Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ
Bởi vì là đệ tử đặc thù, cho nên nên Tiểu Huyễn Mạt đến cũng không phải nơi đệ tử thân truyền đến, mà là nên truyền thụ cho nội môn đệ tử nhập môn.
Bởi vì trong đời chữ Lâm Vân Ca tu vi cao nhất, nói cách khác những đệ tử trong đời chữ Lâm còn không có đệ tử, Huyễn Mạt là một đệ tử duy nhất hiện nay có chữ lót là Huyễn, tất cả những đệ tử nhập môn đều xem như là sư thúc của Tiểu Huyễn Mạt.
Chính là bởi vì nguyên nhân này, cho nên Tiểu Huyễn Mạt ngày đầu tiên đến truyền thụ nhập môn, đích thân Vân Ca dẫn theo Tiểu Huyễn Mạt.
Trong lòng Vân Ca, Tiểu Huyễn Mạt là ai, là tri kỷ tiểu áo bông của nàng, nhu thuận hiểu chuyện, nỗ lực.
Không có đặc quyền của đệ tử chân truyền ( đại đệ tử), cho nên tiểu đồ đệ chỉ có thể theo một đám đệ tử linh căn khác nhau mà học tập, trong lòng Vân Ca rất lo lắng.
Kỳ thực Vân Ca suy nghĩ nhiều quá, tất cả mọi người đều biết tiểu sư điệt này không có cách nào dẫn khí nhập thể, cũng không dám cho nàng sắc mặt, không có cách nào dẫn khí nhập thể, nhưng vẫn được đệ nhất nhân trong hàng chữ Lâm của Vân Phù Môn cố chấp thu làm đệ tử, nếu như không phải là bởi vì không có cách nào dẫn khí nhập thể, vốn đã là đại đệ tử, cho nên cho dù không ai tiếp xúc qua tiểu sư điệt này, trong lòng mỗi người đều biết người này không thể chọc!
Lúc Vân Ca nắm tay Tiểu Huyễn Mạt xuất hiện ở chủ phong, mọi người đem địa vị của tiểu bất điểm sau lưng Vân Ca lại một lần nữa đề cao.
Vân Ca có chút lo lắng, Tiểu Huyễn Mạt thật chặt cầm lấy vạt áo của nàng, khiến Vân Ca nhớ lại lúc mới vào nhà trẻ, một đám Tiểu Hùng hài tử khóc đến rung trời , đương nhiên Tiểu Huyễn Mạt nhà nàng không phải Tiểu Hùng hài tử, lại là lần đầu tiên rời khỏi nàng, cho nên sợ là chuyện nhất định.
Vân Ca ngồi xuống: “Mạt Mạt, nếu sợ chúng ta trở về?” Vân Ca thật ra thì vẫn là hy vọng dẫn Tiểu Huyễn Mạt trở về, hiện tại Tiểu Huyễn Mạt còn nhỏ, Vân Ca có thể cảm giác được nàng có bao nhiêu hy vọng mình có thể cường đại, dù sao không phải mỗi một hài tử chưa dẫn khí nhập thể không thể dùng linh lực chống lạnh đều có thể kiên trì mỗi ngày một mình len lén chạy ra sau níu băng thiên tuyết địa.
Nhưng cũng là bởi vì như vậy, Vân Ca mới rối rắm, Tiểu Huyễn Mạt sớm muộn gì cũng sẽ biết mình không có cách nào dẫn khí nhập thể, khẳng định đời này cũng không thể tu tiên.
Vân Ca hy vọng ngày này có thể đến chậm một chút.
“Không cần, sư tôn.” Trêи mặt Tiểu Huyễn Mạt rõ ràng còn mang theo khϊế͙p͙ ý khi lần đầu tiếp xúc những người khác, nhưng trong đôi mắt nhỏ càng nhiều hơn chính là kiên trì: “Ta là đệ tử của sư tôn….” Tiểu Huyễn Mạt buông góc áo của Vân Ca ra, hướng phía nhập môn đạo tràng mà đi.
Nhìn Tiểu Huyễn Mạt bóng lưng kiên định, trong lòng Vân Ca một trận phức tạp, đây là đệ tử của nàng, có thể dẫn khí nhập thể hay không thì có ảnh hưởng gì đâu?
Đệ tử phụ trách hướng dẫn nhập môn là thay phiên nhau, cũng chính là xem như là nhiệm vụ tông môn, hầu như mỗi đệ tử chân truyền cũng sẽ có lúc này.
