Con Đường Vận Mệnh
Siết chặt đôi bàn tay Hoàng Kỳ Phương cúi đầu đối với Hùng Phong, “chào Hùng đại thiếu.” giọng nói không chút tình cảm giống như một cỗ máy.
“ nếu không có chuyện gì thì tôi xin đi trước!”
Nói xong nàng liền muốn đi, nhưng lại có một giọng vô cùng chói tai vang lên.
“ thứ vô dụng như cô thì có chuyện gì, không bằng hãy đi theo Hùng đại thiếu mà học hỏi!” kế bên một cô gái có thân hình nóng bỏng, khuôn mặt có chút dể nhìn, nhưng lời nói lại cực kỳ điêu ngoa.
“ ha ha ha, thật ngại quá, ta quản người không nghiêm, mà Tiểu Ưu nói đúng, nếu Kỳ Phương đại mỹ nhân không chê thì hãy đi với chúng tôi, hôm nay tôi sẽ cho cô thấy một cái võ tướng có thực lực như thế nào.”
Không đợi Hoàng Kỳ Phương đồng ý, Lương Trọng đã lôi nàng đi theo sau Hùng Phong.
Và thế là, lại một lần nữa Hoàng Kỳ Phương lại bước vào quân doanh. Khi thấy nàng vì cấp bậc nàng là Hiệu Úy, nên đám lính thủ vệ liền cung kính cúi đầu chào nàng. Điều này làm cho Hung Phong tưởng rằng bọn vệ binh đang cuối chào hắn, làm cho cái mũi của hắn ngước lên trời. sau đó tự cao tự đại nói.
“ Kỳ Phương đại mỹ nhân, cô có thấy bọn thủ vệ bihn doanh không? Bọn chúng vừa hành lẹ với tôi đấy. nói thật, ở thành Giao Chỉ này, nếu Hùng Phong tôi nói một thì chắc chắc sẽ không một ai dám nói hai” ha ha ha.
“ ông chủ! Ta cần đổi một cái thăng tướng lệnh!” Giọng điệu hùng Phong rất lớn, dường như muốn cho toàn bộ cái Giao Chỉ Thành biết hắn đi đổi thăng tướng lệnh.
Không lâu sau hắn cần trên tay một cái lệnh bài màu trắn bên trên có khắc một chữ Tướng thật lớn.
“ Kỳ Phương đại mỹ nữ! cô có biết đây là cái gì không! Ha ha ha đây là một cái thăng tường lệnh. Mà chắc đẳng cấp như cô cũng chẳng biết thăng tướng lệnh là gì đâu nhĩ”
“ nay để tôi cho cô biết một chút kiến thức! Thăng tướng lệnh là dùng để thăng cấp võ tướng, hắc hắc, tại cái khu vực quanh đây chỉ có duy nhất chỉ có Hùng Phong thôn mới có khả năng đổi được thăng tướng lệnh!”
Kế bên có không ít kẻ lâu la không ngừng tán dương, vỗ mông ngựa, làm cho Hùng Phong thích chí vô cùng.
“ thì ra Hùng Phong thôn đã giết xong 1000 cái sơn tặc, hắc hắc, đúng là thôn trang đứng đầu Việt Nam mà. Hùng thiếu thật là tài ba! Hùng Thiếu Uy vũ! Hùng Thiếu uy vũ.” Một đám thét lớn.
“ làm loạn! đám dân đen các ngươi mau cút, nếu không ta sẽ tống các ngươi vào ngục!” ngay lập tức một tên thủ vệ quát lớn.
Ngay lập tức bọn lâu la liền câm nín không dám hó hé một lời.
“hắc! hắc” Hùng Phong cười trừ một cái rồi vẩy tay cho bọn họ rút lui. Nhưng trên đường đi hắn không ngừng thị uy sức mạnh Hung Phong thôn. Trong mắt người khắc chắc hẳn là một tên có thực lực vô cùng. Nhưng trong mắt Hoàng Kỳ Phương thì chẳng khác nào là một con khỉ đang diễn trò.
Hiện tại Hoàng Kỳ Phương đang rất là khó chịu, không biết làm cách nào để thoát ra cái đám ôn dịch này đây. Thì bất ngờ có một toán binh sĩ thủ vệ bước tới chận đầu đám người.
“ Ngươi là hùng Phong trưởng thôn Hùng Phong!” tên đội trưởng thủ vệ hỏi.
“ đúng! Không biết quan gia có gì chỉ bảo!?” Hùng Phong cung kính.
