Chưởng Khống Tu Chân
Quay trở lại thời điểm lúc Trần Đan vừa rời khỏi Tiêu Thiên Tông.
Khi Trần Đan bị Lãm Nguyệt Sương ném ra ngoài. Ở cách đó rất xa, thông qua một tấm gương, Trân Trân đã nhìn thấy và nghe được những lời cuối cùng hắn nói với đầy sự tuyệt tình, thân thể nàng liền run rẩy, vộ lực ngồi xuống đất, bật khóc nức nở.
Đứng bên cạnh nàng, một mỹ phụ trung niên không khỏi lên tiếng thở dài.
- Tại sao cứ phải sợ hãi cường giả như vậy? Chúng ta lớn như thế này rồi, còn phải đi chèn ép một vài cái tiểu bối Linh Nhân cảnh hay sao?
- Haiz. Lúc nào cũng nghĩ xấu rằng chúng ta sẽ đoạt xá, sẽ làm thế này, thế nọ, âm mưu đen tối. Trong khi không nhìn về thực tế, nếu cường giả chúng ta ham sống sợ chết như vậy, tại sao cường giả trên đời lại càng ngày càng ít? Với lại, các ngươi có biết đoạt xá là gì không mà lại nói ra trông đơn giản như vậy?
- Lãm Nguyệt Sương ơi Lãm Nguyệt Sương, không ngờ ngươi còn nhỏ mà lại độc mồm, độc miệng nói sư cô của ngươi như vậy. Ta vạn năm chưa thu đệ tử, nay chỉ muốn thu một tiểu nữ sở hữu mị cốt hoàn mỹ làm đệ tử thân truyền, cũng là cứu nàng trước nhiều cái miệng sói vậy mà lại nhận về bao tai tiếng. Haiz Lúc đem nàng về, ta nào biết nàng còn có nam nhân bên cạnh, mà nàng cũng sợ hãi ta làm hại đến hắn nên giấu tin, mãi đến giờ mới yên tâm nói ra để ta liên kết với trận pháp phòng hộ, tìm người thông qua kính nhưng không ngờ lại gặp phải tình cảnh này.
- Nam nhân, quả nhiên tất cả đều là lũ ti tiện. Chỉ tội cho đồ nhi của ta đã trót trao thân nhầm người. Haiz.
Mỹ phụ trung niên cũng không hề an ủi Trân Trân, bà cứ để nàng khóc, khóc một trận cho thật thỏa nỗi lòng của nàng.
Mười ngày sau.
Tại nơi Trần Đan đang ngồi lặng. Hư ảnh của một con hổ lớn với thân thể lực lưỡng, cơ bắp săn chắc, nét mặt dữ tợn đột nhiên từ cơ thể hắn lao thẳng ra bên ngoài, quay quanh người hắn vài vòng rồi trở lại cơ thể hắn. Hắn thì không hề hay biết chuyện này, vẫn miệt mài tập trung vào công việc sáng tạo công pháp của mình.
Thêm sáu ngày nữa trôi qua. Trần Đan mở mắt ra vì quá trình sáng tạo công pháp đã thành công tốt đẹp. Quả thật, ông trời đang ủng hộ hắn.
Bất quá, ngay khi hắn vừa định rời đi thì lại bất ngờ cảm nhận được thể chất đã được hoàn thiện, cho nên hắn lại ngồi xuống thêm lần nữa, kiểm tra xem thể chất mới này liệu có mang lại cho hắn thêm những năng lực bất thường gì.
Đến lúc trời trưa của ngày hôm sau. Trần Đan mới hoàn toàn đứng dậy, tiếp tục di chuyển về lãnh địa của Kỳ Hải Nam Vân Tông cùng một ánh mắt sắc lịm, tựa như đã có cho mình một thứ gì đó cực kỳ kinh khủng.
Đi được một đoạn xa, kéo dài thêm vài giờ, gần đến chiều tối nhưng vẫn không thấy bất cứ dấu hiệu nào của sự sống ở xung quanh, điều đó bắt đầu khiến hắn cảm thấy đau đầu.
Theo như phân tích ban đầu của hắn, nơi đây vốn là cửa hậu để đệ tử Tiêu Thiên Tông chạy trốn khi có họa diệt môn, nên dù hắn tiềm tu đã gần một tháng vẫn không thấy bất kỳ một bóng người nào ngang qua, hay yêu thú tấn công hắn cũng là điều dễ hiểu.
Bất quá cái khó khăn là hắn không biết chính xác được bản thân đang ở chỗ nào trong thuộc địa của Tiêu Thiên Tông. Bản đồ của Văn lão ở trong đầu đúng là rất rộng, nhưng dưới con mắt và suy nghĩ của một cường giả, bản đồ lão phác họa chỉ rõ ràng tại những vùng lãnh địa có cường giả mạnh mẽ làm chủ, tông môn, thế lực lớn, những vùng đất tài nguyên, khoáng sản, bí cảnh, cổ mộ, những vùng nguy hiểm, rừng mê, nước độc, yêu thú cư ngụ,… chứ nơi yếu kém, hoang vắng như chỗ hắn đang đứng, chúng thậm chí còn không có một nét vẽ nào trong bản đồ.
Hắn dường như đang bị mù đường, ngoài việc biết được phương hướng đông, tây, nam, bắc dựa vào hướng mặt trời di chuyển. Cho nên hắn đang rất hy vọng rằng sẽ sớm tìm được người qua đường hoặc thôn, trấn tồn tại để xác định vị trí của bản thân. Nhưng thời gian và hiện thực đang làm hắn thất vọng.
- Chậc.
