Chương 108: Ngoại Truyện 1

Cổ Đại Khó Kiếm Cơm

Đường Thi là đại phu nổi tiếng ở vùng Tầm Quân Sơn. Sư phụ của nàng, Tô Đồ, có biệt hiệu ‘Khởi tử hồi sinh’, rất có danh vọng trên giang hồ, vì tránh né các giang hồ nhân sĩ cứ dùng vũ lực bắt ép ông đi chữa bệnh chữa thương mà lúc tuổi già Tô Đồ ẩn cư ở Tầm Quân Sơn không xuất thế. Để y thuật của mình khỏi bị thất truyền, Tô Đồ nhận một đệ tử duy nhất để truyền thụ y thuật, người đệ tử đó là một bé gái mồ côi sống ở vùng lân cận, Đường Thi.

Cha mẹ Đường Thi mất sớm, nàng coi Tô Đồ là thân nhân duy nhất trên đời, dâng trà đưa nước, giặt quần áo nấu cơm, tận tâm chăm sóc vô cùng hiếu thuận. Tô Đồ rất yêu thích người đệ tử này, cảm giác tuổi già được an ủi, dạy dỗ nàng rất tận tâm, bản lĩnh y thuật cả đời truyền thụ hết cho Đường Thi.

Sau khi Tô Đồ mất, Đường Thi tự nhiên tiếp nhận y bát của sư phụ, trở thành đại phu của vùng Tầm Quân Sơn, vẫn sống trong thôn trang nhỏ dưới chân núi. Vì danh tiếng vang xa nên bệnh nhân đến khám rất nhiều, nhưng đa phần đều là thôn dân xung quanh, ai cũng không giàu có, có người bệnh đến không chịu nổi mới đến khám vì sợ không có tiền cắt thuốc. Lúc rảnh rỗi Đường Thi sẽ tự mình lên núi hái thuốc, mang về đưa miễn phí cho những người bệnh nghèo không có tiền mua thuốc. Cuộc sống của nàng tuy vất vả chút nhưng rất hạnh phúc bình thản.

Một sáng sớm đầu thu, sương giăng đầy núi, Đường Thi lại lên núi hái thuốc. Núi sâu buổi sớm rất yên tĩnh, ngẫu nhiên có tiếng chim hót vang lên trong khe sâu, càng khiến người cảm giác được sự tĩnh lặng của thiên nhiên hùng vĩ.

Đường Thi thích sự an tĩnh như vậy. Nàng vui sướng đi lại trên con đường nhỏ trên núi, ngẫu nhiên tìm thấy một cây thuốc, khóe miệng sẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng.

Đang lúc nàng thấy một gốc Phượng Điểm Đầu, nụ cười kia càng thêm rạng rỡ, bừng sáng cả sơn cốc lạnh lẽo. Đường Thi mới duỗi tay ra định hái, chợt nghe thấy trên cây có giọng nói vang lên: “Đây là cây thuốc gì vậy? Trông rất đẹp.”

Đường Thi ngâng r đầu lên nhìn nhìn, chỉ thấy giữa tàng cây hơi đung đưa theo cơn gió có có một vạt áo trắng thấp thoáng.

“Phượng Điểm Đầu.” Nàng không vì bị người xa lạ quấy rầy đến mà bực mình, trong mắt Đường Thi, vô luận là người nào đi chăng nữa cũng không đáng để ý như một gốc thảo dược quý.

Sợ chạm đến rễ cây, Đường Thi cẩn thận lấy cuốc nhỏ cuốc từng chút đất xung quanh gốc cây ra, đến lúc cây thuốc được lấy ra hoàn thiện, nàng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, trên môi toát ra một nụ cười hài lòng. Bỏ cây thuốc vào trong giỏ, Đường Thi xoay người rời đi.

“Này, ở đây còn có một người sống sờ sờ đấy, không nói một câu tạm biệt à?” Người trên cây tựa hồ có vẻ khá kiêu căng, không hài lòng với việc Đường Thi bỏ đi không nói một lời.

“Được rồi, tạm biệt.” Đường Thi dễ tính mà nói một câu, sau đó lại tiếp tục bước đi.

Người trên cây suýt sặc. Thái độ gì vậy? Là ai thì cũng phải hỏi thăm nhau một chút chứ, tên họ là gì, hay ít nhất là tò mò mặt mũi người ta trông ra sao rồi hẵng đi chứ! Ngay cả người trên cây là người hay quỷ nàng cũng không quan tâm, không sợ hắn là sơn tinh quỷ quái gì sao?

Người trên cây phi xuống đất, vững vàng đứng ở trước mặt Đường Thi, chắn đường nàng. Lúc này Đường Thi mới chịu đem ánh mắt đặt lên người hắn, đánh giá người nam nhân sắc mặt không tốt lắm này. Chừng khoảng 30 tuổi, diện mạo khá được, dáng người cao gầy, mặc một bộ quần áo trắng nhưng giờ đã bụi đất lấm lem.

