Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
Edit: Xanh Lá
Đường Khanh cũng không để ý tới hắn ta, ngược lại cảm thán với hệ thống: “Không nghĩ tới một ngày kia ta cũng có cơ hội ăn nam chính nha, đúng là Thiên Đạo luân hồi thật khéo.”
Ngẫm lại lúc trước, mỗi ngày cô đều sống trong sợ hãi vì có khả năng bị Quân Lẫm ăn sống nha, tuy đến cuối cùng vẫn bị ăn, chẳng qua phương pháp “ăn” lại đổi thành một loại khác……
Hệ thống cười lạnh một tiếng, “Nam chính có thể ăn sống ngươi, nhưng nếu ngươi ăn hắn, liền chờ bị hệ thống chủ tiêu diệt đi.”
Đường Khanh ưu thương nói: “…… Thế giới này đúng là một chút cũng không đáng yêu, vai ác không được ai yêu thương mà.”
Hệ thống sao lại không nhìn ra gia hỏa đang giả vờ tội nghiệp, liền trực tiếp làm ngơ.
Mắt thấy không trêu đùa được hệ thống, Đường Khanh chỉ có thể cố dời ánh mắt về phía Trần Tư, nhưng vừa nhìn, cô quyết định vẫn nên thu hồi ánh mắt thì hơn, gã này lớn lên quá xấu.
“Ngươi vừa mới nói gì?”
Trần Tư không nhận ra suy nghĩ trong nội tâm của Thành chủ đại nhân, rất nhanh liền lặp lại lời nói trước đó, thậm chí còn nói: “Thành chủ đại nhân, Giác Đấu Trường có mấy đầu bếp tay nghề cũng không tệ lắm, ngài có muốn thử hay không?”
Nhìn hắn mặt đầy vẻ xun xoe, Đường Khanh chỉ chỉ thần thú Bạch Trạch bị nhốt trong lồng cách đó không xa, “Đưa nó tới cho ta nhìn xem.”
Trần Tư nhìn lại theo ánh mắt cô, phát hiện chỉ là một con thú nhỏ đến đáng thương, không khỏi nói: “Thành chủ đại nhân có muốn chọn thêm một con nữa không ạ?”
Tiểu thú này chẳng qua chỉ để làm quà tặng kèm, hắn ta không mặt mũi nào lấy ra tặng người được, hơn nữa đối phương còn là Thành chủ đại nhân Vô Song Thành.
Thần sắc Đường Khanh nhàn nhạt, chẳng qua giọng nói lại chấp nhất dị thường, “Chỉ cần nó.”
Thấy thế, Trần Tư không có cách nào, chỉ có thể tự mình chạy tới ôm tiểu thú kia đến đây.
Giác Đấu Trường vẫn biết cái gọi là hàng hoá đẹp mới có thể bán giá tốt, nên lúc này Bạch Trạch không những không chút chật vật, ngược lại còn được tắm rửa thơm ngào ngạt, chẳng qua cái dáng vẻ này của thần thú luôn khiến Đường Khanh có ảo giác như một giây sau hắn sẽ bị ném vào chảo dầu.
Rốt cuộc tắm rửa sạch sẽ mới ném vào chảo dầu được nha.
Hoảng thần trong phút chốc, Đường Khanh đã ôm tiểu thú vào trong ngực, không thể không nói rốt cuộc cũng là thần thú, dù không có thần lực cũng không có ký ức, một thân lông tơ màu trắng xúc cảm mềm mại kia vẫn khiến người ta hận không thể vùi mặt vào. Vốn cô còn có thể kìm nén bản thân, rốt cuộc ở đây cũng có nhiều người như vậy, cô vẫn phải duy trì vẻ cao lãnh, kết quả khi thấy được trên cái đầu nhỏ lông xù màu trắng kia có sừng nhỏ màu đỏ, cô rốt cuộc không kìm được mình, vươn ra bàn tay tội ác.
Trần Tư thấy Thành chủ dường như còn rất thích cái sừng này, trong lòng liền nhớ lại một lượt các phương thức nấu ăn mà mình biết, cuối cùng nói: “Thành chủ đại nhân, Tuyết thú này tuy nhỏ, chẳng qua sừng lại cực kỳ thích hợp để chiên, vị đặc biệt thơm giòn. Nếu Thành chủ đại nhân thích, về sau tiểu nhân sẽ cho người lưu ý nhiều hơn.”
Tuyết thú có lông trắng toàn thân, trên đầu cũng có sừng, chẳng qua số lượng ít ỏi nên cũng không thấy nhiều, trước mắt Trần Tư coi Bạch Trạch thành Tuyết thú cũng có thể hiểu được.
Bạch Trạch tuy không có ký ức, nhưng tốt xấu cũng là Thần Thú, mơ hồ vẫn có thể hiểu một chút, lập tức sợ tới hơi run run.
Đường Khanh cảm nhận được tiểu gia hỏa trong ngực sợ hãi, có chút đau lòng, không khỏi duỗi tay xoa xoa vài cái trấn an, một bên oán giận với hệ thống, “Trần Tư này đúng là thần ăn, có phải trong đầu hắn ta ngoài ăn ra liền không còn gì khác?”
Hệ thống buông tay, “Thiện ác cuối cùng đều có báo* (báo đáp hoặc báo ứng), nên kết cục về sau của hắn chính là bị linh thú chộp tới nấu. Đương nhiên, thịt của hắn linh thú cũng coi thường, cuối cùng ném tới hoang sơn dã lĩnh, tùy ý để những dã thú chưa mở linh trí kia ăn.”
Nam chính đã vào trong tay, Giác Đấu Trường này dĩ nhiên không cần tồn tại nữa, vì thế, cô ôm Bạch Trạch đứng lên.
