Chương 1: Như kiếm xuyên tim

Chiết Tẫn Xuân Phong

Liễu khói cầu sơn

Màu xanh rèm gió[1]

Cảnh sắc Kinh Châu đang dần chuyển sang
tiết trời đẹp nhất. Mới sáng sớm, phủ châu mục đã rộn rã hẳn lên, chim
khách cũng đến góp vui, hót líu lo trên cành cao.

Vân Phỉ vươn người ra ngoài cửa sổ, ngửa đầu nhìn những chú chim khách đang hót ríu rít trên ngọn cây, đôi má
lúm đồng tiền rạng rỡ bên môi: “Ngẩng đầu nghe chim khách. Quả nhiên là
cha sắp về rồi, mẹ nhanh lên đi!”

Tô Thanh Mai chồm cả người vào rương
quần áo, tay chân luống cuống kéo chúng ra ngoài, từng chiếc một được
ném lên giường một cách nhịp nhàng. Nàng ta cuống quýt hỏi: “A Phỉ, mẹ
mặc bộ nào thì đẹp?”

Vân Phỉ xoay đầu qua, nửa đứng nửa quỳ
trên chiếc ghế dựa, nhìn mẹ mình rồi tủm tỉm cười: “Mẹ đã đẹp sẵn rồi,
mặc bộ nào cũng đẹp cả.”

Tô Thanh Mai ngẩng chiếc đầu đang vùi
trong rương quần áo lên, nửa tin nửa ngờ: “Thật không?” Đứa con gái này
của nàng từ nhỏ đã có tính cách tinh quái, dẻo mồm dẻo miệng, câu nào
câu nấy như ướp sẵn cả bình mật.

Vân Phỉ nghiêm túc nói: “Đương nhiên
rồi, bên cạnh cha không có lấy một người thiếp, chỉ ngoan ngoãn biết có
một mình mẹ, chứng tỏ mẹ có dung nhan kiều diễm không ai bằng.”

Vừa nhắc tới phu quân, vẻ mặt Tô Thanh
Mai tràn ngập hạnh phúc, nàng ta đắc ý nói: “Đó là vì năm xưa cha con đã từng thề là sẽ không nạp thiếp. Lúc ông ấy cưới mẹ thì nghèo xơ nghèo
xác, nếu không có mẹ và ông ngoại con ra sức lo liệu công danh cho ông
ấy thì ông ấy làm gì có ngày hôm nay.”

Câu này đã được nói hàng trăm lần, Vân Phỉ vân vê trái tai, không nén được cười: “Vậy thì mẹ còn lo gì chứ?”

Tô Thanh Mai vuốt gương mặt mình, thở dài thườn thượt: “Làm gì có hoa nào mà không tàn, năm nay mẹ cũng đã ba mươi lăm rồi.”

Vân Phỉ nhảy từ trên ghế dựa xuống, cười hì hì rồi ôm eo nàng ta. “Nhìn mẹ như chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi.”

Thoáng cái mà đã trẻ ra mười tuổi nên Tô Thanh Mai rạng rỡ hẳn lên. “Đúng là dẻo miệng. Chọn giúp mẹ một bộ quần áo đi nào.”

Vân Phỉ thả tay ra, từ trong đống đồ rực rỡ sắc màu chọn ra một chiếc váy màu tím sậm, chân váy màu khói xám,
bên trên dùng tơ tằm thêu hình hoa sen, ướm lên người Tô Thanh Mai. “Bộ
này rất đẹp, tôn lên làn da trắng ngần của mẹ.”

Tô Thanh Mai do dự giây lát: “Màu tím
sậm này có hơi già không?” Từ sau ba mươi tuổi, nàng liền bắt đầu ăn mặc tươi trẻ như thiếu nữ, quần áo toàn màu hồng nhạt, màu xanh lá, màu
vàng nhạt… khiến nàng và con gái cứ giống như hai tỷ muội.

Vân Phỉ lại cầm một chiếc áo choàng bằng lụa trắng, trên có hình bướm lượn giữa rừng hoa, đặt vào tay mẹ mình.
“Khoác thêm cái này lên thì sẽ không mất đi vẻ thanh xuân tươi trẻ.”

Áo choàng trắng và chiếc váy tím phối với nhau càng hợp, Tô Thanh Mai cười. “Mẹ đi thay thử xem.”

Vân Phỉ nhìn dáng vẻ hân hoan của mẹ mình khuất sau bình phong, nụ cười ngọt ngào trên mặt cũng bất giác héo rũ.

