Cao Quan
Chiếc xe Toyota dừng lại.
Lý Tuyết Yến mỉm cười, chủ động bước lên mở cửa xe, cười nói:
- Hoan nghênh, hoan nghênh, Trưởng phòng Bành, Trưởng phòng Mã đến thị trấn Vân Thủy.
Mã Tự tuy rằng không phải là Trưởng phòng, nhưng theo phép lịch sự thì xưng hô Trưởng phòng cũng là một sự lễ phép.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, bước xuống xe, bắt tay với Lý Tuyết Yến:
- Bí thư Lý quá khách khí. Có thể có cơ hội phục vụ chính quyền xã, thị trấn, chúng tôi cảm thấy rất cao hứng.
Lý Tuyết Yến bàn tay có chút lạnh lẽo, xem ra là đã đứng chờ một khoảng thời gian.
Lúc này, người đàn ông đầu hói cũng bước đến.
Lý Tuyết Yến cười nói:
- Trưởng phòng Bành, đây là Bí thư Hách của thị trấn chúng tôi. Chủ tịch thị trấn Nghiêm đi tỉnh nên không có ở nhà.
- Xin chào, Trưởng phòng Bành, tôi là Hách Kiến Niên, hoan nghênh lãnh đạo đến thị trấn chúng tôi kiểm tra chỉ đạo.
Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy Hách Kiến Niên thái độ rất nhiệt tình. Nhiệt tình thì nhiệt tình, nhưng trong đó lại có chút dối trá và lối mòn.
Bành Viễn Chinh biết đây là bản tính của các cán bộ xã, thị trấn nên cũng không để trong lòng.
- Xin chào, Bí thư Hách.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, bắt tay với Hách Kiến Niên.
Hai người đều là cán bộ cấp Trưởng phòng, nhưng trưởng phòng ở một cơ quan cấp trên với một Bí thư, Chủ tịch thị trấn kỳ thật là không thể so sánh với nhau. Người sau tuy là quan tép riu, nhưng lại là "chư hầu nhất phương", quyền lực thực tế rất lớn. Nhất là một thị trấn có nền kinh tế phát triển như Vân Thủy thì càng không thể khinh thường.
Nghiêm khắc mà nói, Hách Kiến Niên có thể đích thân ra đón, xem như là nể mặt Bành Viễn Chinh. Nếu là cán bộ cấp phòng bình thường xuống dưới thì chưa chắc ông ta đã ra đón như vậy.
Nhưng Bành Viễn Chinh thì lại khác. Không cần nói đến tên của hắn, chỉ nhìn xem hắn vừa mới tham gia công tác đã liên tục vượt cánh cửa phó phòng lên trưởng phòng, những người ở dưới xem ra, khẳng định là hắn có lai lịch. Bằng không, sao lại có khả năng như vậy? Đồng thời, hiện tại là ông ta đang có việc cầu người.
Thị trấn Vân Thủy đang chuẩn bị xây dựng khu công nghiệp thị trấn, chia làm hai kỳ. Trước mắt, công trình kỳ thứ nhất trên cơ bản đã chấm dứt, rất cần thu hút đầu tư, hấp dẫn các doanh nghiệp bên ngoài vào, từ đó sẽ làm giảm bớt phí tổn xây dựng. Đây là thành tích quan trọng từ lúc Hách Kiến Niên nhậm chức cho đến nay, nên việc tuyên truyền rất quan trọng. Mà Bành Viễn Chinh lại nổi tiếng là một cây bút giỏi, lại là Trưởng phòng phòng Tin tức Ban tuyên giáo Thành ủy kiêm Phó chủ nhiệm ban Tin tức Thành ủy, là nhân vật mấu chốt trong việc tuyên truyền cho thị trấn Vân Thủy, là nhân vật không thể đắc tội được.
- Trưởng phòng Bành, đây là lần đầu tiên anh đến thị trấn chúng tôi?
Hách Kiến Niên dẫn Bành Viễn Chinh và Mã Tự đi về phía làm việc. Lý Tuyết Yến thì đi một bên.