“Có việc gì không?”

“Không có.”

“Bị bệnh?”

“Không.”

“Biết rồi.”

“Cô biết cái gì?”

Bịch một tiếng, người nam tử kia ngã uỵch xuống đất, xung quanh bụi đất lá khô bay túi bụi.

“Lần sau đừng đến làm phiền ta, đại phu không chỉ biết mỗi cứu người.” Đường Thi để lại câu nói này, bước qua người hắn, rất nhanh đã biến mất trên con đường mòn.

Nam tử ngã trên mặt đất, người đơ như khúc gỗ, nghiến răng quát: “Mối nhục dưới háng? Cô dám đối xử với ta như vậy, cô chờ cho ta!”

Lời uy hiếp của hắn không được Đường Thi để ý. Trước đây cũng có nhiều lần có kẻ đến gây sự, nhiều người giang hồ luôn cho rằng vũ lực có thể giải quyết được mọi vấn đề, nhưng bọn họ lại không nghĩ lại một chút, một đại phu nắm rõ các đặc điểm của dược liệu, sao lại không biết cách điều chế thuốc độc?

Không để ý đến chuyện vừa nãy nữa, Đường Thi đeo giỏ thuốc lên, đi về nhà.

Hôm nay không có nhiều người đến khám bệnh, Đường Thi ngồi trong sân xử lí số cây thuốc hôm nay hái được.

Một bóng trắng bay vào sân, Đường Thi quay đầu, đối mặt với một đôi mắt đong đầy lửa giận.

Là người mặc quần áo trắng lúc sáng nay. Vốn bộ quần áo trắng đã không sạch sẽ gì, sáng nay hắn lại bị ngã xuống đất không dậy nổi phải nằm cả buổi, thân quần áo càng thêm bẩn thỉu. Người kia đứng thẳng trước mặt nàng, từ trên nhìn xuống Đường Thi, tức giận nói: “Nữ nhân kia, không phải ta chỉ mới nói chuyện hai câu thôi sao, đến mức cô hạ độc ta!”

Đường Thi không để ý đến hắn, loại người vô cứ gây rối này nàng đã thấy nhiều rồi. Người kia thấy nàng không để ý đến mình, căn bản là không đem hắn để vào mắt, tức giận đến vươn tay ra định túm lấy tay Đường Thi xách nàng đứng dậy. Cuối cùng, còn chưa đụng đến tay nàng đâu, đã có cảm giác tê dại quen thuộc bò lên cánh tay, sau đó hắn không đứng được nữa, uỵch một tiếng, lại ngã xuống lần nữa.

“Cô... cô... đồ nữ nhân độc ác!”

Một buổi sáng bị quật ngã 2 lần, khiến nam tử vốn tự cao là võ công cao cường kia thẹn quá thành giận.

“Thả ta ra, mau đưa thuốc giải cho ta!”

“Đợi ta khôi phục xem, ta giải quyết cô thế nào!”

“Mau thả ta ra!”

Đường Thi mặc kệ mấy lời uy hiếp của hắn, chú tâm vào công việc của mình. Nam tử kia cứ nằm mãi trên sân, không ngừng vận nội lực nhằm bức độc ra, đợi khi khôi phục sẽ cho nữ nhân kia biết hậu quả đắc tội hắn. Nhưng không ngờ hắn đã nằm hơn nửa canh giờ, cơ thể sắp khôi phục rồi, nữ nhân kia lại đi qua, tay cầm một cái khăn tay đặt vào trước mũi hắn, sau đó nam nhân phát hiện hơn nửa canh giờ cố gắng hoàn toàn phí công, thân thể hắn lại cứng đờ như cũ.

Nam nhân tiếp tục cố gắng, nhưng đến khi thân thể sắp khôi phục nàng lại qua đặt khăn cho hắn ngửi, hắn nín thở được một lúc, nữ nhân kia bèn lau khăn vào khóe miệng hắn, sau đó hắn người hắn lại càng thêm xơ cứng!

Có người dân đến khám bệnh, thấy nam nhân đang nằm xụi lơ trong sân, luôn sẽ cười trên nỗi đau khổ của người khác, trêu chọc mấy câu: “Ngu người chưa, không biết y thuật của Đường đại phu chúng ta giỏi đến mức nào hay sao mà còn dám chọc cô ấy?”

Các phụ nhân khi đi qua sẽ xoi mói nhìn hắn như xem xiếc khỉ, rồi che miệng mà cười với nhau, khiến nam nhân mất hết mặt mũi. Còn có những đứa trẻ con đáng ghét, lấy cỏ đuôi chó chọc vào lỗ mũi hắn!

