Chương 11: Vân Cầu- Vọng hương Thôn

Con Đường Vận Mệnh

Trên một khoảng đất trống, rộng gần 1000m2 hiện tại có hơn 200 người mang vũ trang đầy đủ đang đứng đối diện nhau. Lấy dòng suối chính giữa cắt ngang làm ranh giớ, cả 2 trăm người này đang dương cung bạt kiếm, chỉ cần được lệnh thì bọn họ sẵn sàng băng qua dòng suối mà chém giết.

2 bên được phân chia rõ ràng, một bên mang giáp thú, trang bị bằng đồng thô sơ, chủ yếu là Đao đồng, thương đồng, mộc thuẫn,. còn bên kia mang giày vải, áo bố, đầu búi tóc theo kiểu người Hán. Trang bị có chút cải tiến hơn, bọn họ dùng thiếc kiếm, thiếc thương, ngoài ra còn có hơn 20 cung thủ dùng trương cung. Xem ra bên quân đội người hán đều là Binh lính cấp 2. Còn bên người Man kia là binh cấp 1. Xem ra thắng bại cũng đã rõ ràng rồi.

Phía bên quân hán tự nhiên tách ra 2 bên chừa một hàng, từ bên trong có một lão già tuổi khoảng lục luần, mang khí thế của một nho gia bước ra.

“ đám Man Di mọi rợ các ngươi còn không mau bỏ vũ xuống đầu hàng. Nếu không bọn ta sẽ cho diệt toàn thôn, già trẻ lớn bé không tha”

“ hừ bọn người Hán kia đừng quá lớn lối, nơi này xưa kia là đất Văn Lang, các ngươi là lũ cướp nước bọn ta, mà giờ đây còn lớn lối. cho dù bọn ta có chết cũng không bao giờ phục.”

“ Hỡi Thôn Vọng Hương, cùng lão già này tử chiến, sông có thể cạn, núi có thể mòm, nhưng người Việt ta không bao giờ khuất phục bọn xâm lăng! Giết”

“ giết! giết! Giết!” tiếng rống vang lên làm dậy sóng cả núi đồi.

Binh lính cấp 1 với binh lính cấp 2 giống như cừu và bầy sói. Chẳng mấy chốc đội quận 100 người, nay chỉ còn hơn 20 người đang co cụm lại một chổ.

“ còn không mau đầu hàng” Lão già người Hán giọng khinh miệt.

“ hừ! có chết cũng không hàng!” đám binh man di kia gầm lên, tay rung bần bần, nhưng đôi mắt giận như téo lửa như muốn thiêu sống đám người Hán kia.

Lão già người Hán gầm rống “ Giết chết bọn man di này cho lão gia tử, giết sạch giết càng nhiều càng tốt, sống trên đất Hán ta, không biết yên thân giúp Hán mà lại một lòng nghịch mưu phản Hán. Loại Man di các ngươi ta phải giết từ trong trứng giết ra.

Đám tráng binh như sài lang hổ gấu, điên cuồng lao vào chuẩn bị một tràn chém giết đẫm máu.

Bỗng nhiên một tiếng sói tru lanh lãnh vang lên, sau đó là một tràn hú dài của vô số con sói, tiếng sói hú nghe lanh lãnh lạnh cả sống lưng.

Sắc mặt lão già người Hán chợt biết quát lớn “ không hay, có lang sói tập kích, tất cả theo ta rút lui!”

“Chạy đi Đâu” Lê Giang cưỡi một con bạch lang lớn tay cầm trường thương, thế như vũ bão xông thẳng lao vào giữa đội hình Hán Binh. Theo sau hắn là hơn 30 Lang Thương Binh và Lang Đao Binh. Nhìn khí thế củng như phong cách, thì đây cũng là Binh Lính cấp 2 rồi.

Lang Sói là một trong những hung thú nỗi tiếng là tàng ác, chúng là nỗi khiếp sợ đối với dân cư vùng cao. Nay một đàn sói hơn 50 con, lên lưng chúng còn có 1 chỉ huy nhân loại, sức chiến đấu vượt xa dự kiến.

Tuy bọn người Hán chiến ưu thế về số đông, nhưng nỗi khiếp sợ đối với hung thú, cũng như bị tấn công bất ngờ, nên đội hình chúng vô cùng hỗn loạn.

Đám lang binh như hổ lạc vào bầy gà, từng con từng con bị tiêu diệt, lão già người Hán kía bộ mặt hống hách lúc nãy đã thay bằng bộ mặt xám như tro cắt không ra giọt máu.

Nhìn tràng diện phía dưới Hoàng Kỳ Phương hưng phấn không thôi, bên cạnh nàng là ba chị em Thanh Ngọc, Mỹ Hà và Minh Hương, còn có Lê Mặc và Vương Hạo.

“ bẩm chúa công, việc bên kia đã xong, Lưu Bình Thôn đã hoàn toàn bị diệt, không biết chúa công muốn giữ lại hay là phá hủy” A Mã chạy hổn hển thông báo cho Hoàng Kỳ Phương tin tức quan trọng.