Từ nhỏ đến lớn, nàng đã nghe mấy trăm
lần chuyện tình của cha mẹ qua lời kể của mẹ mình. Trước kia, Vân Định
Quyền chẳng qua chỉ là một đình trưởng nhỏ nhoi của Tương Huyện, còn Tô
Thanh Mai lại là con gái duy nhất của Tô Vĩnh An, người giàu nhất trong
thành. Trong một lần đi chùa dâng hương, Tô Thanh Mai gặp phải bọn cướp. Đúng vào thời khắc cam go ấy, Vân Định Quyền kịp thời xuất hiện, anh
hùng cứu mỹ nhân, rồi cứ thế mà kết thành mối nhân duyên tuyệt đẹp này.

Năm thứ hai sau khi kết hôn, Tô Thanh
Mai sinh ra Vân Phỉ. Sau đó, bụng không có động tĩnh gì suốt bảy tám năm nhưng Vân Định Quyền vẫn không hề oán trách mà ngược lại, còn thề rằng
tuyệt đối không nạp thiếp. Hết sức cảm động, Tô Thanh Mai không tiếc dốc hết gia sản để lo lót công danh cho Vân Định Quyền, giúp hắn một mạch
thăng đến chức châu mục[2].

Trước nay, Vân Phỉ luôn cảm thấy chuyện
tình của cha mẹ mình đúng là điển hình cho anh hùng cứu mỹ nhân, phu
xướng phụ tùy, hoàn mỹ hơn bất cứ câu chuyện nào trong sách. Mãi cho đến ba năm trước, vào cái ngày mà ông ngoại nàng qua đời…

Tô Vĩnh An nắm tay nàng, nhọc nhằn nói
ra một bí mật động trời: “A Phỉ, thì ra bọn cướp mà năm đó mẹ con gặp
phải chính là do cha con sắp đặt, con người của hắn không đơn giản, con
phải hết sức đề phòng, cố gắng che chở cho mẹ và đệ đệ của con.”

Lúc ấy nàng cũng chỉ mới mười hai tuổi,
mặc dù nhận ra cha có vẻ lãnh đạm, qua loa với mẹ nhưng vẫn ngây thơ
tưởng rằng vì cha muốn làm việc lớn nên không có thời gian bận tâm đến
chuyện nhi nữ thường tình.

Thì ra không phải như thế.

Bí mật này, ông ngoại đã giữ nó cho đến khi mất. Nàng cũng tính giữ kín trong lòng, không để cho mẹ mình hay biết.

Mẹ cứ vui vẻ làm châu mục phu nhân, mơ màng không biết gì thì cuộc sống sẽ hạnh phúc biết bao.

Tô Thanh Mai thay quần áo xong, đi ra ngoài. Vân Phỉ lập tức tỏ ra sững sờ. “Mẹ thật là xinh đẹp!”

Tô Thanh Mai hớn hở soi mình trong
gương. Quả nhiên đúng như Vân Phỉ đã nói, vừa đoan trang cao quý, lại
không mất đi vẻ kiều diễm xinh tươi. Ngay cả chiếc eo hơi mập do sinh A
Tông cũng không thấy đâu nữa.

Hài lòng với quần áo, nàng ta lại đến bên chiếc gương để ngắm khuôn mặt mình cho kỹ càng.

Son phấn mười lượng một hộp của Vĩnh
Xuân Đường quả là có công dụng, làm đôi má ửng tươi như hoa đào, không
nhìn cho kỹ thì đúng là trông như chỉ mới ngoài đôi mươi.

Có điều, che được người khác, cũng không gạt được chính mình. Vừa nghĩ đến việc mình đã ba mươi lăm, dần dần kém sắc như mặt trời xuống núi, mà phu quân thì cứ như mặt trời ban trưa,
người cứ đường đường oai vệ, khôi ngô tuấn tú thì cảm giác ấy như như
một mối nguy, như một chiếc gai bé tí đâm vào tim, tuy không đau nhưng
cứ luôn khiến người ta khó chịu.

Sau khi Cảnh Đế băng hà, triều đình tan
rã, quần hùng khắp nơi nổi dậy, chiêu binh mãi mã, tự lập chính quyền.
Vân Định Quyền nắm binh quyền trong tay, tiếng là châu mục nhưng thực
chất cũng là bá chủ của đất Sở. Trước nay hắn ta vẫn bừng bừng dã tâm,
lại sinh vào thời loạn, muốn làm nên nghiệp bá nên bình thường bận rộn
chuyện binh đao, rất ít khi ở nhà. Lần này hắn đi Lư Châu, đi suốt một
tháng trời.

