Chương 26: Chạy là thượng sách

Chiết Tẫn Xuân Phong

Dịch: Mon

Y hít sâu một hơi, nói: “Không được, con người nàng không có chút đáng tin gì cả, nàng năm lần bảy lượt đồng ý
gả cho ta mà có lần nào giữ lời đâu.”

Vân Phỉ nghênh mặt lên, không phục: “Vậy chứ huynh đáng tin lắm sao? Huynh cũng từng lật lọng không giữ lời vậy. Ta gả cho huynh rồi, đến khi ấy huynh nuốt lời thì ta biết làm sao
đây?”

Rõ ràng là một đêm mùa hạ đầy lãng mạn,
rõ ràng là nụ hôn đầu rất ngọt ngào, kết quả một cuộc hò hẹn đầy ái tình mật ngọt bỗng trở nên cò kè mặc cả như đang thương lượng chuyện làm ăn, đúng là sát phong cảnh mà.

Tham tiền đến mức này đúng là làm cho
người ta vừa yêu vừa giận, Úy Đông Đình thở dài, nói với giọng hết sức
nghiêm túc: “Nàng yên tâm, ta tuyệt đối không nuốt lời.”

Y bế nàng xuống, thuận tay vuốt mái tóc
nàng. Nàng nghiêng đầu né tránh, định bước đi thật nhanh nhưng lại nhớ
ra trên chân mình chỉ có một chiếc giày.

Nàng cúi người xuống tìm giày nhưng mặt
cầu tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì cả. Úy Đông Đình xách chiếc
giày qua, khom người xuống nắm lấy chân nàng, sau đó mang giày vào cho
nàng. Khi đứng lên y tiện tay nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói “Ta dắt tay nàng đi, để tránh bị té ngã.”

Nàng vội vàng giãy tay ra: “Mau buông ra, A Tông sẽ thấy đấy.”

“Thấy thì sao chứ, nàng là vị hôn thê của ta.”

Y không quan tâm đến sự giãy giụa của nàng, ra sức nắm chặt tay nàng, dắt xuống cầu.

Vân Tông và mấy cung nữ đang đợi bên
dưới, thấy tỷ tỷ được đại tướng quân dắt xuống thì hai con mắt trợn tròn lên như hai cái bánh bao nhỏ, mấy cung nữ thì vội vã cúi đầu xuống,
không dám nhìn.

Vân Phỉ ra sức vẫy tay Úy Đông Đình ra,
lúc ấy y mới chịu buông. Nàng bước nhanh tới trước mặt A Tông, nắm lấy
tay nó, vội vàng đi về phía cửa cung.

Úy Đông Đình dừng bước, dõi mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn yêu kiều ấy, bất tri bất giác nở một nụ cười mãn nguyện.

A Tông tò mò hỏi: “Tỷ tỷ, sao tay của tỷ toàn là mồ hôi không vậy?”

“À, nóng quá mấy mà.” Vân Phỉ đưa bàn tay còn lại lên, làm bộ quạt quạt.

Ngoài cửa cung, Tống Kinh Vũ và Phục Linh chờ đã lâu. Vân Phỉ leo lên xe ngựa, xuyên qua màn đêm mà về nhà.

Vân Tông vốn tưởng buổi tối đi dự tiệc
thì trở về sẽ không phải luyện công, ai ngờ Vân Phỉ lại nghiêm mặt, nói: “Không được lơi lỏng, luyện xong mới được ngủ.”

Vân Phỉ bĩu môi, rầu rĩ theo Tống Kinh Vũ ra sau vườn.

Phục Linh bưng nước nóng vào, Vân Phỉ nằm trong bồn tắm, không yên lòng mà chơi đùa với mấy chiếc lá bạc hà trên mặt nước.

Úy Đông Đình đã bất tri bất giác chiếm
cứ toàn bộ tâm trí của nàng. Y muốn cưới nàng, rốt cuộc là vị thích
nàng, hay là vì để kiềm chế cha nàng?

Nhưng dù là nguyên nhân nào đi nữa thì
nàng cũng sẽ không gả cho y, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào cảnh
tiến thoái lưỡng nan. Một khi thời cơ chín muồi, cha nàng sẽ trở mặt với triều đình, mà triều đình là thiên hạ của họ Úy, khi ấy nàng sẽ bị kẹt
giữa cha mình và Úy gia, biết lựa chọn sao đây?