Tôn nghiêm Võ thần của hắn còn đâu!

Bản Ngã Sơ Tâm cảm thấy ngày hôm nay chính là ngày đen tối nhất trong đời hắn từ lúc sinh ra đến giờ, cũng là ngày mặt mũi hắn không còn sót lại chút gì...

Đến tối, các bệnh nhân đã về hết, Đường Thi cũng đi vào bếp nấu cơm, chỉ còn lại Bản Ngã Sơ Tâm cô đơn nằm trên sân, cả người cứng đơ không hoạt động gì.

Nữ nhân này, hắn phải giết chết nàng!

Những người đã cười nhạo hắn, nhất định hắn cũng sẽ cho bọn họ biết tôn nghiêm của Võ thần là không thể xâm phạm, cho dù chỉ là ngôn ngữ cũng không được!

Còn có những đứa trẻ kia, dám chọc lỗ mũi hắn, chắc chắn hắn sẽ... mà thôi mặc kệ, trẻ con thì thả đi, tìm người lớn trong nhà chúng mà tính toán!

Bản Ngã Sơ Tâm đang tức giận, một làn váy mềm mại phất qua mặt.

Hắn mở mắt ra, đã thấy Đường đại phu kia đang cầm một bát cơm, ngồi quỳ ở trước người hắn. Nàng yên lặng không nói một câu, chỉ cầm thìa bón từng thìa cháo cho Bản Ngã Sơ Tâm.

Hắn vốn định không ăn, nhưng trước cơn đói cồn cào cả ngày, hắn lại chui rúc trong rừng sâu mấy ngày rồi, một bữa cơm tử tế cũng không có, cốt khí đã không còn quan trọng nữa. Đường Thi cứ bón, Bản Ngã Sơ Tâm ăn, rất mau bát cháo đã hết sạch. Bón xong, Đường Thi mang bát đi, mặc kệ Bản Ngã Sơ Tâm tiếp tục nằm trên mặt đất.

Bản Ngã Sơ Tâm ngạc nhiên vô cùng, không thể nào, nàng ta cứ không nói một lời mà đi rồi? Không nói câu nào sao? Ít nhất cũng nên hỏi hắn đã chịu đầu hàng chưa chứ? Đây là ý gì vậy?

Bản Ngã Sơ Tâm nằm uỵch trên đất, tiếp tục bực dọc.

Ánh đèn trong phòng nữ nhân kia vẫn luôn sáng, bóng dáng hắt trên cửa sổ khi dài khi ngắn, hình như nàng ta vẫn luôn bận rộn. Bản Ngã Sơ Tâm nhìn bóng dáng kia mà suy nghĩ linh tinh gần cả cảnh giờ, đến khi hắn cảm thấy mỏi người, xoay người đi nằm nghiêng mới nhận ra người mình đã động đậy được rồi.

Chắc nàng ta không qua đây hạ thuốc cho hắn nữa chứ? Ý là hắn được thả đi? Khiến chính hắn cút đi?

Nàng khiến hắn đi, hắn lại càng không muốn đi! Đường đường một Võ thần lại nhục nhã như vậy, sao có thể dễ dàng bị đuổi đi như thế?

Bản Ngã Sơ Tâm đứng dậy, đi đến trước cửa phòng nữ nhân kia, đập cửa. Trong phòng truyền đến một giọng nói bình thản: “Vị huynh đài này, huynh đi đi, về sau không cần lại đến đây.”

Bản Ngã Sơ Tâm còn lâu mới chịu nghe lời, hắn đẩy cửa ra, híp đôi mắt thon dài lại, cười lạnh: “Ta còn chưa được ăn no.” Nữ nhân kia đang xử lí dược liệu, quay đầu lại nhìn hắn, lại chỉ chỉ hướng phòng bếp: “Trong bếp còn có cơm thừa, chính huynh đi ăn.”

“Cô bưng đến cho ta, ta ở đây ăn.”

“Không rảnh”

“Cô!..”

Bản Ngã Sơ Tâm thở phì phì đi vào bếp.

Ăn ăn ăn, ăn đến mức lang băm này nghèo đi thì thôi!

Nghĩ đến cách trả thù này, Bản Ngã Sơ Tâm càng ăn tợn, hắn mò hết cơm nguội trong chạn bếp ăn sạch sẽ. Ăn xong, hắn lại về phòng Đường Thi, đường hoàng ngồi trên ghế, bắt đầu càn quấy.

“Thấy không? Bộ quần áo này của ta bị cô làm bẩn rồi, ngày mai cô giặt sạch nó cho ta!”

“Ta không có quần áo thay rồi, tìm cho ta một bộ đi!”

“Có nước ấm không? Ta muốn tắm rửa.”

