Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ
“…..” Sau khi trở lại động phủ, tiểu đồ nhi từ trêи người Vân Ca xuống đến: “Sư tôn ta đến hậu sơn luyện kiếm!”
“Ân, không nên nóng lòng, trở về sớm một chút! Ta ở chỗ này làm cơm chờ ngươi!”
Bởi vì tiểu đồ nhi thích đến hậu sơn, hơn nữa Vân Ca ở trêи người tiểu đồ nhi đặt mấy tầng cấm chế, tiểu đồ nhi lại chỉ ở khu vực nhất cấp tiểu linh thú, Vân Ca chậm rãi cũng yên lòng để tiểu đồ nhi một mình đến hậu sơn luyện kiếm.
Linh khí tùy ý lưu chuyển trong một góc khuất, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện linh lực lưu chuyển nơi nào đó hoàn toàn bao vây lại. Hoàn toàn không cảm giác được bên trong có cái gì dị thường. Nếu như đủ đủ cao, sẽ phát hiện khu vực giống như bị một cái tráo chụp lên, bên trong cũng không bình thường như vẻ ngoài! Từng đạo kiếm khí như sét đánh cắt không khí, trong không gian nho nhỏ tạo thành trận trận không khí bạo chuyển.
Đột nhiên, tiểu cô nương đứng tại chỗ đột nhiên mở mắt, kiếm khí từ trong tay thoát ra hóa thành vô số đạo chiêu thức bén nhọn hung hăng rơi trêи mặt đất, mở ra một cái hố thật to trêи mặt đất.
Một đám tiểu linh thú đứng một bên run lẩy bẩy…
Rõ ràng khí tức trêи người người này rất dễ ngửi, nhưng…. Nàng thật là hung tàn!
Tiểu Huyễn Mạt thu hồi kiếm, sau đó bước đến.
Một đám tiểu linh thú càng run lợi hại hơn…. Trong lòng sợ hãi lui về phía sau nhưng cả người lại hoàn toàn không nghe khống chế nhịn không được đi về phía Tiểu Huyễn Mạt, từng tế bào trong thân thể đều triệt để phản bội! Một đám tiểu linh thú linh trí cũng không lớn, cho nên mới phải có mâu thuẫn lớn như vậy!
Tiểu Huyễn Mạt nhìn thoáng qua tiểu linh thú lạnh run, không biết là bởi vì hưng phấn hay là bởi vì sợ hãi: “Phế vật!”
Một đám tiểu linh thú đón gió rơi lệ, đúng vậy! Chúng nó đều là phế vật, sai! Chúng nó không phải phế vật! Tuy rằng linh thú khác cùng tu sĩ thấy bọn nó đều sẽ cảm thấy chúng nó chỉ có nhất cấp, nhưng bản thân chúng nó lại biết chúng đã là tam cấp!
Nhưng tam cấp này có được vô cùng…..
Tiểu Huyễn Mạt đã bắt đầu động thủ, trực tiếp một kiếm chém đến, mấy con tiểu linh thú còn chưa hoãn thần, chỉ có thể dựa vào bản năng phản kháng…
Cuối cùng tất cả tiểu linh thú mệt mỏi quỳ rạp trêи mặt đất, Tiểu Huyễn Mạt nhìn cũng không có liếc mắt nhìn, liền xoay người rời khỏi, lưu lại đám tiểu linh thú cử động cũng khổ sở…
Lúc Tiểu Huyễn Mạt trở lại động phủ, đầu tiên nhìn thấy chính là nụ cười của Vân Ca…
Không có mấy người có thể nhìn thấy biểu tình hờ hững băng lãnh bị nụ cười thay thế này của nàng.
Khóe môi khẽ cong, đôi mắt không tự chủ cũng cong lên, quang mang vui sướиɠ nở rộ giữa đôi mắt đen. Sư tôn dáng vẻ sặc sỡ loá mắt như vậy, câu hồn đoạt phách, thật muốn giấu đi, hoặc là….. Giết chết kẻ đã nhìn thấy dáng vẻ này của sư tôn….
Tiểu Huyễn Mạt nheo mắt lại, trong mắt tràn đầy nguy hiểm mà nhìn về phía người khiến sư tôn nở nụ cười.
“Tiểu sư điệt trở về!” Phù Nham đối với Tiểu Huyễn Mạt ấn tượng rất tốt, còn nhớ rõ thời gian hắn hướng dẫn nhập môn, hài tử này ở bên dưới lắng nghe, chưa từng bởi vì đại sư tỷ cưng chìu mà kiêu ngạo, cũng không bởi vì không thể dẫn khí nhập thể mà cam chịu, là một tiểu cô nương tốt.
“Sư thúc….” Tiểu Huyễn Mạt đã thu liễm tất cả biểu tình, từng bước chạy đến, sau đó kéo tay Vân Ca, xấu hổ gọi Phù Nham một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Vân Ca: “Sư tôn…..”
“Thật ngoan.” Vân Ca sờ mũi Tiểu Huyễn Mạt, cả người mang theo ánh sáng mẫu tính rực rỡ.
“Đại sư tỷ, thứ ngươi muốn đã cho ngươi, ta về trước, nếu có gì cần có thể trực tiếp tới tìm ta.”