Vân Định Quyền khổ tâm ẩn nhẫn bao năm,
đương nhiên sẽ không vì con gái mà bỏ qua dã tâm của mình, khi đó Úy gia sẽ coi nàng là con gái của kẻ địch. Có thể tưởng tượng ra tình cảnh của nàng lúc ấy sẽ thêm thảm biết bao. Úy Trác lòng dạ ác độc, lúc đó nàng
có giữ được cái mạng nhỏ này hay không cũng khó nói lắm.

Cho nên nàng tuyệt đối không thể gả cho
Úy Đông Đình. Nhưng hiện nay Vân Định Quyền vẫn chưa nắm chắc thành công nên trước mặt Úy Trác, trước mặt người trong thiên hạ, hắn vẫn sẽ đóng
vai một thần tử trung thành và tận tụy với triều đình. Để thể hiện lòng
trung thành, vì lấy được lòng tin của Úy Trác, chắc chắn hắn sẽ đồng ý
việc thông gia với họ Úy, hơn nữa còn tỏ vẻ vô cùng biết ơn, vô cùng
vinh hạnh, tuyệt đối không suy nghĩ cho tình cảnh sau này của nàng mà từ chối cuộc hôn nhân này.

Cha thì không đáng tin cậy, Úy Đông Đình nhất định sẽ không dễ dàng buông tay, nàng trăn trở rất nhiều nhưng vẫn chưa tìm được cách gì hay để giải quyết vấn đề nan giải này. Cho đến
khi nước bị nguội, hắt xì một cái thật to thì nàng mới chui từ trong
nước ra.

Tình cảm đúng là thứ làm người ta đau
đầu. Xem hoa trong sương, ngắm trăng trong nước, đúng là mờ mờ ảo ảo
không thấy rõ được. Nàng mặc quần áo, mở cái hộp nhỏ màu đen nhũ vàng
ra, bên trong là mười sáu đĩnh vàng nằm im thin thít, ưỡn cái bụng vàng
óng ánh lên, đáng yêu không sao tả xiết.

Nàng cầm lên ấp vào trong ngực, cũng chỉ có vàng là tốt nhất, mãi mãi không thay đổi, luôn luôn trung thành,
thực dụng và tri kỷ. Đáng tiếc, tuy lời hứa tám mươi đĩnh vàng của y rất mê hoặc nhưng nàng càng trân trọng tính mạng của mình hơn nên chỉ có
thể nén đau từ bỏ những thứ yêu thích.

Để đầu tóc còn ướt sũng, nàng đi ra sau
vườn. Vân Tông đang luyện võ, sau mấy tháng khổ luyện, cuối cùng các
chiêu thức cũng trông rất bài bản.

Tống Kinh Vũ đứng bên cạnh chỉ bảo cho
nó, ánh đèn chiếu sáng gương mặt nghiêm túc và cương nghị của hắn. Đáng
tiếc, quá trẻ tuổi, quá anh tuấn nên không đáng sợ chút nào.

Tống Kinh Vũ ngẩng đầu lên thấy Vân Phỉ thì ngây người một lát.

Nàng mặc một chiếc áo choàng rộng, vừa
nhìn Vân Tông đánh quyền vừa hững hờ lau khô tóc. Những giọt nước rơi tí tách, mái tóc dài đen như mực tôn thêm gương mặt trong sáng, xinh xắn
của nàng. Dung nhan như tranh vẽ, giống như một đóa sen nở rộ trong đêm, kiều diễm vươn lên từ trong nước mà không hay biết về sự quyến rũ của
mình.

Vân Phỉ luyện quyền xong, như trút được
gánh nặng, chạy lên hành lang, mang một thân mồ hôi thối hoắc định nhào
vào người nàng: “Tỷ tỷ, mệt chết rồi, mệt chết rồi.”

Vân Phỉ vội vã đẩy nó ra: “Mau đi tắm đi, hôi chết được. Phục Linh đã chuẩn bị nước nóng rồi, mau đi đi.”