Đường Thi chứng kiến độ mặt dày của Bản Ngã Sơ Tâm, cuối cùng cũng chịu dừng lại công việc trong tay. Nàng nhìn hắn suốt từ trên xuống dưới, có lẽ cũng thấy quần áo của hắn thực sự quá bẩn, bèn đi vào trong phòng tìm một bộ quần áo cho hắn.

“Của sư phụ ta, chắc huynh mặc sẽ ngắn. Ra khỏi sân, theo hướng bên trái đi khoảng 1 dặm sẽ có một con sông nhỏ, có thể tắm rửa ở đó.”

Bản Ngã Sơ Tâm cố ý gây sự: “Nước sông rất lạnh, ta muốn tắm nước ấm.”

“Trong bếp có củi, tự đun đi.”

“Ta không biết nhóm bếp.”

Đường Thi lại cúi đầu, mặc kệ hắn. Bản Ngã Sơ Tâm nói đến khô miệng khô lưỡi, nàng lại không nói tiếp một lời.

Bản Ngã Sơ Tâm không chịu bẩn được, cuối cùng đành cầm quần áo đi đến bờ sông tắm nước lạnh.

Lúc trở về, Đường Thi mới liếc thấy một cái đã không nhịn được cười. Dáng người hắn cao kều, quần áo của sư phụ không vừa nên một đoạn cẳng chân hắn bị lộ ra, gầy gầy mảnh mảnh như chân cò hương vậy. Bản Ngã Sơ Tâm vẫn luôn là Võ thần cao cao tại thượng, cuộc sống luôn được hầu hạ thoải mái, chưa bao giờ mất mặt như hôm nay.

Hắn ném quần áo bẩn cho Đường Thi, buồn bực nói: “Mau chóng giặt sạch sẽ cho ta, ta không muốn ngày mai phải mặc bộ quần áo kì cục này ra ngoài.” Đường Thi lần này không nói gì, thật sự mang quần áo đi cho vào chậu ngâm, tìm tạo đậu đến giặt quần áo cho hắn.

Dưới ánh đèn dầu mờ nhạt, Bản Ngã Sơ Tâm ngồi trên ghế nhìn nữ nhân đang giúp hắn giặt quần áo kia. Động tác của nàng rất nhẹ nhàng, thần thái an tường, dưới ánh nến khi mờ khi tỏ càng thêm có vẻ nền nã dịu dàng.

Bỗng nhiên Bản Ngã Sơ Tâm nhớ đến Phong Triền Nguyệt. Nữ nhân hắn yêu hơn 20 năm, theo đuổi hơn 20 năm kia. Hình như chưa có lần nào nàng giặt quần áo cho hắn, cũng như nấu một bát cháo hoa cho hắn ăn.

Trong lòng nàng, hắn không có vị trí gì cả. Mỗi khi nàng nhớ đến Vệ lang của nàng, Phong Triền Nguyệt sẽ không nhịn được mà đi Trung Nhạc đại náo một hồi, nhưng nàng có từng nhớ đến hắn? Nhớ đến hắn vẫn luôn bầu bạn, theo đuổi nàng?

Trong 20 năm này, Bản Ngã Sơ Tâm luôn tìm mọi cơ hội ngỏ lời cầu hôn, nhưng nàng vẫn luôn im lặng không nói. 7 ngày trước, hắn lại cầu hôn Phong Triền Nguyệt, nhưng kết quả vẫn là im lặng.

Lần này Bản Ngã Sơ Tâm không kiên nhẫn như những lần trước, nín nhịn làm bạn bên nàng. Hắn nhớ đến câu nói châm chọc của Hoắc Trung Khê, nói hắn mắt mù tim cũng mù, Bản Ngã Sơ Tâm cười khổ rời khỏi Đông Nhạc, trong lòng không khỏi chua chát giễu cợt chính mình. Thì ra trong mắt người khác, một tấm tình si của mình chỉ là một trò cười mà thôi.

Cuộc đời còn bao nhiêu 20 năm nữa? Bản Ngã Sơ Tâm cảm thấy đã đến lúc hắn phải cân nhắc lại tình cảm của hắn đối với Phong Triền Nguyệt, hắn đã không còn trẻ, rốt cuộc không thể có một thanh xuân nữa để lãng phí. Cho nên hắn đi vào trong một vùng núi sâu, chém giết vật nhau với thú dữ, trong cơn gió mùa thu cùng những cơn mưa thu rét buốt, hắn muốn trút bỏ mối tình si này, quên đi nữ nhân vẫn luôn im lặng bỏ qua hắn.