3 ngày trước sau khi phát hiện Vọng Hương Thôn cùng Lưu Bình thôn xảy ra chiến tranh, nàng cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất thực hiện kế hoạch cũng như bành trướng thê lực của mình ra. Hơn thế nữa Vọng hương thôn có thể là một trong nhưng bộc tộc của Lạc tướng khi xưa, nên nàng đã quyết tâm là ra cái trận địa này.

Đầu tiên chia binh lực ra làm 2, 1 do Lê Giang chỉ huy, lực chọn thời cơ thích hợp để tiêu diệt quân binh Lưu Bình thôn, cũng như cứu giúp Vọng Hương thôn với hi vọng bọn họ sẽ biết ơn và gia nhập vào Vô Ưu thôn.

Còn đội thứ 2 do Vương Hổ chỉ huy đơi lúc quân binh Lưu Bình thôn xuất chinh thì tiến vào đánh chiến Lưu Bình Thôn. cái thôn này không thể nào giử được, bởi vì cái lão già kia là một kẽ Hán trung. Chỉ có giết lão, hủy thôn thì đám dân trong thôn sẽ trở thành lưu dân, tới lúc đó chỉ cần cho bọn họ chút lợi ích thì sẽ không cần phải lo thiếu dân cư.

“ A Mã, ngươi bảo Vương Hổ cứ như kế hoạch tối qua mà làm. Trực tiếp hủy thôn, đem tất cả, ta nhắc lại là đem về tất cả tài nguyên, còn bọn lưu dân kia, tên nào đi theo thì tha còn lại…..”

Phía bên này trận chiến dường như đã ổn thỏa. với thế công như lang như hổ, quân binh Lưu Bình thôn lập tập bỏ vũ khí xuống giơ tay đầu hàng, một số tráng binh không chỉu nổi sự khiếp sợ trực tiếp ngất đi, phía dưới hạ thân chảy ra không ít dung dịch màu vàng vàng, mùi khai khai bốc lên.

Riêng quân binh Vọng Hương thôn sắc mặt phấn khởi khi nhìn thấy địch nhân bi tiêu diệt nhưng trưởng thôn Vọng Hương thôn sắc mặt không khỏi khó coi một chút, đôi mắt suy tư trầm ngâm. Trong phút chốc lão dường như già thêm vài tuổi.

Lê Giang sắp xếp đâu vào đó, tới lúc này đoàn người Hoàng Kỳ Yên mới từ từ bước đến. cưỡi một thớt Hoàng mã xung quanh không thiếu tùy tùng, hộ vệ mưu sĩ. Hoàng Kỳ Yên ngạo nghễ bước tới trước mặt lão già người Hán.

“ không biết lão nhân gia xưng hô như thế nào?” Nàng mỉm cười nhìn lão già người Hán đang quì dưới đất, trên cổ lão còn dắt một thanh đao sáng lóa, sẵng sàng bất cứ lúc nảo cũng có thể cắt bay đầu lão.

Mắt lão đỏ rực giọng nói đầy oán hận “ hừ bọn man di các ngươi to gan dám chống đối Đại Hán ta, sẽ có ngày các ngươi sẽ bị tru diệt”

“ hey! Thì ra là một NPC ngu trung! Thôi có lẽ không thể thu phục được rồi!” Nàng thầm nghĩ trong lòng. Vì thế nàng cũng không thèm dong dài trực tiếp lướt qua đi đến đám người Vọng Hương Thôn.

Vân Cầu nhìn thấy đoàn người kia bước tới liền chỉnh trang lại y phục, một đoàn hơn 30 người liền quì xuống. Vần Cầu dẫn đầu, cung cung kính kính nói.

“Lão đầu Vân Cầu xin đa tạ ơn cứu mạng của ân công, từ nay về sau nếu ân công có việc gì, chỉ cần nói một lời, cho dù có chết Vân Cầu vẫn không từ nan”

Khóe miệng nàng giật giật, “ con bà nó, kiểu này là sao, mình lão thì làm được gì, lão già này coi bộ khó chơi à nha!” suy nghĩ trong lòng như thế nhưng nét mặt nàng vẫn tươi cười.

“ Vân Lão xin đừng khách khí, chúng ta đều là dòng giỏi Âu Lạc sinh ra từ một cha, uống sữa cùng một mẹ, không nên khách khí” nói những lời này Hoàng Kỳ Phương có chút rợn cả người.

“ thôi, vì mục tiêu, giả dối một chút!” Nàng thầm nhắc nhở mình.

“vậy ân công là người của Âu Lạc!” Vân Cầu có chút nghi hoặc.

“ đúng ta là hậu duệ của Hùng Vương! Nay vâng mệnh tổ tiên cùng các dòng giỏi chiến tướng xưa kia, một lòng cùng nhau dựng lại nước!” nói tới đây tay nàng chắp lại hướng lên trời, đôi mắt phát ra tinh quang sáng ngời, đồng thởi hiện ra vẽ thành kính khi nhắc tới Hùng Vương cùng Lạc tướng.

Nhấn Mở Bình Luận