..” Chứng động kinh gián đoạn của Sư tôn lại phát tác….

……

Lúc trở lại động phủ, Vân Ca đem nhập môn tâm pháp cuối cùng sư tôn ném tới ra, tiểu đồ đệ là linh mạch hệ mộc, nhập môn tâm pháp của nàng ấy không giống của nàng trước kia.

Vân Ca chạm vào tiểu đồ đệ đang đắp da lông nhung nhung của Hỏa Diễm Thú, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác kiên định.

“Tiểu đồ đệ a, sau này vi sư sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi.” Vân Ca đem da lông màu trắng làm chăn mà lôi kéo.

Vân Ca cũng không vội vã khiến tiểu đồ đệ tu luyện, tâm tính của tiểu đồ đệ bây giờ cũng không thích hợp tu luyện, hiện tại quan trọng nhất là khiến tiểu đồ đệ mở ra khúc mắc, làm một tiểu hài tử hoạt bát sống động.

Cho nên tiểu đồ đệ vừa tỉnh lại, liền phát hiện mình đã không còn ở trong động phủ.

Cách nghĩ của Vân Ca rất đơn giản, tâm bệnh cần dùng tâm dược.

Nếu như vẫn luôn ở động phủ của nàng, bệnh của tiểu đồ đệ rất khó có tiến triển, trước đây Vân Ca cũng không dám đem tiểu đồ đệ đặt chung với những nội môn đệ tử khác, hiện tại, trêи cơ bản cả Vân Phù Môn đều biết tiểu đồ đệ là đại đệ tử tương lai của nàng, hơn nữa linh mạch hệ mộc tính cách ôn hòa, chưa bao giờ gây sự, để tiểu đồ đệ ở chung với những đệ tử cùng tuổi cùng hệ linh mạch, Vân Ca cảm thấy đối với bệnh của tiểu đồ đệ sẽ có lợi.

Liêm trưởng lão đương nhiên đồng ý hành động này, tuy rằng trong số đồ đệ chữ là Lâm không nhiều nhưng đệ tử hệ mộc có rất nhiều, để tiểu đồ tôn theo đệ tử hệ mộc học tập, đồ đệ của hắn cũng sẽ thỏa mái hơn.

Đệ tử của Vân Phù Môn sau khi nhập môn kiến thức cơ bản là do tu sĩ đặc biệt truyền thụ, Vân Ca đương niên là một ngoại lệ.

Vân Ca cảm thấy… Bản thân không có bạn bè, sư đệ sư muội cũng không thế nào thân cận ngay cả sư tôn lúc trước cũng không để cho nàng theo mọi người cùng nhau học tập, cho nên không thể để cho tiểu đồ đệ bước theo con đường của nàng.

Nhưng, phải nói thế nào nói chuyện này với tiểu đồ đệ đây?

Vân Ca còn nhớ rõ tiểu chất nữ nhà nàng lúc trước bị lừa đến nhà trẻ, sau đó tươi sống ngược đãi lỗ tai của lão sư nhà trẻ ba giờ liền!

Tuy rằng Vân Ca tưởng tượng không ra dáng vẻ tiểu đồ đệ nhu thuận đáng yêu nhà nàng lăn lộn trêи mặt đất khóc lóc om sòm, nhưng có thể tưởng tượng tiểu đồ đệ một câu nói cũng không nói, thần thái trong ánh mắt, ngồi yên một chỗ, ba canh giờ cũng sẽ không đổi tư thế. Vân Ca thở dài một hơi, nghĩ như vậy, nàng ngược lại tình nguyện để tiểu đồ đệ lăn lộn khóc lóc om sòm a!

“Sư tôn….” Khuôn mặt nho nhỏ của Tiểu đồ đệ ẩn dưới mao nhung màu trắng, có vẻ càng thêm khéo léo chọc người trìu mến.

“Tiểu đồ đệ….” Vân Ca sờ đầu tiểu đồ đệ, cho tới bây giờ, tiểu đồ đệ nói cũng chỉ có hai chữ này, chính là sư tôn, những thứ khác đều không hề nói qua.

Vân Ca một tay đem tiểu đồ đệ ôm vào lòng, một tay cầm lấy cao điểm trêи đĩa ngọc: “Muốn ăn không?”

Tiểu đồ đệ không nhìn cao điểm, cũng không gật đầu hay lắc đầu, không nói gì, chỉ là đôi mắt gắt gao nhìn Vân Ca, tựa như nếu không nhìn chằm chằm như vậy, một giây kế tiếp nàng sẽ lập tức biến mất.

Vân Ca nhìn ánh mắt này, đột nhiên nghĩ đến gì đó, từ lúc nàng trở về bắt đầu, tiểu đồ đệ cứ như vậy nhìn nàng chằm chằm, mắt cũng không chớp.

Lúc nàng đến chỗ sư tôn, là chờ tiểu đồ đệ ngủ rồi mới đi, lúc trở lại, liền thấy ánh mắt tiểu đồ đệ đã như thế…

Trong lòng Vân Ca một trận hổ thẹn. Nàng thế nào lại quên chuyện này?

Nhấn Mở Bình Luận