Thấy thế, Trần Tư lập tức tiến đến, gương mặt tươi cười nói: “Thành chủ đại nhân, đây là ngài muốn đi sao?” Nói xong, hắn ta dồn dũng khí lại hỏi: “Cái đó, ngài cảm thấy Giác Đấu Trường này thế nào?”
Vốn tưởng sẽ nghe được lời vừa lòng, lại không nghĩ rằng đối phương có thể trực tiếp nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đốt đi.”
Đường Khanh nói xong, không cho đối phương bất cứ lời giải thích nào mà trực tiếp động thủ. Sớm từ lúc cô tiến vào Giác Đấu Trường này đã bất động thanh sắc bày ra một trận pháp, trước mắt Bạch Trạch đã cứu được, mấy kẻ phát rồ này cũng nên chết đi thôi.
Trần Tư dại ra tại chỗ, dù thế nào cũng không không nghĩ tới lại có thể nhận được câu trả lời này, chẳng qua tình thế hiện tại không cho phép hắn nghĩ nhiều hơn, mắt thấy bốn phía dưới chân xuất hiện những đường sáng màu đỏ, lập tức sợ hãi quỳ trên đất, “Thành chủ đại nhân tha mạng.”
Bạch Chỉ am hiểu bày trận, trận pháp của nàng ta không ai có thể sánh bằng, năm đó lúc nàng ta mới chưởng quản Vô Song Thành đã có không ít người không để nàng ta vào mắt, thậm chí vì muốn ép nàng ta thoái vị mà còn dẫn theo hơn một ngàn người đến bao vây tấn công, kết quả lại bị nàng ta vây vào bên trong trận pháp, không một ai chạy thoát được. Phải biết rằng hơn một ngàn người này cũng không phải nhân loại bình thường gì, trong đó thậm chí còn có người tu vi không cạn, hơn nữa còn có cả thú nhân.
“Tha mạng cho ngươi thì ai đến lo cho mạng bọn họ.” Đường Khanh lành lạnh mở miệng, “bọn họ” mà cô nhắc đến dĩ nhiên là những linh thú bị nhốt trong lồng kia.
Những linh thú đó linh khí dồi dào, không chừng trong đó liền có một hai thú nhân, càng không cần đoán khi họ mất tích, trong bộ lạc của bọn họ chắc chắn xảy ra khủng hoảng nhất định. Cô thì hoàn toàn không muốn đối địch với đám thú nhân đông đảo vô cùng này, vì thế sau khi khống chế được tất cả mọi người ở đây, cô liền tự mình đi tới thả bọn họ ra ngoài.
Linh thú không bị trói buộc nữa, lập tức tiến lên cảm tạ. Bọn họ không ngốc, tuy nhân loại bắt bọn họ đi, nhưng nếu không phải nhờ nhân loại trước mắt này, chỉ e bọn họ sẽ nhanh chóng trở thành đồ ăn trên bàn người khác.
“Cảm tạ ơn cứu mạng của ngài.”
Đường Khanh nhìn ngưu thú bị xích lúc trước tiến lên, dáng vẻ to lớn kia không thể không nói là vừa nhìn đã rất ấn tượng. Đương nhiên, trên mặt cô vẫn giữ thần sắc nhàn nhạt, không có bất luận biểu cảm dư thừa nào.
“Không cần cảm tạ, nếu không phải do nhân loại, các ngươi cũng sẽ không bị bắt.”
Ngưu thú đã hóa thành hình người cao lớn, hắn cũng không để ý dáng vẻ lãnh đạm của đối phương, chỉ nắm cả người Trần Tư trong một bàn tay, nói: “Ngài có thể giao người này cho chúng tôi không?”
Trần Tư bắt bọn họ đi thiếu chút nữa liền lấy mạng bọn họ, nên bọn họ mang hắn ta đi cũng là điều dễ hiểu.
“Có thể.”
Nhóm linh thú mang Trần Tư đi, về phần hắn ta sẽ rơi vào kết cục thế nào, vậy thì không liên quan đến cô nữa.
Toàn bộ Giác Đấu Trường hiện giờ bị nhốt bên trong trận pháp, không một ai có thể rời đi. Bọn họ dĩ nhiên đều biết vị Thành chủ uy danh truyền xa này, chỉ là dù thế nào cũng không nghĩ tới mình lại có thể chết trong tay cô, tức khắc liền sợ hãi.
Bọn họ khẩn cầu cô có thể buông tha cho mình, nhưng Đường Khanh lại thờ ơ. Dưới ánh mắt hoảng sợ của đám người bị nhốt, cô trực tiếp ôm Bạch Trạch đi thẳng.
Mà ngay khoảnh khắc cô rời khỏi đó, Giác Đấu Trường nháy mắt liền bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực.
Ngọn lửa cực lớn thiêu đỏ nửa bầu trời đêm, bởi vì thế lửa quá lớn, không bao lâu liền có binh lính tuần tra chạy tới, kết quả vừa tới đây đã thấy Thành chủ đại nhân thế mà lại đang ở hiện trường.
“Thành chủ đại nhân, ngài không sao chứ?”
Nghe binh lính lo lắng hỏi, Đường Khanh nhàn nhạt nói, “Lửa này sẽ chỉ cháy trong một canh giờ, không cần cứu hoả, một canh giờ sau sẽ tự tắt.”
Thành chủ đại nhân nói như vậy, vừa nghe đã biết nguyên nhân của vụ cháy này, binh lính không ngu, rất nhanh liền hiểu rõ hết thảy chuyện này chính là do Thành chủ đại nhân tạo ra.