Vân Tông vừa chạy vừa cởi quần áo. Nói cho cùng thì vẫn chỉ là trẻ con, lộ tay lộ chân mà không biết mắc cỡ.

Vân Phỉ không nén được cơn tức cười, đang định đi theo nó thì Tống Kinh Vũ bất ngờ gọi nàng lại.

“Có chuyện gì không?” Nàng quay đầu qua, nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ, tay thì tiếp tục lau tóc. Dưới ánh đèn
mờ, hàng mi dài tạo thành một bóng râm trên gương mặt, trong khoảnh khắc nào đó, giống hệt một cánh bướm muốn vỗ cánh tung bay.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy thần trí rối bời, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, nói: “Không có gì.”

Lạ thật, gọi nàng lại rồi bảo là không có gì. Vân Phỉ cười cười:”Huynh cũng nghỉ sớm đi.”

Trong vườn yên ắng, chỉ còn lại tiếng
côn trùng kêu vang. Tống Kinh Vũ chậm rãi bước lên hành lang, đứng ở chỗ nàng vừa đứng, dưới đất vẫn còn một vũng nước nhỏ, là những giọt nước
trên tóc nàng rơi xuống đọng lại, trong không khí còn loáng thoáng vương lại mùi hương thơm mát của nàng.

Hôm nay là sinh nhật của nàng, hình như nàng đã quên mất.

Hắn xòe lòng bàn tay ra, một chiếc trâm
ngọc xinh xắn lẳng lặng nằm dưới ánh trăng. Hắn từ từ nắm chặt tay lại,
một góc nhọn của chiếc trâm ngọc đâm vào da thịt, cứng rắn mà cũng mềm
dịu.

Vì những lời thổ lộ kia của Úy Đông Đình mà Vân Phỉ đau đầu mấy ngày liền. Trước khi cha về, nàng nhất định phải nghĩ ra cách khiến y đánh mất ý nghĩ này mới được, tuyệt đối không thể
đặt tương lai của mình vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Sáng hôm sau, Tần Phương đến đón Vân
Tông, lúc Vân Phỉ tiễn nó ra cửa, Tần Phương mỉm cười nói: “Vân tiểu
thư, hôm nay hoàng thượng thiết Quỳnh Lâm yến chiêu đãi tam khôi[1] văn võ, Vân công tử cũng phải tham gia, chắc là tối nay sẽ về trễ.”

“A Tông còn nhỏ, vào trong cung xin Tần
công công chăm sóc nó nhiều hơn.” Nói xong, Vân Phỉ nhét một tờ ngân
phiếu vào tay Tần Phương. Trong thời gian nay, cách ít lâu nàng lại đút
ngân phiếu cho Tần Phương, Tần Phương đã quá quen nên nhanh chóng nhận
lấy, mỉm cười dẫn A Tông đi.

Tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, hối lộ Tần công công, ít ra ở trong cung A Tông còn có người chăm lo đôi chút.

A Tông đi rồi, Vân Phỉ ngồi ngoài hành lang thêu thùa. Thấy chỉ kim tuyến đã dùng hết, nàng liền dẫn Phục Linh đi mua.

Vừa ra phố, Vân Phỉ phát hiện hầu như
mọi người trên đường đều đang bàn luận về cuộc thi tuyển chọn nhân tài
lần này của triều đình. Khi đi ngang qua quán trà, nàng vào nghỉ chân,
khách uống trà bên trong cũng hầu như đang nói đến chuyện tam khôi văn
võ.

Nàng ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh cửa
sổ, thấy bàn đối diện có hai lão bá đang ngồi, một người để râu dê, một
người để râu cá trê. Hai lão bá đang trò chuyện hăng hái, Vân Phỉ vừa
bưng trà uống vừa hóng chuyện.

“Văn trạng nguyên lần này là tài tử Cam
Lâm Phái của đất Thục. Nghe nói hoàng thượng rất thích cái tên này cho
nên mới khâm điểm cậu ta làm trạng nguyên.”

“Lần này triều đình mở khoa thi đúng là
không hạn chế mặt nào, kể cả xuất thân. Nghe nói Trương đồ tể làm nghê
bán thịt chó ở thành Tây mà cũng tham gia võ trạng nguyên.”