Vân Ca có chút kinh ngạc, lúc này đây đệ tử phụ trách hướng dẫn nhập môn lại là đại đệ tử của chưởng môn, Phù Nham.
Vân Ca chỉ gặp Phù Nham một lần, khi đó vẫn là lúc nhập môn không lâu, ngay lúc đó nàng mới vừa xuyên qua, cái gì cũng đều không hiểu, khi đó Phù Nham đã là đại đệ tử của chưởng môn.
Phù Nham là đại đệ tử của chưởng môn, theo lý thuyết, thân phận hẳn là cao hơn Vân Ca, nhưng bởi vì tu vi của Phù Nham không hơn Vân Ca, cho nên cũng phải xưng Vân Ca một tiếng: “Đại sư tỷ.”
“Phù Nham sư đệ.” Vân Ca gật đầu thăm hỏi.
Vài chục năm không gặp, khí chất của Phù Nham so với lần đầu tiên lúc gặp mặt càng thêm nhu hòa, không hổ là “Quân tử tàng kiếm” của Vân Phù Môn.
Quân tử như ngọc, như trác như ma.
“Đại sư tỷ yên tâm, sư đệ sẽ chiếu cố thật tốt tiểu sư điệt.” Phù Nham cười đến ôn hòa, ánh mắt nhìn Vân Ca có một loại tình cảm không biết tên.
Vân Ca bị nhìn đến da đầu tê dại, nàng kiếp trước không thích bị người ta dùng thứ ánh mắt này nhìn, quá không được tự nhiên rồi: “Vậy làm phiền sư đệ.”
Đệ tử xung quanh hoặc nhiều hoặc ít đều ném đến ánh mắt tò mò.
Nhưng không người nào dám tiến lên nói cái gì, thân phận của hai người đặt ở nơi đó, ai dám tiến lên?
Vân Ca cuối cùng xác định tiểu đồ nhi không khóc rồi mới rời đi.
Vân Ca cũng không trở về động phủ tĩnh toạ tu luyện, mà là đi tàng thư thất của Vân Phù Môn.
Đến thế giới này nhiều năm như vậy, Vân Ca ngoại trừ lúc mới bắt đầu từng đến tàng thư thất, liền không đến nữa, khi đó, nàng hầu như một giờ khắc đều tu luyện, nghĩ phải cường đại, như vậy lúc tất cả phát sinh nàng sẽ không bị động như vậy, hơn nữa sư tôn nhà nàng dung túng, Vân Ca cũng không cần sinh hoạt giống những đệ tử chân truyền khác.
Thấy Vân Ca tiến đến, người của tàng thư các rất nhanh liền chào hỏi: “Đại sư tỷ.”
“Tự ta tìm.” Vân Ca cũng không có hỏi người của tàng thư các, chỉ là trực tiếp đi lên lầu hai.
Vân Ca muốn biết tình trạng của tiểu đồ đệ có tiền lệ hay không, còn có khả năng tu tiên hay không, có lẽ nói là có thể có phương thức khác để tiến hành tu luyện mà không cần dẫn khí nhập thể.
Thẳng đến tiểu đồ đệ học xong, Vân Ca vẫn không tìm được, Vân Ca trở lại động phủ liền thấy Tiểu Huyễn Mạt ánh mắt trong suốt nhìn nàng.
“Sư tôn…..” Trong nháy mắt nhìn thấy Vân Ca, tiểu nha đầu kia liền xông đến: “Rất nhớ ngươi.” Nha đầu kia vừa nói vừa dùng khuôn mặt nhỏ của mình cọ cọ khuôn mặt Vân Ca: “Sư tôn có nhớ Huyễn Mạt không?”
Vân Ca cũng cọ cọ khuôn mặt của nha đầu kia: “Nhớ.”
“Hắc hắc….” Nha đầu kia nghe được đáp án bản thân mong muốn, cười đến đặc biệt ngu ngốc, đôi mắt nhỏ giống như chưa một mặt trời đang phát quang tản nhiệt.
“….” Vân Ca không khỏi chua xót, hài tử này….
“Sư tôn, ta nói cho ngươi nga, hôm nay sư thúc dạy chúng ta thật nhiều!” Tiểu Huyễn Mạt không chịu xuống khỏi người Vân Ca, giọng nói mềm ngọt, ghé vào bên tai Vân Ca nói chuyện cả ngày hôm nay.
Vân Ca xoa đầu Tiểu Huyễn Mạt, cười nói: “Mới một ngày thôi, sư thúc liền đem ngươi thu mua? Có phải say này có sư thúc cũng không cần sư tôn nữa hay không?”
