Cổ Đại Khó Kiếm Cơm
Thẩm Hi nhìn xem một đống hỗn độn dưới chân, thở dài một tiếng, đành nhận mệnh mà thu dọn.
Từ lần trước Hoàn Hà đến đây nàng đã nhận ra người nam nhân này mặc dù đã trưởng thành nhưng bên trong vẫn ấu trĩ không khác gì trẻ con, đáng để người đau đầu, nếu hắn lại tới vài lần nữa chắc căn nhà mới của nàng bị phá sập mất. Thẩm Hi quét dọn sạch sẽ, mang đống gỗ lúc trước vẫn còn là cái bàn ra ngoài sân, lại hót hết các mảnh sứ vỡ, chuẩn bị lát nữa mang ra chỗ nào đó chôn đi để khỏi làm bị thương người. Lúc nàng mang đống mảnh sứ ra ngoài, đã thấy Hoàn Hà đang dẫn Thẩm Hiệp với Thanh Phù chơi loanh quanh trong sân, đợi đến khi nàng chôn xong đống sứ vỡ trở về, Thẩm Hiệp được sự hướng dẫn của Hoàn Hà đã chém xong cái bàn hỏng thành đống gỗ vụn, Thanh Phù thì đứng bên vỗ tay khen ngợi, một lớn hai nhỏ đều chơi vui quên mình.
Thẩm Hi đã lười nói chuyện với ba con người gây chuyện này, đi thẳng vào nhà bếp chuẩn bị bữa ăn.
Hôm nay là sinh nhật của Thẩm Hiệp, nàng vốn đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn, chuẩn bị làm một bàn tiệc cho con trai, thực đơn là thịt kho tàu, cá hấp, mọc viên, gà hầm... toàn những món thằng bé thích ăn.
Đang lúc nàng bận rộn, Hoàn Hà đi vào trong bếp.
“Có chuyện gì vậy?” – Thẩm Hi đang bận rộn xào rau, ngoái cổ hỏi. Hoàn Hà im lặng một hồi, đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi gả cho ta đi”
Thẩm Hi giật mình, tay run lên, cái muỗng cọ vào thành chảo nghe ghê cả tai.
“Ngươi uống nhầm thuốc à? Ngươi đang cầu hôn ta?” Nàng dù không biết được thân phận thực sự của Hoàn Hà, nhưng từ việc lúc trước hắn ra tiền công 100 lượng bạc mỗi tháng là có thể nhìn ra Hoàn Hà ắt là phi phú tức quý (không giàu cũng có quyền), người như hắn muốn cưới ai mà chẳng được, sao lại muốn cưới một quả phụ lại có con chồng trước như nàng? Dù Hoàn Hà đã tới qua mấy lần nhưng Thẩm Hi chưa bao giờ ngờ đến cảnh này, trong lòng nàng chỉ coi Hoàn Hà như một người cha bình thường dẫn con gái đi ra chơi, không có gì khác. Bây giờ hắn lại đột nhiên mở lời cầu hôn, khiến Thẩm Hi giật mình không thể bình tĩnh nổi.
Hoàn Hà kiên định nói: “Ta không uống thuốc. Ta đang cầu hôn.”
Thẩm Hi dọn món ra, đổ một gáo nước vào chảo, hơi nước bốc lên như một tấm màn mỏng, phân cách giữa hai người, một màn hơi nước mỏng nhưng giữa hai người không khác gì Sở hà Hán giới.
Thẩm Hi suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời: “Ngươi xem, ta chỉ là một ngư phụ, ngươi thì thân phận hiển hách, không phú cũng quý, hai chúng ta không xứng đôi. Ít nhất trong xã hội này chúng ta hơn kém nhau rất xa.” Lời cự tuyệt uyển chuyển của Thẩm Hi tựa hồ bị Hoàn Hà lí giải thành lo lắng, hắn lại nói: “Tên ta là Hoàn Hà, mẫu thân đặt. Phụ thân đặt là Quy Hải Mặc, không ai dám quản.”
Quy Hải Mặc... tên này nghe có vẻ quen ta, giống như là người sóng vai với Hoắc Trung Khê, Phong Triền Nguyệt, Bản Ngã Sơ Tâm mấy Võ thần kia? Võ thần Tây Nhạc Quy Hải Mặc?
Thẩm Hi chần chờ hỏi: “Tây Nhạc? Võ thần?” – nàng có chút không tin tưởng, Võ thần lại đến chỗ khi ho cò gáy này làm gì?
Hoàn Hà, cũng chính là Quy Hải Mặc ừ nhẹ một tiếng.