“Có đậu không?”

“Làm gì mà dễ vậy chứ. Thi võ có không
biết bao nhiêu cao thủ võ lâm về tụ tập kìa.” Lão bá râu dê vuốt chòm
râu của mình, tắc lưỡi: “Nghe nói võ trạng nguyên võ nghệ siêu quần, chỉ với một cây thương dài mà đã làm mọi người kính phục. Đầu thương có cơ
quan, có thể phun lửa như hoa lê nở rộ, gọi là Lê Hoa Thương.”

Lê Hoa Thương, cái tên này thật là hay.

Vân Phỉ uống trà xong, đứng dậy cùng Phục Linh ra về.

[1] Tam khôi: tức ba người đứng đầu cuộc thi, chính là trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa

Thời tiết vốn đang đẹp, nhưng tới chiều
lại đột ngột trở nên u ám, khí trời oi bức như là một cái lồng hấp lớn,
chắc là sắp có một trận mưa to. Mùa hè đột nhiên đổ mưa cũng là chuyện
thường, nhưng Quỳnh Lâm yến được tổ chức trong thời tiết thế này thì
đúng là không hay.

Bởi vì tối nay Vân Tông không ăn cơm ở
nhà nên Tề Thị đi nấu cơm sớm. Ăn cơm xong, Vân Phỉ và Phục Linh ngồi
trên hành lang hóng mát, Tống Kinh Vũ thì đến trước cửa cung chờ Vân
Tông.

Trong vườn oi ả nóng bức, không có lấy
một làn gió, ngay cả Vân Phỉ – người chỉ biết lạnh chứ không biết nóng
nay cũng cảm thấy lưng dính mồ hôi. Rồi đột nhiên trong nháy mắt, một
trận gió thật to nổi lên, cây ngô đồng trong vườn cũng bị gió đưa xào
xạc. Không lâu sau, sấm vang chớp giật, trận mưa to được ủ suốt cả buổi
chiều cũng trút xuống như thác.

Khu vườn lập tức lênh láng nước, gió dữ
mang theo nước mưa càn quét khắp nơi. Phục Linh và Tề Thị vội vàng đóng
hết các cửa sổ lại.

Tề Thị nhìn cơn mưa to như thác đổ ngoài cửa sổ, không nén được lo lắng: “Không biết bây giờ trong cung có hỗn loạn không nữa.”

Phục Linh nói: “Ông trời không thương người.”

Vân Phỉ cười khanh khách: “Ai da, hoa trên đầu mũ của trạng nguyên chắc ướt hết rồi.”

Tưởng tượng đến cảnh mấy người đàn ông
đội trên đầu đóa hoa đỏ rực bị ướt sũng, ba người đều không nhịn được
cười. Ngay lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã.

Kì Hoa và Dị Thảo xách đèn lồng, men
theo hiên nhà bước vội tới, theo sát phía sau là Tống Kinh Vũ, trong
lòng hắn ôm một đứa trẻ.

Mưa to tầm tã, đèn trong sân lờ mờ không rõ, Vân Phỉ chỉ nhìn thấy Vân Tông mềm oặt nằm trên cánh tay Tống Kinh
Vũ, mặt thì vùi vào lòng hắn. Trong nháy mắt, nàng thấy chân tay mình
lạnh cóng, tâm trí rối bời.

Nàng vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, vội vàng chạy qua hỏi: “A Tông bị sao thế?”

Người Tống Kinh Vũ ướt đầm, không rảnh để trả lời nàng mà quay sang nói với Phục Linh: “Mau đi trải giường.”

Mặt Vân Tông trắng bệch, cách tay phải băng vải trắng, vết màu đỏ tươi ghê rợn đập vào mắt Vân Phỉ.

Vân Phỉ lo tới mức chân tay nhũn ra, quýnh quáng hỏi: “Rốt cuộc A Tông làm sao thế?”

Tống Kinh Vũ nói: “Hôm nay ở Quỳnh Lâm yến có người hành thích hoàng thượng, Vân Phỉ bị ngộ thương.”