Bành Viễn Chinh nhìn quanh bốn phía, cười nói:
- Trước kia tôi đã có đến một lần, tuy nhiên chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, không có đi thăm kỹ. Hiện tại, dọc theo đường đi, tôi cảm thấy thị trấn chúng ta hai năm qua phát triển rất nhanh. Nơi nơi đều là xí nghiệp, không ít nông dân đã có thể xây dựng nhà lầu, đủ thấy kinh tế thị trấn Vân Thủy rất mạnh.
Hách Kiến Niên khiêm tốn cười:
- Trưởng phòng Bành quá khen, chúng tôi chỉ là một thị trấn nhỏ, so ra còn kém xa thành phố. Xí nghiệp ở đây chỉ là xí nghiệp nhỏ, tương lai nếu chỉnh thể quy hoạch lại thì sẽ rất phân tán.
Lý Tuyết Yến ở một bên cũng chen vào:
- Bí thư Hách nhậm chức ba năm, nhưng thị trấn chúng tôi đã phát triển rất nhanh. Toàn bộ diện mạo của thị trấn đều thay đổi rất nhiều.
Lý Tuyết Yến lời nói có chút nịnh bợ. Tuy nhiên, trong quan trường, phó chức cũng chính là người tô điểm cho chính chức, nên Bành Viễn Chinh cũng không quá để ý.
Hách Kiến Niên cười ha hả, khoát tay nói:
- Bí thư Lý thật sự là đã nói quá. Công tác của thị trấn không phải là do một mình tôi làm. Trưởng phòng Bành, trước đến văn phòng của tôi ngồi uống tách trà, hút điếu thuốc, nghỉ ngơi một chút rồi nói sau.
Bành Viễn Chinh bước chân chậm rãi, nhìn tòa nhà bốn tầng của cơ quan chính quyền thị trấn Vân Thủy, cảm giác có chút kỳ quái. Bên ngoài hành lang khu làm việc mơ hồ còn có thể thấy được khẩu hiệu "Cố gắng học tập mỗi ngày để hướng về phía trước", hoặc "Vì Trung Quốc mà cố gắng đọc sách"…
Thấy hắn như thế, Bành Kiến Niên mỉm cười:
- Trưởng phòng Bành có phải cảm thấy cơ quan chúng tôi có chút kỳ quái? Không nói gạt cậu, ban đầu cơ quan chúng tôi là một trường trung học. Năm ngoái, chúng tôi cải tạo xây dựng một ngôi trường mới, ngay ở phía đông. Lát nữa tôi sẽ dẫn Trưởng phòng Bành đến tham quan. Tôi dám nói rằng, với điều kiện học tập của thị trấn chúng tôi thì trường trung học thị trấn chẳng thua gì trường trung học ở thành phố.
- Dù nghèo, nhưng cũng không thể để sự nghiệp giáo dục kém phát triển. Giáo dục phải được coi trọng đầu tiên. Cơ sở phòng ốc tốt nhất ở thị trấn chúng tôi chính là trường học. Chúng tôi còn xây dựng nhà trẻ, cũng rất khang trang.
Hách Kiến Niên có chút tự hào cười to.
- Trường trung học được xây dựng mới, thì chính quyền thị trấn liền tiến vào đây. Cũng không làm gì nhiều, đơn giản cải tạo lại một chút, không tốn chi phí quá nhiều.
Bành Viễn Chinh gật đầu.
Hắn không biết Hách Kiến Niên nói thật hay giả. Nếu là thật thì chỉ bằng điểm này đủ thấy Hách Kiến Niên xứng đáng là một cán bộ được tôn kính ở thị trấn.
Ngồi nói chuyện trong văn phòng của Hách Kiến Niên hơn nửa giờ, Hách Kiến Niên bởi vì phải đi họp ở quận nên xin phép đi trước. Sau đó, Lý Tuyết Yến dẫn Bành Viễn Chinh và Mã Tự đi dạo thị trấn.