“Mới sẽ không!” Nha đầu kia bĩu môi, ủy khuất vô cùng: “Sư tôn là tốt nhất, ta có vô số sư thúc, nhưng chỉ có một sư tôn bảo bối, đúng vậy! Sư tôn là bảo bối! Sư thúc đều là cây cỏ!” Nha đầu kia ngữ khí thận trọng, dùng ngữ khí tiểu hài tử nói như vậy….
Vân Ca thiếu chút nữa cười đến đau bụng: “Ngươi học với ai?” Vân Ca điểm lên trán tiểu đồ nhi một cái.
Thấy Vân Ca cười đến thở không được, Tiểu Huyễn Mạt mất hứng, bĩu môi, không nói lời nào, hai má phồng lên, đôi mắt phượng dài nhỏ dường như bị một tầng sương mỏng bao phủ, nghiêng đầu sang chỗ khác, lộ ra một đoạn cần cổ trắng noãn, chính là không nhìn đến Vân Ca.
Vân Ca vội vàng ngừng trêu đùa, cẩn thận vươn tay chọc má tiểu đồ đệ, tiểu đồ đệ tiếp tục không để ý nàng, sau đó liền thấy đôi mắt vốn dĩ bị sương mỏng bao phủ thoáng chốc bắt đầu mưa, lã chã rơi vào trêи lưng bàn tay của Vân Ca.
Vân Ca lại càng hoảng sợ.” Tại sao khóc? Vi sư chính là đùa giỡn một chút, đừng khóc, sư tôn biết trong lòng Tiểu Huyễn Mạt nhà chúng ta, sư tôn là bảo bối!” Vân Ca chỉ nghĩ bản thân trêu đùa tiểu đồ đệ, tổn thương lòng tự trọng của tiểu đồ nhi, Vân Ca thầm nghĩ, tiểu đồ nhi có một trái tim thủy tinh a!
“Sư tôn….” Tiểu đồ nhi quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ ʍôиɠ lung nhìn Vân Ca, ngữ khí ủy khuất đến cực độ: “Huyễn Mạt chỉ có một sư tôn, mà sư tôn sẽ có thật nhiều đồ đệ….” Nước mắt của Tiểu Huyễn Mạt lã chã rơi xuống, ngữ khí càng ngày càng ủy khuất: “Sư tôn còn cười Huyễn Mạt….”
Vân Ca sửng sốt một chút, nàng thật không ngờ Huyễn Mạt sẽ vì nguyên nhân như vậy…
Huyễn Mạt làm sao sẽ nghĩ đến chuyện nàng có thật nhiều đồ đệ? → trước đây chưa nói qua, hôm nay đến nhập môn đạo tràng → có người ở trước mặt tiểu đồ nhi nói gì đó? → bởi vì tiểu đồ nhi thể chất đặc thù? → tiểu đồ nhi không biết bị bao nhiêu ủy khuất mới có thể như vậy!
Suy diễn trong đầu Vân Ca kết thúc, sau đó ôm chặt tiểu đồ nhi: “Huyễn Mạt ngoan, mặc kệ sư tôn có bao nhiêu đồ đệ, đó đều không phải là ngươi!” Vân Ca cảm giác mình cho dù có thêm đồ đệ, cho dù là đại đệ tử, cũng sẽ không đối đãi giống như đối với tiểu đồ nhi.
“….” Nha đầu kia lại ghé vào trong lòng Vân Ca, ở góc độ Vân Ca không thấy được, khóe miệng khẽ cong.
Sư tôn của nàng, thế nào lại là sư tôn của người khác?
Vân Ca nhíu mày, là ai ở trước mặt tiểu đồ đệ nói huyên thuyên? Khiến tiểu đồ đệ khó chịu như vậy? Trong lòng Vân Ca tưởng tượng vô số tràng cảnh, càng nghĩ càng cảm thấy đồ nhi chịu ủy khuất: “Mạt Mạt yên tâm, sau này nếu như sư tôn muốn thu đệ tử, nhất định phải thông qua đồng ý của ngươi ,có được không?” Lẽ ra Vân Ca cũng là muốn sau này tìm một đại đệ tử để bảo vệ tiểu nha đầu nhà nàng, cho nên yêu cầu như vậy cũng rất bình thường.
Tiểu nha đầu nghe nói như thế, bật người nín khóc, mỉm cười, “bẹp” một cái mang mang theo nước mắt và vân vân hôn lên gương mặt Vân Ca: “Sư tôn tốt nhất!”