Chương 17

Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Từ sau khi nói ra, Vân Ca phát hiện tiểu đồ đệ càng ngày càng mở lòng, tuy rằng vẫn dính người giống như trước nhưng rõ ràng nhất gan lớn hơn không ít.

“Sư tôn, ta thật sự không thể đi thí luyện sao?” Tiểu đồ nhi mắt lom lom nhìn Vân Ca, trong mắt tràn đầy đều là hiếu kỳ.

Vân Ca gõ đầu tiểu đồ nhi một cái: “Đã quên sư tôn nói với ngươi thế nào rồi sao?” Thí luyện là phần sau của hướng dẫn nhập môn, tất cả nội môn đệ tử cùng đi thí luyện tràng, kỳ thực cũng chính là phía sau núi, bất quá không phải khu vực tiểu linh thú cấp một, mà là địa bàn của tiểu linh thú cấp hai.

Vân Ca làm sao có thể yên tâm đem tiểu đồ đệ ném vào đó, cho nên ngay từ đầu cũng đã nói với Phù Nham, Tiểu Huyễn Mạt không cần thí luyện.

Tiểu Huyễn Mạt trở lại về liền bắt đầu lắc lắc tay Vân Ca: “Sư tôn, Lâm Lâm bọn họ đều đi….”

“Lâm Lâm là tiểu đồng bọn của ngươi sao?” Vân Ca lần đầu tiên từ trong miệng Tiểu Huyễn Mạt nghe được tên của những đệ tử khác.

Vân Ca cũng không nghe nói Tiểu Huyễn Mạt ở hướng dẫn nhập môn có chơi cùng ai, đương nhiên cũng không có thấy Tiểu Huyễn Mạt tốt với ai, đây vẫn là lần đầu tiên từ trong miệng Tiểu Huyễn Mạt nghe được tên của những đệ tử khác, Vân Ca đương nhiên coi trọng, bạn bè và vân vân, phẩm hạnh rất trọng yếu!

“Lâm Lâm thường giúp ta, hắn rất tốt.” Tiểu Huyễn Mạt mắt to chớp chớp, giọng nói ngọt mềm: “Sư tôn, ta đã đáp ứng hắn rồi, cùng đi !”

Nếu như nàng không đến, làm thế nào thu thập đám người không có mắt kia?!

Vân Ca trong lòng vui vẻ, Tiểu Huyễn Mạt có bằng hữu? Còn hẹn cùng nhau thí luyện?

“Lâm Lâm rất lợi hại!” Tiểu Huyễn Mạt tiếp tục nói: “Đã là luyện khí nhị cấp!” Bất quá rất nhanh thì sẽ không phải nữa.

“Được rồi, sư tôn đưa ngươi đi, bất quá có chuyện gì thì ném vỡ cái ngọc bội này, biết không?” Vân Ca không qua nổi Tiểu Huyễn Mạt làm nũng, không thể làm gì khác hơn là đeo ngọc bội cho Tiểu Huyễn Mạt, nghiêm túc nhìn Tiểu Huyễn Mạt.

Thí luyện cũng không có hung hiểm đặc biệt, đồng thời tiểu đồng bọn kia còn là luyện khí nhị cấp, vấn đề cũng không lớn, Vân Ca cũng không hy vọng Tiểu Huyễn Mạt không có bằng hữu, nàng có thể cho Tiểu Huyễn Mạt là quan tâm đến từ trưởng bối, tình bạn đến từ bạn đồng lứa là nàng không cho được, Vân Ca cũng không hy vọng Tiểu Huyễn Mạt không có bằng hữu, cho nên chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như thế!

“Sư tôn tốt nhất!” Tiểu Huyễn Mạt vừa nghe nói như thế, bật người nhào tới, một ngụm hôn lên mặt Vân Ca: “Sư tôn, chúng ta đi nhanh đi, nếu không tất cả mọi người đều sẽ lên đường!”

“Được, ta đưa ngươi đi!” Vân Ca trực tiếp ngự kiếm dẫn theo Tiểu Huyễn Mạt đi khu thí luyện ở hậu sơn.

Lúc Vân Ca đến, Phù Nham đã mở ra cấm chế ở khu vực của nhị cấp tiểu linh thú, quay đầu lại liền thấy Vân Ca ngự kiếm mà đến.

Bởi vì ngự kiếm, tay áo màu trắng phi tuyệt, vạt áo phiêu nhiên, tóc dài đen tuyền ngang thắt lưng đơn giản buộc lại, tóc đen trêи y phục tuyết trắng, hắc bạch mãnh liệt tương phản, phản chiếu ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, da trắng hơn tuyết, khuôn mặt đường nét tinh xảo, lại bị một tầng khí tức lạnh băng vây quanh, khiến kẻ khác chùn bước.

“Đại sư tỷ.” Phù Nham đã đi tới, có chút không hiểu nhìn thoáng qua Tiểu Huyễn Mạt được bao bọc đến giống như bánh chưng phía sau Vân Ca, không phải nói không tham gia sao?

Phù Nham cùng toàn thể đệ tử xem như là hiểu được địa vị của phế vật tiểu sư điệt trong lòng đại sư tỷ của các nàng rồi, mỗi lần cũng chỉ có đối mặt phế vật tiểu sư điệt cái gì cũng không biết này, khuôn mặt lạnh như băng sương của đại sư tỷ mới có tình tự.

“Huyễn Mạt muốn cùng thí luyện.” Vân Ca ý bảo Huyễn Mạt đi đến, Huyễn Mạt ôm Vân Ca một chút sau đó chạy đến chỗ của những đệ tử khác.