Dưới sự kiên trì của Bành Viễn Chinh, đoàn người không đi xe mà là đi bộ, dạo xung quanh thị trấn Vân Thủy một vòng. Quả nhiên, tòa nhà hai tầng của trường trung học thị trấn Vân Thủy rất sạch sẽ, sáng sủa, có sân thể dục, và trang thiết bị dạy học đều đầy đủ, ở thời điểm đó mà có được như vậy thì thật là đáng quý. Bên cạnh trường trung học còn có nhà trẻ, phía đông nhà trẻ còn có một trung tâm y tế thị trấn, đều là xây dựng mới, để lại một ấn tượng sâu sắc cho Bành Viễn Chinh.
Tuy nhiên, trên con đường tham quan, Bành Viễn Chinh phát hiện, thị trấn Vân Thủy tuy phát triển rất nhanh, nhưng bố cục lại hỗn độn, có vẻ không trật tự.
Cuối cùng, Lý Tuyết Yến và Bành Viễn Chinh đã đến công trình xây dựng khu công nghiệp thị trấn Vân Thủy. Công trình này chiếm một diện tích thật lớn, xem ra là đã giải phóng mặt bằng không ít đất nông nghiệp của địa phương. Hơn nữa, tuyên chỉ của khu công nghiệp cũng không tồi. Tới gần quốc lộ mà khoảng cách đến trạm vận chuyển hàng hóa đường sắt cũng vẫn không xa, giao thông nhanh chóng và tiện lợi.
- Thế nào, Trưởng phòng Bành, đi một chuyến như thế này có cảm nhận gì không?
Lý Tuyết Yến bảo cấp dưới mang đến hai chiếc ghế dựa:
- Hai vị, mời ngồi.
Bành Viễn Chinh lắc đầu:
- Không cần làm phiền, không cần ngồi đâu.
- Bí thư Lý, thị trấn mọi người phát triển làm cho người khác cảm thấy rất vui mừng. Khu vực xây dựng này cũng không tồi, vị trí địa lý ưu việt. Có thể đoán được, trong tương lai khẳng định sẽ có bước phát triển trọng đại.
Bành Viễn Chinh nhìn công trường đang thi công ở đằng xa, cười vang nói.
Mã Tự rút một điếu thuốc đưa cho Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn Lý Tuyết Yến, Lý Tuyết Yến liền phẩy tay:
- Hai người xin cứ tự nhiên, tôi cả ngày đều ở chung với một đám người nghiện thuốc, nên sớm đã thành thói quen.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, hút một điếu thuốc, rồi sau đó lại nói:
- Sau chuyến tham quan này, cảm nhận của tôi rất sâu. Làm tuyên truyền mà nói, đầu tiên là phải làm nổi bật được nét đặc sắc và phương hướng phát triển chủ yếu của nơi đây. Đây chính là điểm sáng tạo.
- Trưởng phòng Bành xin cứ nói, tôi đang chăm chú lắng nghe.
Lý Tuyết Yến nói.
- Khẩu hiệu ở đây chính là tạo ra được một thị trấn công nghiệp mạnh nhất Tân An. Đây coi như là mục tiêu phát triển lâu dài của mọi người. Thật ra thì cũng không có gì, nhưng theo ý nghĩa nào đó thì mục tiêu này rất bình thường, không có gì đặc sắc. Nếu tuyên truyền thì rất khó mà tạo được hiệu quả.
- Tôi chỉ nói ra cảm nhận cá nhân, xin Bí thư Lý đừng cảm thấy phiền.
Lý Tuyết Yến gật đầu:
- Xin lãnh đạo cứ nói ra ý kiến và đề nghị của mình.
- Tôi có ba đề nghị. Thứ nhất, khẩu hiệu và định vị phát triển của mọi người không ngại sửa lại một chút, ví dụ như "Làm cho dân giàu trấn mạnh, tạo ra một thị trấn phồn vinh, hiện đại hóa". Hiện tại, tiến trình đô thị hóa trong nước phát triển rất nhanh, trong tương lai khẳng định là sẽ mở rộng ra nội thành. Đây là điều tất nhiên. Một thị trấn mạnh về công nghiệp không bằng một thị trấn hiện đại hóa, thu hút người khác.