Đối với Thẩm Hi mà nói, Võ thần vân vân cách nàng rất xa, đặc biệt là Võ thần Tây nhạc, nếu là Hoắc Trung Khê đến đây, nàng chắc còn kích động một chút, dù sao người ta đã cứu mạng hai mẹ con nàng. Mà ở đây là Hoàn Hà, nàng đã tiếp xúc mấy lần, biết rõ hắn không khác gì con trai mình, nghịch ngợm gây rắc rối, đúng là không thể kính ngưỡng hay kinh sợ được. Thẩm Hi nhẹ nhàng à một tiếng, sau đó hỏi: “Vậy ngươi đến chỗ làng chài nhỏ này để làm gì?”
Hoàn Hà chỉ nhẹ nhàng nói mấy chữ: “Tới biển chơi, bắt hải sản.”
Câu trả lời này đúng là...
Thẩm Hi tò mò: “Tây Nhạc các ngươi không có biển hay sao mà phải lặn lội đến tận Trung Nhạc để đi biển nhặt hải sản?”
“Không có.” Lại một câu nhắn ngủn.
Nói chuyện với loại người này đúng là đánh đố người nghe lí giải và kiên nhẫn, ngươi nói một tràng dài, người ta mới đáp lại một hai chữ, cái này còn đắc lực hơn bình chữa cháy, phụt một cái đã khiến người ta tắt hết lửa nhiệt tình, huống chi giờ hai người còn đang nói về vấn đề khá khó nói, càng khiến Thẩm Hi cạn lời.
Nhất thời trong bếp trừ tiếng xào nấu thức ăn ra không ai nói chuyện.
Từ khi phát hiện Triệu Dịch ngoại tình, Thẩm Hi đã hết niềm tin vào đàn ông. Có một đoạn thời gian nàng ra quán bar, đi chơi để phát tiết nỗi đau khổ. Càng lâu nàng càng chứng kiến nhiều cảnh ngươi lừa ta gạt, một đống lời ngon tiếng ngọt không có nổi một lời thật tình, phản bội lừa dối thì lại càng nhiều nên nàng không muốn tin vào đàn ông nữa, tình yên càng là một thứ tình cảm hư vô, nàng không dám động vào.
Đời này nếu không phải Người mù xuất hiện trong cuộc sống của nàng, lại không thể thoát nổi, có lẽ Thẩm Hi vẫn sẽ tiếp tục cô đơn một người hoặc tùy tiện tìm một người sống hết quãng đời còn lại vô vị không cảm tình. Thẩm Hi đã mường tượng ra kết cục của đời nàng, nơi này đàn ông tha hồ ba vợ bốn nàng hầu, nàng chỉ có kết cục bị bỏ rơi mà thôi.
Từ đầu nàng chỉ thương hại Người mù, từ từ tiếp nhận, chăm sóc hắn, cho đến khi Người mù chết đi Thẩm Hi mới nhận ra hắn đã yên lặng đi vào lòng nàng, khiến trái tim đầy sẹo của Thẩm Hi lại thêm một vết thương trí mạng. Sau khi Người mù chết đi nàng thực sự muốn chết theo hắn, giờ thời gian đã làm phai dấu vết của Người mù trong nàng, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ tái giá, dù giờ thân thể này còn trẻ, có lẽ chỉ mới hơn 20 tuổi. Trước đây Phương tỉ đã thử nàng mấy lần, nhưng Thẩm Hi luôn chối khéo, không phải do nàng ngại Trương nhị lang chỉ là một người đánh cá, mà nàng biết rõ bản thân giờ đã hết hi vọng vào nam nhân, hôn nhân cũng vậy, nàng chỉ thấy sợ hãi chứ không có kì vọng.
Nam nhân cao cao tại thượng như Quy Hải Mặc lại có không ít nữ nhân ái mộ, hắn muốn bao nhiêu người làm mẹ kế cảu Thanh Phù chẳng được, còn Thẩm Hi nàng chỉ là một quả phụ bình thường mang theo một đứa con trai, không có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thực sự có lấy chồng chỉ sợ không bao lâu sau sẽ bị chồng ruồng bỏ, huống chỉ giữa nàng với Quy Hải Mặc không có chút tình cảm nam nữ nào đủ để làm cơ sở tiến tới hôn nhân.