Phiên ngoại 2

Bản Ngã Sơ Tâm không ở lại Tầm Quân Sơn quá lâu, cũng không đến tính sổ với các thôn dân, hôm sau hắn đã đi lên trấn Bích Thủy cách đó hơn trăm dặm xem tiết Tích Hoa. Ngày 15 tháng 8 hàng năm ở Nam Nhạc không chỉ là tết Trung Thu mà còn là tiết Tích Hoa. Trong ngày này, các nam thanh nữ tú chưa lập gia đình sẽ mang hoa lên phố, tìm kiếm người sẽ chung sống với mình cả đời.

Trước đây Bản Ngã Sơ Tâm luôn mặc kệ ngày này, luôn đi theo Phong Triền Nguyệt, chưa bao giờ tham gia ngày hội, bây giờ hắn định tìm một nữ nhân thành thân sinh sống nên cũng mua một chuỗi hoa tươi đeo bên hông, bày tỏ thân phận người chưa thành thân. Đi lại trong đám người rộn ràng nhộn nhịp, Bản Ngã Sơ Tâm như mọi nam tử bình thường khác, đôi mắt rà qua những nhóm thiếu nữ đi qua, định tìm một cô nương có thể khiến hắn nhất kiến chung tình.

Các cô nương chưa gả tất nhiên đang độ xuân xanh, hơn nữa hôm nay lại càng tỉ mỉ trang điểm ăn mặc, người người đều kiều diễm xinh đẹp như đóa hoa tươi mà họ mang, Bản Ngã Sơ Tâm cũng để ý đến mấy cô nương. Tiếc là hắn có tình, người ta lại vô ý. Bỏ đi thân phận Võ thần, hắn thoạt như đã khoảng 30 tuổi, căn bản không hấp dẫn được các tiểu cô nương hơn mười tuổi kia.

Đến khi phát hiện ra vấn đề này, Bản Ngã Sơ Tâm buồn bực cực kì, hắn bực dọc bỏ chuỗi hoa bên hông xuống, đi tìm một chỗ uống rượu giải sầu.

Tình trường thất ý, trong tiết Tích Hoa lại không được chú ý, Bản Ngã Sơ Tâm sa sút mấy ngày, cả ngày ngồi trong trà lâu quán rượu, định uống say cho quên hết sự đời. Hôm nay cũng vậy, hắn đang uống rượu trong một quán rượu bên bờ sông, vừa rót rượu vào miệng vừa ngắm quanh cảnh chung quanh, bỗng một con thuyền nhỏ xuôi dòng đi xuống, trong nháy mắt đi ngang qua chỗ Bản Ngã Sơ Tâm. Tuy hắn đã uống say nhưng bản năng của Võ thần vẫn còn, Bản Ngã Sơ Tâm tinh mắt nhìn thấy trên thuyền ngoài mấy người nam tử đang đứng ra còn có một nữ nhân bị trói.

Bản Ngã Sơ Tâm đưa tay lên, bầu rượu trong tay bay ra ngoài, một bầu rượu nho nhỏ lúc này lại nặng như ngàn cân, đập mạnh xuống mạn thuyền, một bên thuyền bị đập nghiêng sang một bên, các nam nhân trên thuyền đều rơi hết xuống sông, chỉ trừ lại nữ nhân kia cùng với một người còn lại đứng cạnh nàng.

Nam nhân còn lại kia ngơ ngác nhìn lên trời, nghi hoặc không biết cái gì trên trời rơi xuống làm thuyền bị nghiêng. Đang lúc ngớ người, một bóng trắng bay qua, trên mông bị đá một cái, người kia cũng rơi xuống sông. Đợi đến khi hắn loạn xạ ngoi lên được, đã thấy trên thuyền trống trơn, nữ nhân kia đã không thấy.

Bản Ngã Sơ Tâm mang Đường Thi về tửu lâu, vung tay lên, sợi dây trói nàng rơi xuống đất. Tuy bị trói nhưng Đường Thi không có vẻ kinh hoảng gì, nàng bình tĩnh hành lễ với Bản Ngã Sơ Tâm: “Đa tạ.”

Đường đường một Võ thần như hắn lại chịu đủ mệt với Đường Thi, không ngờ chỉ mấy kẻ vũ phu bình thường lại bắt được nàng, Bản Ngã Sơ Tâm tức khắc hụt hẫng, hắn chế nhạo: “Sao vậy, lần này Đường đại phu không mang theo độc dược tùy thân sao?”

Đường Thi nghe được hắn châm chọc, không để ý, nàng chỉ nhàn nhạt nói: “Mang, ít. Lãng phí trên người huynh khá nhiều.”

Cái gì? Lãng phí trên người hắn?

Dùng trên người hắn là lãng phí sao?

Một Võ thần như hắn, dù là đại la tiên đan cũng không là lãng phí! Lại kêu thuốc độc lãng phí!