Bành Viễn Chinh nói tới đây thì ngừng lại, quay đầu nhìn Lý Tuyết Yến.
Lý Tuyết Yến trầm ngâm, không kìm nổi gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Lời nói của Bành Viễn Chinh giống như mở ra một cánh cửa cho cô, khiến đầu óc của cô trở nên linh hoạt hơn. "Thị trấn mạnh về công nghiệp" thật ra cũng bình thường, chẳng có điểm gì đặc biệt. Còn "làm dân giàu" và "hiện đại hóa thị trấn" thì tầm nhìn rộng lớn, có thể làm ánh mắt người khác sáng ngời.
- Trưởng phòng Bành nói như vậy làm cho chúng tôi cảm thấy rất hổ thẹn. Đề nghị của anh rất tốt, tôi lát nữa sẽ báo cáo với Bí thư Hách.
Lý Tuyết Yến nhìn Bành Viễn Chinh thật sâu, trong lòng nổi lên một tia gợn sóng.
- Thứ hai, tên của khu công nghiệp của mọi người không hay. Tôi đề nghị không nên để là khu công nghiệp thị trấn gì cả, mà trực tiếp thay bằng "Khu sản nghiệp Vân Thủy". Khu công nghiệp này là một công trình có hệ thống, có chức năng tổng hợp, vì sao chỉ có xí nghiệp công nghiệp mới vào được? Những sản nghiệp có kỹ thuật cao cấp – hiện đại không vào được sao? Ngành dịch vụ không vào được sao?
- Thứ ba, trọng điểm tuyên truyền hẳn là đặt ở phương diện mọi người cải thiện hoàn cảnh nông thôn, thiết lập hệ thống giáo dục, đề cao thực lực của xã, thị trấn, chứ không đơn giản chỉ là bày ra các người có bao nhiêu xí nghiệp, giá trị nhiều ít bao nhiêu, thu nhập người dân thu vào là bao nhiêu. Số liệu này bày ra nhìn qua thì rất đẹp, nhưng kỳ thật chỉ khiến cho người ta liếc mắt nhìn qua một cái chứ không để lại ấn tượng gì. Nhưng nếu mọi người đem trọng điểm đặt ở nhân sinh và giáo dục, thể hiện ra ngoài, thì sẽ mang đến hiệu quả rất lớn.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, kết thúc việc trình bày suy nghĩ của mình. Kỳ thật thì hắn còn có câu chưa nói, tuyên truyền cố nhiên là đẩy mạnh kinh tế phát triển và thu hút đầu tư, nhưng ý đồ trong đó là ca ngợi Đảng ủy thị trấn. Mà thành tích nào được quần chúng khen ngợi nhiều nhất? Vẫn là dân sinh và giáo dục.
Về phần giá trị sản lượng, hiệu quả và lợi ích của xí nghiệp thị trấn, thì nói thật, nhìn ra khắp cả nước, những xí nghiệp giống như thị trấn Vân Thủy thì chỗ nào cũng có. Kỳ thật chẳng có gì tốt để mà tuyên truyền hoặc khoác lác.
Lý Tuyết Yến lâm vào trầm tư.
Thật lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Trưởng phòng Bành quả nhiên lợi hại, liếc mắt một cái liền nhận ra điểm mấu chốt, trời sinh đúng là cao thủ về công tác tuyên truyền.
- Haha, Bí thư Lý quá khen rồi. Tôi chỉ là nói ra cảm nhận cá nhân. Còn thao tác như thế nào là do mọi người quyết định.
Kỳ thật Bành Viễn Chinh cũng không ý thức được, hắn hôm nay nói chuyện phiếm với Lý Tuyết Yến, nhưng lại sinh ra ảnh hưởng sâu xa sau này như thế nào.
Mà từ đó, hắn đã trở nên có duyên với nơi này, trở thành một điểm nút quan trọng trong cuộc sống nhân sinh của hắn.