Qua một lúc Quy Hải Mặc hiểu nhầm nàng im lặng là đồng ý, hắn lại nói: “Ta phái người tới cầu hôn, cần chính thức, đây là việc kết thân giữa hai nước. Ngươi theo ta trở về Tây Nhạc, đành khổ ngươi.” Những lời này khá dài, không đứt quãng, đây là lần đầu tiên Thẩm Hi thấy Quy Hải Mặc nói câu dài như vậy, ý của nàng hiểu, hắn muốn cầu hôn nàng, đồng nghĩa với người Tây Nhạc cầu hôn Trung Nhạc, việc này quan hệ đến hai nước, hôn lễ sẽ làm chính thức. Nếu nàng chỉ mang hành lí theo hắn về Tây Nhạc thì sẽ trở thành bỏ trốn theo trai, cái này đành khổ nàng.
Thẩm Hi thở dài, nói với Quy Hải Mặc: “Ngươi không cần suy nghĩ nhiều quá. Sau khi tướng công ta qua đời ta không hề có ý định tái giá, ta chỉ muốn cố gắng nuôi dạy con trai thành người, không uổng tình nghĩa vợ chồng đời này.”
Lần này Quy Hải Mặc nghe rõ ý nàng cự tuyệt, hắn im lặng một hồi mới lên tiếng: “Điều kiện gì, gả ta?”
Thẩm Hi lắc đầu: “Không phải là điều kiện hay vấn đề gì, chỉ là ta không muốn tái giá.”
Quy Hải Mặc nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn đầy khó hiểu vào hoang mang, tựa hồ không rõ bản thân là một Võ thần, Võ thần cầu hôn nhưng nàng vẫn từ chối, tại sao nàng không đồng ý?
Thẩm Hi bị hắn nhìn đến dựng tóc gáy, chỉ đành giải thích: “Ngươi xem, điều kiện của ngươi tốt như vậy chắc chắn có nhiều người rất muốn gả cho ngươi. Ta thì thôi vậy.”
Quy Hải Mặc chậm rãi nói: “Ngươi không giống, ngươi đối xử thật lòng với Thanh Phù.”
Thẩm Hi thực sự không có lời gì để nói, xem đi, con người nàng không quá xinh đẹp, lại lớn tuổi hơn các thiếu nữ xuân thì, làm sao Võ thần có thể để ý đến nàng được? Thì ra lí do duy nhất là hắn muốn nàng làm bảo mẫu nhưng bị cự tuyệt, giờ thăng cấp thành bảo mẫu VIP đây. Nghĩ tới việc trừ chăm sóc con trai bảo bối ra nàng còn phải chăm thêm một đứa trẻ khác cùng một người lớn ấu trĩ Thẩm Hi đã đau đầu không thôi, nhiều người nên chắc chắn nàng không thể chăm sóc Thẩm Hiệp cho chu đáo, ngoài ra thằng bé sẽ có thêm một ông bố dượng họ Quy, ở trong nhà họ Quy, sợ rằng sau này nó lớn lên sẽ tủi thân, nghĩ đến việc sau này con trai bị thiệt thòi, Thẩm Hi lập tức liền quyết tâm tới cùng: Nhất định không thể tái giá, không đời nào tái giá!
Quy Hải Mặc không có cách nào lay động được quyết tâm của Thẩm Hi, đành không nói tiếp nữa. Thấy nàng quay lưng đi xào rau nấu cơm, hắn đành lẳng lạng đi ra ngoài.
Bữa cơm trưa rất phong phú, cỗ bàn linh đình nhưng chỉ có 2 đứa trẻ để bụng ăn, còn hai người lớn suốt cả bữa cơm không nói chuyện với nhau câu nào, cơm cũng không chú ý mà ăn.
Ăn cơm xong 2 đứa trẻ lại dắt tay nhau ra ngoài chơi, Thẩm Hi mới dọn dẹp bát đữa xong, Thanh Phù đã tới kéo tay nàng nói muốn đi ra bãi biển chơi. Nhìn tiểu cô nương mắt sáng long lanh, Thẩm Hi đành theo ý nàng, dẫn theo cả Thẩm Hiệp đi ra bờ biển.
Bờ biển mùa xuân gió thổi mạnh, nhưng không ngăn được sự hiếu động của hai đứa trẻ, đặc biệt là Thẩm Hiệp, cầm thanh kiếm gỗ chạy lăng xăng, thi thoảng lại chọc chọc mấy cái vỏ sò, đâm vào xác con cá chết trên bờ, cạy mấy hòn đá..., còn thanh kiếm sắc bén mà Quy Hải Mặc tặng kia đã bị Thẩm Hi tịch thu, đứa trẻ mới 2 tuổi, đi đường còn chưa vững, lỡ cầm thanh kiếm sắc kia đâm vào đâu thì hỏng.
Thẩm Hi đang ngắm nhìn dáng vẻ hoạt bát đáng yêu của con trai bảo bối, Quy Hải Mặc đột nhiên nói: “Thằng bé rất giống một người.” Thẩm Hi thuận miệng hỏi: “Giống ai vậy?”