Tô Thanh Mai ngày nhớ đêm mong, cuối
cùng cũng đợi đến ngày hắn trở về. Mới sớm ra, nàng ta đã vội vã trang
điểm, ăn mặc để đón phu quân, lòng còn nhấp nhỏm hơn cả thiếu nữ tư
xuân, nhưng soi gương cả buổi trời mà vẫn không phát hiện rốt cuộc chỗ
chưa hài lòng nằm ở đâu.

“Mẹ, đừng soi nữa, đi thôi.” Vân Phỉ không khỏi thúc giục, kéo nàng ta ra khỏi phòng.

Vừa ra đến cửa có rũ hoa, A Tông bảy
tuổi được nhũ mẫu Tề Thị dắt đến, đã đợi ở đó đến sốt cả ruột, thấy mẹ
mình liền bĩu môi nói: “Mẹ đúng là lề mề.”

“Vội gì chứ, cha con còn chưa về tới
mà.” Tô Thanh Mai dắt tay con trai đi ra ngoài, trên đường đi tim cứ đập thình thịch, giống hệt như ngày cưới, vừa hạnh phúc vừa kích động.

Đi đến trước bức tường bình phong ở cổng liền thấy Phục Linh – cô nha hoàn được phái ra đợi ở cổng từ sáng sớm
đang vội vã bước vào, thấy Tô Thanh Mai thì vội vàng mỉm cười, nói: “Phu nhân đến thật đúng lúc, tướng quấn sắp đến rồi.”

A Tông chân ngắn nên không đi nhanh
được, Vân Phỉ không đợi nổi nên xách váy lên vòng qua bức tường, chạy ra cửa lớn, phi xuống những bậc thềm như chim yến chao giữa mùa xuân.

Một đội nhân mã đã đến trước cửa phủ,
dẫn đầu là Vân Định Quyền – châu mục của Kinh Châu – ngồi ngay ngắn trên lưng chú ngựa lông vàng đốm trắng cao lớn.

Hắn nghiêng người phi thân xuống ngựa,
chiếc áo khoác đen tuyền được gió thổi tung, để lộ ra Thanh Long kiếm
cùng Du Long ngọc bội bên hông. Dáng người cao lớn uy phong như tắm dưới ánh dương rực rỡ, anh tuấn phóng khoáng, khí chất bất phàm.

Vân Phỉ thầm than: cha đúng là càng ngày càng oai phong. Tiền tài, quyến thế quả nhiên là tấm áo đẹp nhất của đàn ông.

Nàng mỉm cười bước tới, đang định gọi
cha thì bỗng thấy Vân Định Quyền xuống ngựa nhưng lại không hướng về cửa phủ mà xoay người đi về phía một chiếc xe ngựa.

Chiếc xe ngựa này không phải là của Vân gia.

Trên bức màn màu đỏ tươi thêu những đóa
hoa mẫu đơn thật to, rực rỡ đến loá mắt. Những cái tua rua màu đỏ nhạt
trên góc màn bị gió thổi tung như những cánh hoa anh đào đua nhau nở rộ, hết sức tươi đẹp.

Vân Phỉ tự nhiên có một cảm giác bất an.

Vân Định Quyền vén bức màn lên, đỡ từ
trong xe ra một cô gái xinh đẹp chừng mười tám, mười chín tuổi. Nàng ta
mặc một chiếc váy màu hoa hồng, vòng eo thon đến mức có cảm giác chạm
mạnh vào là sẽ bị gãy đôi. Gương mặt trắng nõn nà, mịn màng như ngọc,
dưới ánh dương mùa xuân, cứ như tỏa ra một vầng sáng nhạt. Đó là vẻ tươi tắn và rạng rỡ mà hộp phấn trị giá mười lượng bạc của Vĩnh Xuân Đường
cũng không cách nào tô lên được.

Vẻ tươi tắn rạng rỡ này có một tên gọi khiến người ta vừa đau lòng, vừa bất lực: Thanh xuân.

Nụ cười trên mặt Vân Phỉ cứng đờ, tiếng
cha vừa định gọi cũng nghẹn lại trong cổ họng, dưới chân nặng như đeo
đá, không cách nào bước tới trước được nữa.

Vân Định Quyền quay đầu qua, thấy con gái thì khẽ gọi. “A Phỉ, qua đây gặp mẹ hai của con nè.”