Lửa giận bùng lên, Bản Ngã Sơ Tâm hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Đường đại phu, về sau cô nên bảo trọng, cũng không phải ai cũng thích lo chuyện bao đồng giống tại hạ!”

“Không sao, bọn họ bắt ta đi để ta chữa bệnh, sẽ không giết ta.” Đường Thi bình thản nói, những người kia chỉ định mang nàng đi khám bệnh cho bang chủ của họ, cũng không phải là bắt cóc hay sẽ giết người diệt khẩu.

“Hừ, vậy cứ cho là ta thích xen vào việc người khác đi!” Bản Ngã Sơ Tâm bực mình trừng nữ nhân không biết cảm ơn này, giậm chân bịch bịch đi xuống lầu.tuy Bản Ngã Sơ Tâm tức Đường Thi nhưng cũng mau nguôi, trong mắt hắn, Đường Thi rất bình thường, không đáng để ý.

Lại mấy hôm sau, Bản Ngã Sơ Tâm ở Bích Thủy trấn chơi chán rồi, tiếp tục vào trong núi chém giết thú dữ, tôi luyện đao pháp, cũng để mài giũa tâm tình.

Hôm nay hắn đang đi qua một chỗ vực sâu bỗng liếc mắt thấy một điểm trắng đang treo trên miệng vực, Bản Ngã Sơ Tâm nhảy xuống nhìn xem, tức khắc cảm xúc buồn bực mấy hôm nay tiêu tán không còn.

Đây không phải là Đường đại phu kia sao!

Nhìn công phu mèo cào của nàng ta mà còn dám leo xuống vách đá cheo leo hái thuốc, đúng là không biết sợ. Bây giờ vui rồi, rơi xuống vực, người đã ngất đi.

Bản Ngã Sơ Tâm tuy có chút vui sướng khi người gặp họa nhưng vân chưa máu lạnh đến mức nhìn người ta chết đi không cứu, hắn truyền một tia chân khí treo mạng cho nàng, tiếp lại xương chân cho Đường Thi, lại tìm nhánh cây cố định lại xương rồi mới ôm Đường Thi trở lại ngôi nhà nhỏ dưới chân núi.

Đường Thi là đại phu, nhà nàng có rất nhiều loại thuốc, Bản Ngã Sơ Tâm cũng là người trong võ lâm, mấy loại thuốc gãy xương hoặc cầm máu hắn đều biết, nhanh chóng xử lí mấy vết thương ngoài cho Đường Thi, rắc thuốc đàng hoàng.

Đến tối Đường Thi mới từ từ tỉnh lại, nàng vốn tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ ánh mắt đầu tiên nhìn đến lại là người nam tử ngạo mạn vô lí hôm trước.

“Cảm ơn huynh lại cứu ta một lần.” Giọng nói của nàng có chút yếu ớt nhưng ý thức đã rất tỉnh táo, người đã cứu mình chắc là hắn.

Bản Ngã Sơ Tâm trào phúng: “Không có bản lĩnh thì đứng cố quá, chỉ với công phu yếu ớt của cô mà định xuống vực hái thuốc, không ngã chết đã là cô mạng lớn rồi.” Hắn nói nặng lời, còn tưởng Đường Thi sẽ tức giận nhưng không ngờ nàng chỉ nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, ta đánh giá quá cao bản thân.”

Cái gì?

Một câu giải thích cũng không có, nàng ta cứ vậy mà nhận mình yếu?

Bản Ngã Sơ Tâm bỗng cảm thấy hụt hẫng, như một quyền đánh vào trong không khí, buồn bực không biết nói gì. Nữ nhân này luôn biết cách chọc hắn tức giận, biết thế cứ mặc kệ nàng ta!

Hắn vốn định quay người đi mặc kệ nữ nhân này, nhưng lại nghĩ hắn đi rồi, nàng ta trọng thương không nhúc nhích được, thế nào cũng phải đói chết, cuối cùng đành tự an ủi cứu một mạng người con hơn xây bảy tòa tháp, Bản Ngã Sơ Tâm nhịn lại, đi sang nhà bên xin chút nước ấm cùng cơm canh về để Đường Thi ăn.

Hôm sau trờ còn chưa sáng đã có người đến gõ cửa nhà Đường Thi, tiếng đập cửa rất gấp gáp, người kia không ngừng gọi nàng.

Đường Thi không dậy được, Bản Ngã Sơ Tâm ngủ trong phòng sư phụ Đường Thi đành phải dậy đi mở cửa. Cánh cửa mới mở ra, một đám người ù vào trong sân. Thấy người ra mở cửa trông lạ hoắc, lại là nam nhân, mọi người đều giật mình.

“Huynh đài này, huynh đệ là tướng công của Đường đại phu đúng không? Đường đại phu đã dậy chưa? Nương tử ta đột nhiên đổ bệnh, mong Đường đại phu mau xem giúp!”