“Ân, lần này đa tạ sư đệ.” Vân Ca cảm thấy sư đệ này cũng không tệ lắm.
“Không có việc gì, nên làm.” Trong lòng Phù Nham còn nghĩ đến nụ cười của Vân Ca lúc vừa nhìn thấy 《 bách vật chí 》 trong tay hắn, nụ cười kia…
……..
Lúc trở lại động phủ, Vân Ca cảm thấy tiểu đồ nhi nhà nàng biểu tình có chút không đúng: “Tiểu Huyễn Mạt?”
“Sư tôn….” Lúc Tiểu Huyễn Mạt ngẩng đầu, Vân Ca cảm giác mình nhìn lầm rồi, tiểu nha đầu nhìn thoáng qua đồ vật bên trong động phủ, sau đó bật người ôm lấy đùi Vân Ca, có chút lấy lòng, nói: “Sư tôn, thật sự không ăn ích cốc đan sao? Sư tôn ngươi mỗi ngày nấu ăn cho ta rất vất vả!”
Vân Ca nghe nói như thế sờ mũi, sâu kín nói: “Tiểu đồ nhi, ngươi như vậy sẽ làm tổn thương trái tim yếu đuối của sư tôn…..”
“Chúng ta ăn cơm đi!” Tiểu đồ nhi bật người buông đùi Vân Ca, hiên ngang lẫm liệt vỗ ngực nói!
Vân Ca bị chọc cười: “Tiểu nha đầu nhà ngươi, là cố ý đi?!”
“Được rồi, trước đây tuyệt đối là bởi vì phát huy không tốt, điều kiện quá kém, hiện tại có điều kiện, làm được tuyệt đối không phải là những thứ đen thui, ngươi cứ yên tâm đi, tiểu bướng bỉnh!” Vân Ca xoa đầu Tiểu Huyễn Mạt, sau đó đem người bế lên, đi đến bên cạnh bàn.
Một chén cơm tẻ, hai món ăn, cùng một đĩa thịt xào gì đó còn tản ra nhiệt khí.
Vân Ca ngửi mùi, cảm thấy cũng không tệ lắm, nhìn qua cũng là tốt, Vân Ca không dám ăn, những thứ này đều không có bất kỳ linh lực gì, là ngũ cốc, nàng ăn vào đối với tu vi không có lợi, hơn nữa dạ dày cũng chịu không nổi!
Vân Ca thả người xuống, sau đó ngồi đối diện Tiểu Huyễn Mạt: “Thử xem, sư tôn cảm thấy tốt nga!”
Tiểu Huyễn Mạt tiến tới “bẹp” một cái hôn lên khuôn mặt mang theo nụ cười của Vân Ca, cười đến đôi mắt cong cong, giọng nói mềm ngọt: “Sư tôn làm ta đều thích ăn!”
Vân Ca gõ đầu Tiểu Huyễn Mạt rõ ràng đang cố tình lấy lòng nàng một cái: “Vừa rồi người nào đó lại không phải như vậy!”
“Hắc hắc…..” Tiểu Huyễn Mạt sờ sờ đầu, cười khúc khích.
Động tác vô cùng thân thiết của Vân Ca hóa thành vô số vui sướиɠ nhỏ vụn chiếu vào trong mắt tiểu cô nương, mới đó đã có thể thấy vài phần yêu dã trêи gương mặt nhỏ, nhưng hợp với nụ cười ngốc nghếch này, chỉ còn lại có một tiểu khuê nữ ngây thơ chọc người thương yêu!
Vân Ca nhìn tiểu nha đầu vùi đầu ăn cơm, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp an bình, năm tháng tĩnh lặng trôi qua.
Sau khi đến nơi này, phần lớn thời gian của nàng đều dùng trong tu luyện, hình như ngoại trừ tu luyện, tâm của nàng hoàn toàn trống rỗng.
Vân Ca không phải không thử kết giao vài bằng hữu, kết quả phát hiện, rất khó…
Thiên phú của nàng, quyết định nàng ở tu tiên giới không có khả năng kết giao được một người bạn chân thành, vì vậy Vân Ca cũng liền bỏ qua.
Có thể tất cả mọi người sẽ cảm thấy tiểu đồ nhi ỷ lại nàng, không thể rời xa nàng, nhưng ai biết được kỳ thực nàng cũng ỷ lại tiểu nha đầu này. Nếu như không có nàng Vân Ca cảm thấy mình không nhất định có thể có có dũng khí lớn như vậy để một mình đối mặt quá trình không rõ nhưng kết quả đã rõ kia…
Lúc Vân Ca hoãn thần, tiểu đồ nhi đã đem tất cả mọi thứ đều quét sạch vào bụng mình, Vân Ca lại càng hoảng sợ, nàng đã làm không ít, tiểu đồ nhi cư nhiên ăn hết tất cả rồi!
Vân Ca vội vàng đem người ôm lấy, sờ bụng tiểu đồ nhi, cư nhiên không căng cứng: “Ngươi thế nào ăn hết tất cả rồi? Có trứng bụng không?”
“….” Tiểu đồ nhi ngoan ngoãn ghé vào trong lòng Vân Ca, để Vân Ca xoa bụng cho nàng, kỳ thực không no, nhưng nàng sẽ không nói đâu!