Mẹ hai! Nàng cảm thấy như có tiếng sét đánh bên tai. Phản ứng đầu tiên của Vân Phỉ là ngoảnh đầu lại nhìn mẹ mình.

Tô Thanh Mai đang nắm tay con trai, đứng ngây người ngay tại cửa, một chân ở trong, một chân ở ngoài, giống như
là một bức tượng gỗ bị đóng vào đất.

Son phấn tốt nhất của Vĩnh Xuân Đường
cũng không cách nào che được gương mặt trắng tạc như quỷ của nàng lúc
này, thậm chí ngay cả đôi môi cũng trắng nốt. Gương mặt nàng như bị ngâm trong băng tuyết, chỉ duy nhất một nơi có màu sắc chính là đôi mắt đỏ
hoe, gần như là sắp rỉ máu.

Vân Định Quyền nắm tay cô gái kia, bước tới: “Thanh Mai, đây là Lâm Thanh Hà.”

Sắc mặt của hắn hết sức bình tĩnh, không hề có chút áy náy hay bất an, nói câu này một cách thản nhiên cứ như là đang nói: trên đường ta gặp được một đóa hoa sen, tiện tay hái về nhà.

“Thanh Hà xin ra mắt tỷ tỷ.” Lâm Thanh
Hà thẹn thùng nhưng tao nhã hành lễ. Nụ cười e ấp quyến rũ kia, vừa tươi trẻ vừa xinh đẹp, đẹp đến mức cứ như là hàng ngàn thanh gươm sắc bén.

Hàng ngàn mũi tên bắn tới, mũi nào mũi nấy đều xuyên tim.

Tô Thanh Mai loạng choạng, rất muốn ngất đi, để khi tỉnh lại thì phát hiện ra đây chỉ là một cơn ác mộng. Thế
nhưng không hiểu sao lúc này đầu óc nàng ta rất tỉnh táo, giọng nói và
dáng điệu của Lâm Thanh Hà, mỗi câu nói, mỗi tiếng cười, hay Vân Định
Quyền nắm tay nàng ta thế nào, Tô Thanh Mai đều thấy rất rõ.

Chẳng phải chàng đã nói cả đời này sẽ không nạp thiếp, chỉ có mình ta thôi sao?

Lời thề này cứ như một cơn cuồng phong,
gào thét dữ dội trong đầu Tô Thanh Mai, khiến đầu nàng như muốn vỡ ra.
Nhưng cổ họng sao bỗng nghẹn lại, đau như bị dao cắt, không nói nổi một
lời. Cả người nàng run lên bần bật, những cánh bướm giữa rừng hoa trên
chiếc áo choàng lụa màu trắng kia giống như đang muốn vỗ cánh bay lên.

Nước mắt tuôn trào như mưa, làm nhòe lớp phấn son được trang điểm tỉ mỉ mất nửa canh giờ. Một hộp phấn hết mười
lượng bạc, nàng dằn lòng lắm mới nỡ bỏ tiền ra mua, chỉ để làm hắn vui
thích. Đáng tiếc, phấn son có tốt cỡ nào thì cũng không che lấp được
thời gian, không giữ được trái tim hắn, chỉ có thể kiểm chứng được sự
dối trá cùng buồn cười của lời thề sắt son kia.

Chiếc áo choàng lụa mỏng như cánh ve
trượt khỏi vai nàng, rơi xuống mặt đất một cách đáng thương. Mỗi cánh
bướm trên ấy như bị bẻ gãy cánh, không bao giờ bay được nữa.

Vân Phỉ gắng sức đỡ lấy thân mình loạng
choạng của mẹ mình, trong đầu vang lên những lời của ông ngoại trước lúc lâm chung. Lúc ấy, nàng còn ôm chút hy vọng, có lẽ là ông ngoại đã hiểu lầm, nàng mong không bao giờ phải đề phòng cha mình. Nhưng bây giờ,
nàng đã hiểu, rốt cuộc thì giây phút ấy cũng đã đến.

Mấy năm sau, nàng bưng một ly rượu hoa
lê, mỉm cười hỏi Vân Định Quyền: “Cha, có khi nào cha đang rất hạnh phúc thì bỗng nhiên bị người mình yêu nhất đâm cho một kiếm chưa?”


[1] Hai câu thơ tả cảnh đẹp Hàng Châu, trích từ Vọng hải triều của tác giả Liễu Vĩnh, Nguyễn Xuân Tảo dịch thơ.

Cảnh đẹp Hàng Châu

Nhấn Mở Bình Luận