Tướng công của Đường đại phu?

Bản Ngã Sơ Tâm thật không ngờ có ngày hắn sẽ có danh hiệu này, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện này, hắn cự tuyệt: “Hôm qua nàng lên núi hái thuốc, bị ngã từ trên vách núi xuống, gãy chân, không xem bệnh được rồi. Mọi người mau đi tìm đại phu khác đi, không lại chậm.”

Người nam tử cõng người bệnh kia gấp đến độ rơm rớm nước mắt, luôn miệng cầu xin: “Đường tướng công, xin huynh đệ thương xót cho, khiến Đường đại phu ra xem bệnh cho nương tử nhà ta đi, ở chung quanh đây chỉ có mỗi một đại phu là nàng, ta đi chỗ nào mà tìm đại phu khác?”

Đường tướng công?

Bản Ngã Sơ Tâm nhíu mày, hắn đổi họ Đường từ lúc nào vậy? Hay là hắn ở rể? Căn bản hắn với nữ nhân kia không có quan hệ gì được không!?

Đang lúc Bản Ngã Sơ Tâm đang muốn đuổi người, Đường Thi ở trong phòng lên tiếng: “Để họ đi vào đi.”

Nam nhân kia nghe được nàng nói, như được thánh chỉ mà vui sướng cõng người đi vào, bỏ Bản Ngã Sơ Tâm sang một bên. Bản Ngã Sơ Tâm cũng theo mọi người đi vào trong nhà, thấy Đường Thi vẫn nằm trên giường không động đậy, khiến nam tử kia đặt nương tử mình xuống, dựa vào bên trụ giường để nàng bắt mạch.

Đường Thi khám mạch khá lâu, bộ dáng ngưng thần nhăn mày chăm chú, vừa nhìn đã biết bệnh của người này không nhẹ. Buông tay ra, Đường Thi trầm ngâm khá lâu rồi mới quay sang bảo Bản Ngã Sơ Tâm: “Cây Phượng Điểm Đầu lần trước ta hái đến kia đặt ở chỗ nóc tủ thuốc, huynh giúp ta mang sang đây.”

Đang lúc mạng người nguy cấp, Bản Ngã Sơ Tâm không nhiều lời, đi sang phòng thuốc cầm cây thuốc đến.

Đường Thi đưa cây thuốc cho người nam tử kia, dặn: “Huynh đài tìm chỗ hướng gió thoáng, nhai nát cây thuốc này mớm cho nương tử, khoảng một khắc chung sau nàng sẽ nôn ra, khi đó huynh lại mang nàng qua đây ta xem lại, còn nếu nàng không nôn được, huynh nên chuẩn bị tang sự đi.” Nam tử kia cầm lấy cây thuốc, nhanh chóng bế nương tử mình đi ra ngoài.

“Này, cây thuốc kia quý như vậy, cô cứ thế mà đưa cho người ta ăn?” Bản Ngã Sơ Tâm lần trước thấy cây thuốc kia, lúc sau còn cố ý hỏi người ta xem Phượng Điểm Đầu là thuốc gì, biết được cây thuốc kia rất quý, mấy trăm lượng một cây, thế mà Đường Thi lại mắt không chớp mà đưa cây thuốc cho người ta. Người kia rõ ràng chỉ là một nông phu, chắc chắn không có khả năng trả mấy trăm lượng bạc cho nàng.

“Ai ăn thì cũng là ăn, cứu được mạng người là được.”

Vết thương của Đường Thi khá nặng, có lẽ là rất đau nên khuôn mặt nàng tái nhợt, thoạt nhìn rất yếu ớt.

Bản Ngã Sơ Tâm nhìn bộ dáng thảm thương của Đường Thi, giọng nói không khỏi mềm xuống: “Cô vẫn còn có thương tích trong người, cậy mạnh xem bệnh cho người ta làm gì. Chốc nữa nếu có người đến ta sẽ ngăn lại giúp cô, cứ yên tâm mà dưỡng thương đi!”

Đường Thi nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần ngăn, người có ốm đau mới đến khám bệnh, mạnh khỏe thì người ta đến đây làm gì.”

“Mềm lòng.”Bản Ngã Sơ Tâm nói thầm một câu, không nói gì thêm nữa.

Một lát sau người nam tử kia ôm nương tử hắn chạy ù vào nhà, kích động nói to: “Đường đại phu, nương tử ta nôn ra rồi, nôn được rồi!”

Khuôn mặt tái nhợt của Đường Thi xuất hiện một nụ cười nhẹ, nàng nói: “Ta lại mở một thang thuốc cho nương tử huynh đài, uống mấy ngày nữa là khỏe.” Đường Thi quay sang bảo Bản Ngã Sơ Tâm: “Còn phải phiền toái huynh đi bốc thuốc.”