“Hoắc Trung Khê, tư thế nó cầm kiếm rất giống.”
Sự việc Phong Triền Nguyệt lần trước khiếm Thẩm Hi rất có hảo cảm với Kiếm thần, vì vậy ngẩng đầu nói: “Hoắc Trung Khê đã từng cứu mạng hai mẹ con ta.”
“Ở đâu?”
Thẩm Hi chỉ chỉ ra biển: “Trên biển. Hôm đó ta cõng Thẩm Hiệp ra biển nhặt hải sản, trên mặt biển có ba con thuyền tiến tới, ta nghe bọn họ nói chuyện mới biết là Phong Triền Nguyệt, Bản Ngã Sơ Tâm với Hoắc Trung Khê.” Quy Hải Mặc nhíu mày, trên mặt hơi có vẻ chán ghét nói: “Phong Triền Nguyệt đúng là đồ điên khùng.”
Lời này khiến Thẩm Hi tán thành vô cùng, nàng phụ họa: “Đúng vậy, nữ nhân kia thoạt nhìn đã biết là không phải người tốt, nói chuyện mềm đến gãy eo, ra tay rất ngoan độc.” Nói xong, nàng kể lại chuyện hôm đó cho Quy Hải Mặc nghe.
Quy Hải Mặc nghe xong cho một lời bình: “Không cần lại sợ nàng ta. Ta đánh thắng nàng ta.”
“Không có việc gì, ta không sợ. Dù sao ta chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, không đáng để nàng ta nhớ thương, về sau chắc không có cơ hội chạm mặt thêm lần nữa.” Thẩm Hi vừa nói vừa chạy lên phía trước bế Thẩm Hiệp dậy, thằng bé chạy quá nhanh, ngã một cái chổng vó lên trời. Quy Hải Mặc đi theo sau, nói: “Không cần bế, ngươi cho nó tự đứng dậy. Nam nhân là phải vậy.”
“Ta cũng biết là phải cho thằng bé tự đứng dậy, nhưng ta xót, sợ nó bị ngã đau.” Thẩm Hi biết Quy Hải Mặc nói đúng, nàng quá nuông chiều con, chỉ là nàng khó khăn lắm mới có một mụn con, chiều còn không kịp chứ nói chi đến nghiêm khắc, không thể cho con chịu chút khổ sở nào.
Quy Hải Mặc không đồng ý mà nhìn qua, hơi bất mãn nói: “Hừ, từ mẫu bại nhi” (con hư tại mẹ)
Thẩm Hi không nói gì.
Hắn lại nói: “Căn cốt của thằng bé rất tốt, giao nó cho ta, sau này nó sẽ thành Võ thần.”
Thẩm Hi nhìn con trai vừa bỏ yếm không lâu, kiên quyết nói: “Qua vài năm rồi nói sau, bây giờ thằng bé còn quá nhỏ.” Quy Hải Mặc xoay người, vô cùng nghiêm túc nói với nàng: “Ngươi sẽ làm hỏng thằng bé.” Thẩm Hi... nàng không phản bác được.
Sau khi đi bờ biển về, Quy Hải Mặc dẫn Thanh Phù đi về, trước khi đi, hắn nói với Thẩm Hi: “Ngươi nghĩ kĩ lại chuyện của chúng ta đi.” Sau đó hai cha con lên ngựa, vó ngựa tung bay đi xa dần.
Buổi tối Thẩm Hi nằm trong chăn, nghĩ đến lời nói ban chiều của Quy Hải Mặc. Những lời cuối cùng hắn nói làm Thẩm Hi có chút dao động, ở thế giới này cá lớn nuốt cá bé là nguyên tắc, võ lực là cách giải quyết phiền toái tốt nhất. Lấy chuyện lúc trước Bắc Nhạc xâm lược Trung Nhạc mà nói, nếu khi đó không có sức mạnh của Hoắc Trung Khê, chắn chắn giờ đã không còn Trung Nhạc trên bản đồ.
Thẩm Hiệp thích kiếm như vậy, căn cốt lại không tồi, nếu có một Võ thần như Quy Hải Mặc dạy dỗ, sau này chắc chắn thằng bé không phải tầm phàm. Nếu cứ co đầu rút cổ trong làng chài nhỏ bé này, con trai nàng có vượt qua mọi người ở chỗ này không còn chưa chắc được. Cái giá của nàng chỉ là chăm sóc Thanh Phù thật tốt mà thôi. Bên nào nặng bên nào nhẹ, Thẩm Hi đã rõ ràng.