Thích khách hành thích? Vân Phỉ thật sự
không dám tin. Sao Quỳnh Lâm yến lại có thể để cho thích khách trà trộn
vào? Khi có một người vào cung, nhất định sẽ bị lục soát. Ngay cả nàng,
lần trước vào cung dự tiệc cũng có một nữ quan lớn tuổi soát người một
lần.

Phục Linh vội vã trải chăn đệm ra, Tống Kinh Vũ nhẹ nhàng đặt A Tông xuống giường.

A Tông khẽ nhăn mày, rên một tiếng, giông như một chú mèo con bị thương.

Vân Phỉ cực kỳ đau lòng, nhẹ nhàng nắm
lấy tay nó: “A Tông đừng sợ, mau nói cho tỷ tỷ biết chuyện gì đã xảy ra, sao đệ lại bị thương?”

A Tông ho khan mấy tiếng rồi chậm rãi
nói: “Tam khôi văn võ được triệu lên điện để thụ phong, hoàng thượng
khâm thưởng một thanh ngọc như ý, không ngờ thanh ngọc như ý của võ thám hoa Giang Như Trần lại rỗng ruột, bên trong giấu một con dao.”

“Vậy sao đệ lại bị thương?”

A Tông ngừng lại để hít thở, sau đó kể
tiếp: “Lúc ấy đệ ngồi ở bên phải, phía dưới hoàng thượng. Lúc Giang Như
Trần nhận lấy ngọc như ý, đột nhiên rút từ trong đó ra một con nhao và
nhào về phía hoàng thượng. Tất cả mọi người đều không ngờ được, hoàng
thượng cũng đứng ngây ra đó không nhúc nhích. Đệ đứng dậy định bỏ chạy
thì đột nhiên từ sau lưng có người đánh cho đệ một chưởng, lực rất mạnh, làm đệ bay tới chặn trước người Giang Như Trần, kết quả là con dao đâm
trúng đệ.”

Vân Phỉ vội vàng hỏi: “Là ai đẩy đệ?”

“Đệ không nhìn thấy. Lúc ấy tim gan gì cũng muốn lộn ra ngoài, còn ói mấy ngụm máu nữa.”

A Tông sinh ra là đã sống trong nhung
lụa, được mẹ và tỷ tỷ chiều chuộng nâng niu lên tận trời, chưa từng chịu nhiều đau đớn như vậy nên nó vừa kể vừa chảy nước mắt ròng ròng.

Vân Phỉ đau như đứt từng khúc ruột, nàng cắn môi, nhẹ nhàng vuốt ve ngực nó: “Ngực còn đau không?”

“Đau, nhưng cánh tay còn đau hơn.” Vân Tông rưng rưng nước mắt mà nhìn nàng: “Tỷ tỷ, đệ rất nhớ mẹ, đệ muốn về nhà.”

Vân Phỉ nghe xong câu này, lòng đau buồn đến mức cũng muốn rơi lệ theo, không biết nên trả lời Vân Tông thế nào. Lẽ nào lại nói với nó cha sẽ không quan tâm đến sự sống chết của nó,
cho dù nó có bị thương thì cũng phải tiếp tục ở đây làm con tin.

Tống Kinh Vũ trầm ngâm nói: “Người đó có thể dùng sức đánh bay A Tông như vậy thì nhất định là một cao thủ có võ công cao cường. Lúc ấy trong điện trừ cấm vệ quân ra thì chỉ có võ
trạng nguyên và võ bảng nhãn là có võ công cao vậy.”

Vân Phỉ gật đầu: “Đúng vậy, không phải cấm vệ quân thì sẽ là hai người này. Lúc nãy Tần Phương có nói là ai không?”

“Tôi đã hỏi rồi, Tần Phương ở ngoài
điện, không thấy là ai làm.” Tống Kinh Vũ lại nhìn A Tông, lo lắng nói:
“Ngoại thương thì không phải lo, tôi chỉ lo một chưởng ấy sẽ làm chấn
thương đến tim phổi của A Tông.”

Vân Phỉ nghe thế thì càng thêm lo lắng,
trong lòng cực kỳ oán giận cái tên đã đẩy A Tông ra làm lá chắn kia. Nếu hắn muốn cứu giá thì tự mình nhào tới, lấy thân mình ngăn cản là được,
sao phải dùng một đứa con nít làm bàn đạp? Nếu A Tông không bị đâm trúng tay mà trúng tim thì sao, há chẳng phải mất mạng tại chỗ ư?