Nghĩ nhiều cũng không được kết quả gì, Trần Đan lại tiếp tục tiến thẳng một đường về hướng tây nam.
Thêm hai ngày nữa trôi qua, rốt cuộc hắn cũng đã tìm thấy được con người. Đó là một đôi thanh thiếu niên nam nữ đều đồng tu vi Linh Nhân cảnh đang chiến đấu với một loài yêu thú hệ đá cao to hơn hai thước, mà chính xác hơn là chỉ có người thiếu nữ chiến đấu, ở phía trước không xa. Nhìn xung quanh dưới chân họ, còn có thể thấy hai cái xác yêu thú tương tự đã nằm gục, minh chứng cho thực lực không tệ của họ.
Trần Đan vội chỉnh lại tư thế, bình tĩnh đi đến, dự là chỉ đứng ở xa nhìn họ chiến đấu, lúc gặp nguy mới ra tay giúp đỡ, không thì cứ đợi họ hoàn thành trận chiến trước đã. Nhưng không ngờ, khi hắn tiến đến một vùng gần nhất định thì bỗng nhiên con yêu thú hệ đá trông giống loài bọ cạp lớn này đột nhiên run rẩy cơ thể, quay người, sợ hãi bỏ chạy.
Đôi thanh thiếu niên nam nữ thấy sự tình này thì không khỏi cảm thấy rất bất ngờ, vì theo thông tin họ biết, con yêu thú này không có linh trí cao, tuyệt sẽ không bỏ chạy dù là nó sắp chết. Nhưng họ cũng không hề đuổi theo, vì họ đã thấy Trần Đan tiến đến, cần phải thu lực, tập trung cảnh giác với người lạ.
Chiến sự không còn, Trần Đan liền tiến đến gần trong tư thế gãi đầu, đứng ở một đoạn cách khá xa đôi nam nữ, tầm hơn hai mươi thước mà nói.
- Xin lỗi đã làm gián đoạn quá trình luyện tập của hai vị. Ta bị lạc đường nên đành mạo muội xâm phạm, ý chỉ muốn hỏi đường, mong hai vị bỏ qua.
Người thanh niên lập tức rút linh kiếm trong túi trữ vật bên hông ra, che chở cho người thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh, nói.
- Ngươi hỏi đi, nếu biết, ta ắt chỉ đường.
Trần Đan liền nói.
- Xin hỏi, gần đây nhất có tòa thành hay quốc thổ nào không?
Người thanh niên đáp.
- Gần đây nhất chính là thành Diệu Châu của Hoàng Vân quốc. Từ chỗ người đứng quay sang hướng phải, đi vài giờ sẽ đến.
Trần Đan lập tức chấp tay.
- Cảm tạ.
Dứt lời, hắn cũng liền làm theo lời chỉ dẫn của người thanh niên, rẽ hướng bên phải mà đi.
Đợi hắn đi một đoạn xa, người thanh niên mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bảo với người thiếu nữ.
- Chúng ta cũng nên quay về thôi, nếu để cha phát hiện chúng ta trốn ra ngoài luyện tập sợ là không tốt.
- Ân.
Người thiếu nữ nhu thuận gật đầu, nhưng rồi nàng lại hỏi.
- Ca ca, lúc nãy nói chuyện với hắn, trông ca rất căng thẳng thì phải?
Người thanh niên cũng không hề che giấu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm hình ảnh Trần Đan đã nhỏ như con kiến ở phía trước, nói.
- Ta không cảm nhận được tu vi hay sức mạnh của hắn. Có thể hắn đã là cường giả Đại Linh cảnh hoặc có mang trên người bảo vật giúp che giấu khí tức tu vi. Bất quá, dù ở trường hợp nào thì hắn cũng không phải người đơn giản. Chúng ta nên cẩn thận mới là trên hết.
Người thiếu nữ mím nhẹ môi hồng, bảo.
- Muội thấy hắn rất lịch sự đó, cũng rất biết giữ khoảng cách, chắc không phải người xấu đâu.
Người thanh niên bảo.
- Ta không nói hắn là người xấu, nhưng chúng ta cần cẩn thận với người lạ, dù hắn có là người tốt đi chăng nữa. Đây là lời cha luôn dặn dò chúng ta.
- Ưm, muội hiểu rồi.
Lại chờ thêm một ít thời gian nữa, hai người thiếu nam, thiếu nữ mới cất bước chân rời đi, phương hướng cũng chính là thành Diệu Châu mà Trần Đan đang hướng đến.
Tại phía trước, khi dò lại bản đồ trong đầu về vị trí thành Diệu Châu và Hoàng Vân quốc, Trần Đan không khỏi lộ ra gương mặt vô cùng chán nản.
Chán nản là vì nếu ví lãnh địa của Tiêu Thiên Tông là một hình chữ nhật nằm ngang, vậy thì lãnh địa của Kỳ Hải Nam Vân Tông nằm bên cạnh trái, còn vị trí hắn đang đứng, Hoàng Vân quốc nằm tận ở bên cạnh phải.
Từ đây, dùng tốc độ của Tông cảnh muốn quay về lãnh địa Kỳ Hải Nam Vân Tông phải mất gần 2 tháng. Thánh Cảnh mất hơn nửa tháng. Vậy một Linh Nhân cảnh như hắn phải mất bao lâu? Là nửa năm, một năm, hay là hai năm nếu những điều kiện khác đều thuận lợi?
Chết tiệt!
Xem ra kế hoạch của hắn cần phải có thay đổi. Hắn buộc phải dừng chân ở đây một đoạn thời gian, hoạt động trong tầm mắt của kẻ địch nếu thật sự chúng vẫn đang theo dõi hắn.