Vân Ca có chút đau lòng, cũng không có một đệ tử nào tiến lên nói chuyện với Tiểu Huyễn Mạt, vóc dáng nho nhỏ đứng lẻ loi trong các đệ tử đang tốp năm tốp ba thành quần kết đội có vẻ phá lệ cô đơn!

Vân Ca chú ý một chút, sau đó liền thấy ánh mắt Tiểu Huyễn Mạt sáng lên, lại thấy Tiểu Huyễn Mạt hướng phía một thiếu niên vóc dáng cao gầy chạy đến, Vân Ca vừa đoán đã biết đó phải là Lâm Lâm đi?

Trong lòng Vân Ca có chút may mắn, bản thân đã đáp ứng Tiểu Huyễn Mạt, thật vất vả có một người bạn, làm sao có thể bởi vì nguyên nhân của gia trưởng mà mất đi?

“Đại sư tỷ, ta đưa các đệ tử vào.” Phù Nham ôn hòa nói, Vân Ca gật đầu.

……

“Phế vật, ngươi đây là lại tới tặng đồ?” Vừa vào khu vực nhị cấp tiểu linh thú, Lâm Lâm liền lên tiếng.

Tiểu Huyễn Mạt liếc mắt nhìn Lâm Lâm, sau đó trực tiếp đi ra ngoài, những người khác thấy như vậy một màn, đều không dám nói gì, hai người kia đều không thể trêu vào, một người tuy rằng giống như bọn họ chữ lót là Lâm, nhưng ai cũng biết Lâm Lâm này là tư sinh tử của Tu trưởng lão, mới vừa tìm trở về, cưng chìu vô cùng, một người khác, tuy rằng cái gì cũng không biết, sau này cũng không có uy hϊế͙p͙, nhưng phía sau là đệ nhất nhân trong hàng chữ Lâm của Vân Phù Môn, nếu như nàng ở trước mặt sư tôn nhà nàng nói gì đó, bọn họ sẽ chịu không nổi!

Còn có loại cách nghĩ bí ẩn, từ lúc vừa vào Vân Phù Môn cũng đã nghe nói đại sư tỷ, vừa rồi cũng nhìn thấy đại sư tỷ phong hoa tuyệt đại, nhân vật như vậy, đệ tử như vậy…. Mơ hồ cảm thấy sư điệt phế vật này là vết nhơ của đại sư tỷ hoàn mỹ, cho nên cũng liền mặc cho Lâm Lâm nói như vậy, thậm chí có cảm giác âm thầm vui vẻ! Lâm Lâm nhìn thấy Tiểu Huyễn Mạt vẫn như trước đây không để ý tới hắn, trong lòng tức giận, đi lên trước đã nghĩ giống như trước đây cướp đồ vật của Tiểu Huyễn Mạt, Tiểu Huyễn Mạt không có phản kháng, chỉ là một đôi mắt hồ ly nhìn Lâm Lâm giống như nhìn người chết.

Lúc này, một tiếng gầm rú khiến tất cả đệ tử hồi phục tinh thần, là nhị cấp băng thú!

Quả nhiên, tiếp theo liền thấy một con nhị cấp băng thú chui ra… Sau đó ngây ra một lúc…

Mọi người bật người theo bản năng tìm chỗ trốn, bao gồm Tiểu Huyễn Mạt, cũng không bao gồm Lâm Lâm, hắn là luyện khí nhị cấp, đối phó một con nhị cấp băng thú có chút cật lực, bất quá vừa lúc lập uy! Lâm Lâm nghĩ thật hay!

Lúc nhị cấp băng thú thấy “tiểu gà bệnh” đang thất kinh tìm chỗ trốn, ngây ngốc tại chỗ, cũng đã lên cấp hai rồi, vì sao lại gặp nữa? Thật là muốn khóc! Cũng rất muốn trốn, làm sao bây giờ? (chắc quý vị còn nhớ tiểu băng thí cấp 1 đáng thương bị tiểu Huyễn của chúnh ta đánh chứ =)))

Nó bây giờ còn nhớ kỹ khí tức của tiểu gà bệnh này, phải nói đời này đều sẽ không quên, rõ ràng là khí tức ngọt ngào dễ ăn như vậy, kết quả…. Không muốn nhớ lại nữa!

Lúc nhị cấp băng thú muốn chạy trối chết, một khí tức truyền tin đến khiến nó trong nháy mắt hưng phấn, chịu đòn thì chịu đòn, nói cho cùng da dày thịt béo!

Tất cả đệ tử liền thấy nhị cấp băng thú thoáng chốc ra sức công kϊƈɦ, các đệ tử ra sức chạy trối chết, chỉ có một người còn đang ở tại chỗ!

Nhị cấp băng thú tượng trưng mà công kϊƈɦ những người khác khác, đã bắt đầu cường điệu công kϊƈɦ những đệ tử phản kháng, cũng chính là Lâm Lâm!

Lâm Lâm vẫn có thực tài, dù sao phụ thân là trưởng lão, tuy rằng mới vừa biết được không lâu, nhưng cũng là các loại linh dược bồi bổ, hơn nữa đã bắt đầu tu luyện, cho nên có thể cùng con nhị cấp băng thú này ngang sức!

Đột nhiên, dị biến nổi lên, khí tức trêи người nhị cấp băng thú biến đổi, từ trêи người nhị cấp băng thú bạo phát ra, đệ tử ở đây ngoại trừ Lâm Lâm tất cả cũng chỉ mới vừa dẫn khí nhập thể, đâu chống được cổ bạo khí này, thoáng chốc toàn bộ hôn mê bất tỉnh!

Nhấn Mở Bình Luận