Nàng càng nghĩ càng thấy phẫn nộ, ước gì có thể tra ra ngay người đó là ai.

Tống Kinh Vũ nói: “Lúc ấy trong cung rất hỗn loạn, A Tông được băng bó cánh tay xong là lập tức xuất cung, tôi
cảm thấy hay là mời Chương đại phu đến xem thế nào thì vẫn hơn.”

Vân Phỉ gật đầu: “Trời đã khuya rồi, lại mưa to thế này nữa, huynh trả tiền gấp đôi để mới huynh ấy đến đây đi.”

Nửa canh giờ sau, Tống Kinh Vũ dẫn
Chương Tùng Niên tới, hai người đều bị mưa làm ướt đẫm cả người, Vân Phỉ hết sức áy náy, vội vã sai Phục Linh lấy khăn nóng ra, rồi liên tục nói cảm ơn.

Chương Tùng Niên cười, nói “không sao” rồi bước tới trước, bắt mạch cho Vân Tông.

Vân Phỉ e dè hỏi: “Chương đại phu, lúc ấy đệ đệ của ta có hộc mấy ngụm máu, không biết có bị nội thương không?”

Chương Tùng Niên cân nhắc cách dùng từ,
nhẹ nhàng nói: “Tiểu công tử thân thể khỏe mạnh, từ từ điều dưỡng thì sẽ không có gì đáng ngại.”

Vân Phỉ nghe ra ẩn ý chứa trong lời của Chương Tùng Niên, không nén được cơn giận trong lòng.

Vừa nghĩ đến việc A Tông bị người nọ
chưởng mạnh một cái bay lên, rồi lại bị thích khách đâm một dao, nàng
giận đến nỗi cả người run lên. Người đó muốn bảo vệ hoàng thượng thì nên tự mình nhào tới chắn trước mặt thích khách, dùng A Tông làm lá chắn là gần như hại nó toi mạng, còn mình thì lại được mang cái danh tốt là
trung quân hộ chủ, đúng là vô sỉ không gì bằng.

Tiễn Chương Tùng Niên đi rồi, Vân Phỉ
nhìn khuôn mặt bụ bẫm dễ thương của đệ đệ, cảm thấy may mắn, rồi lại
thấy lo lắng hơn. Trước kia nàng cứ nghĩ trong cung có nhiều hộ vệ như
vậy, A Tông sẽ không xảy ra chuyện gì, nàng chỉ cần để Tống Kinh Vũ đi
theo hộ tống trên đường vào cung để đề phòng. Bây giờ xem ra trong cung
cũng không an toàn, một khi có chuyện thì tất cả mọi người sẽ xúm vào
bảo vệ hoàng thượng, sẽ chẳng ai thèm quan tâm đến A Tông. Cho nên, A
Tông nhất định phải trở về Kinh Châu mới an toàn.

Hiện nay đại quân của Vân Định Quyền
đang tranh đoạt Quan Nhai với Tần Vương. Nơi này địa thế hiểm yếu, chỉ
có một con đường bị kẹt giữa hai ngọn núi. Lấy được Quan Nhai là có thể
có được Tần Trung. Trận chiến này cực kỳ quan trọng, là điểm then chốt
trên con đường hoàn thành nghiệp bá của Vân Định Quyền. Cho nên dù A
Tông có gặp nguy hiểm ở kinh thành thì trong giờ phút quan trọng này,
hắn ta cũng tuyệt đối không đề nghị với triều đình cho Vân Tông về Kinh
Châu.

Tự ý rời khỏi kinh thàh càng không thể,
cha cũng sẽ không đồng ý. Chỉ có cách là làm cho triều đình lên tiếng
thả A Tông về thì mới có thể làm cha không còn gì để nói. Tiểu hoàng đế
chẳng qua chỉ là vật trang trí, triều chính đều nằm trong tay Úy Trác.
Phải làm thế nào mới có thể khiến cho Úy Trác đồng ý thả A Tông về?

Nhấn Mở Bình Luận