Bản Ngã Sơ Tâm bất đắc dĩ, chỉ đành cầm cân tiểu ly ra bắt đầu nhặt nhặt bớt bớt, gói thuốc lại cẩn thận đưa cho người ta. Suốt ngày một ngày người bệnh đến ùn ùn không dứt, Đường Thi không khỏe nên chỉ có thể nằm trên giường bắt mạch, chuyện bốc thuốc ghi đơn chỉ đành để Bản Ngã Sơ Tâm cáng đáng.

Mà trong hôm nay, lời đồng về ‘Tướng công của Đường đại phu’ lan truyền ra xa theo từng lượt bệnh nhân đến rồi đi.

Đường Thi bị thương không hoạt động được, rất nhiều chuyện chỉ đành đến tay Bản Ngã Sơ Tâm, nàng thực sự không thể đứng lên được. Bản Ngã Sơ Tâm vốn đã muốn chạy, nhưng bệnh nhân cứ đến mãi không ngừng, dù sao cũng phải có người ghi đơn bốc thuốc, lấy tiền, huống chi nữ nhân này còn đang nằm bệt trên giường, hắn cứ bỏ xuống nàng ta mà đi cũng không ổn, lương tâm bất an. Còn có nguyên nhân sâu xa nữa, những ngày tháng là Võ thần cao cao tại thượng rất nhàm chán, Bản Ngã Sơ Tâm muốn trải nghiệm cuộc sống nhàn nhã bình thản của một con người bình thường. Cứ như vậy, Bản Ngã Sơ Tâm dừng chân lại.

Hai người quan hệ không tốt lắm lại phải sống cùng nhau, mấy ngày đầu rất không được tự nhiên, nhưng theo thời gian trôi qua, hai người cũng dần hòa hợp. Chút ân oán nhỏ khi trước cũng biến mất dần, hai người dần nhận ra điểm tốt của đối phương.

Bản Ngã Sơ Tâm thấy nữ nhân này tuy hơi lạnh nhạt nhưng tâm địa thiện lương, không chỉ chịu đựng đau đớn xem bệnh cho người ta, còn thường xuyên không thu tiền thuốc, có khi còn đưa thuốc miễn phí, tử tế đến độ hắn không nhìn được.

Đường Thi cũng nhận thấy nam tử này kì thật không ngạo mạn vô lí như nàng nghĩ, hắn rất hài hước lại dịu dàng, mấy hôm ngắn ngủi đã quen thuộc với mọi người chunh quanh, có mấy người không chỉ đến khám bệnh mà là qua tìm hắn nói chuyện phiếm.

Ấn tượng về đối phương trong lòng mỗi người đều khác biệt so với lúc đầu mới gặp. Ban ngày Đường Thi khám bệnh, Bản Ngã Sơ Tâm bốc thuốc lấy tiền, buổi tối Đường Thi chỉ từng loại thuốc cho Bản Ngã Sơ Tâm cắt thuốc, sửa sang lại các loại dược liệu.

Bản Ngã Sơ Tâm thích nhìn bộ dáng Đường Thi lúc nói về y dược, khi đó nàng rất sống động, đôi mắt sáng ngời, hắn cũng thích nhìn nàng khi yên tĩnh ngưng mắt bắt mạch.

Đường Thi cảm động với tinh thần trượng nghĩa của Bản Ngã Sơ Tâm, cứu trợ nàng lúc nguy nan, lại cẩn thận chăm sóc mình.

Kiến thức y dược của Bản Ngã Sơ Tâm ngày càng tốt, hai người ngày càng có nhiều đề tài chung khi nói chuyện.

Ngày đêm làm bạn một thời gian sau, hai người càng thêm ăn ý. Hàng xóm chung quanh rất hiếu kì về người nam nhân đột nhiên xuất hiện này, nhiều lần dò hỏi Bản Ngã Sơ Tâm về quan hệ giữa hai người, nhưng hắn hỉ cười không nói gì, khiến người ta không hiểu ra sao.

Thời gian trôi qua, mọi người trong thôn càng thêm quen thuộc, có người nói nửa đùa nửa thật: “Đường tướng công, khi nào thì huynh đẹ thành thân với Đường đại phu vậy? Bọn ta đều đang mong được uống rượu mừng của hai người đây.”

Bản Ngã Sơ Tâm nhìn Đường Thi đang bắt mạch khám bệnh, cười tủm tỉm: “Nhanh ấy mà.”

Buổi tối hai người sửa soạn lại tủ thuốc, Bản Ngã Sơ Tâm dò hỏi Đường Thi: “Hay là, tìm một ngày lành, chúng ta thành thân?”

Hai má Đường Thi ửng hồng.

Nhấn Mở Bình Luận