“ nhận mệnh thái thú đại nhân, mời tất cả thôn trưởng tham gia hội công phạt Hằng Hà sơn trại, đến phủ thái thú nhận nhiệm vụ!” tên đội trưởng chắp tay về hướng phủ thái thú nói.
“thật! có nhiệm vụ công phạt sơn tặc!” Hùng Phong có chút không tin.
“ chuyện công vụ phủ thái thú chẳng lẻ chuyện có thể chơi!” tên đội trưởng có chút không vui.
“ thật, ta tin, thật là cám ơn quân gia!” Hùng Phong biết mình không thể nào đắt tội với tên đội trưởng nên vô cùng nhẫn nhịn.
Tên đội trưởng cũng chẳng thèm ngó tới thái độ Hùng Phong, liền tập tức rời đi. Nhưng hắn vừa đi được một bước thì có một âm thanh dịu dàng gọi lại
“ vị đội trưởng! ta có chút chuyện cần hỏi”
Âm thanh này chính là Hoàng Kỳ Phương, Lương Trọng đứng kế bên liền sợ tái mặt, theo lẽ thường chỉ có những trưởng thôn mới có tư cách nói chuyện với quân gia, vậy mà Kỳ Phương là một dân đen sao dám làm càn.
“Kỳ Phương! Em mau xin lỗi quan gia, nếu không có chuyện gì anh không thể giúp được cho em đâu!” Lương Trọng mang theo giọng điệu ra lệnh. Hiện tại trong lòng hắn rất là phẫn uất, khó lắm hắn mới ôm được bắp đùi của Hùng Phong đại thiếu, thế mà hết lần này đến lần khác lại bị Hoàng Kỳ Phương cùng đám bạn phá hoại.
Hùng Phong cũng một mực mộng bức, hắn là một cái thôn trưởng thực lực mạnh nhất cái thành giao chỉ này, mà đối với quan gia vẫn phải cung kinh, nhưng con tiện nhân Hoàng Kỳ Phương kia tuy âm thanh có nhỏ nhẹ êm tai, nhưng chẳng hề có chút cung kính tới quan gia.
“ hắc! tiện nhân! Lần này ngươi đắc tội với quan gia thì nhà ngươi chỉ có chết chắc, tốt nhất là bị đánh chết tại chỗ, sau đó, con tiện nhân này phải quỳ liếm xin gia nhập Hùng Phong thôn ta!”
Đa phần người có mặt tại đây đều cho rằng Hoàng Kỳ Phương sẽ chết chắc. nhưng một màng muốn cho người ta tế ngửa.
“ tham kiến Hiệu Úy đại nhân!” tên đội trưởng cúi đầu cung kính, phía sau mấy tên lính phía sau cũng cúi đầu hành lễ.
“ thảo phạt sơn trại là như thế nào?”
“ bẩm Hiệu Úy đại nhân! Theo công văn từ phủ thái thú, tiến hành ghi danh xung quân thảo phạt Hằng Hà sơn trại, cái thôn trưởng ghi danh, tùy theo chiến công mà có phần thưởng nhất định. Đồng thời khi tiêu diệt sơn tặc, hồn tướng các thôn trưởng sẽ nhận được gấp 1.5 lần” tên đội trưởng cung kính trả lời.
“ Hằng Hà sơn trại là chỗ nào!”
“ Hằng Hà sơn trại cách Giao Chỉ thành 800 dặm về phía đông, có hơn 8000 sơn tặc!”
“ 8000 sơn tặc, vậy là sơn trại cấp 3!”
“ vâng! Sơn trại cấp 3!theo như tình báo Hằng Hà sơn trại có tất cả 4 cái trại chủ, thực lực ít nhất là võ tướng cấp 1. Ngoài ra có 1000 kỵ binh!”
khi nghe tới thực lực sơn tặc đã có không ít người chân rung cập, đặc biệt là Lương Trọng miệng hắn ngoắc thật to, có thể chứa 2 cái trứng gà.
“ nhiều sơn tặc như vậy sao có thể giết! được!”
“phủ thái thú ra 3000 quân cấp 3 trong đó có 1000 kỵ binh,!” tên đội trưởng không cách nào dấu diếm.
Một con ngựa, cho dù rẽ nhất là Hoàng Phiêu cũng 20 vàng, 20 vàng a! bằng 20 triệu đôlla. 1000 kỵ binh đúng là một con số không tưởng.
“ được rồi người đi làm nhiệm vụ của mình đi!”
“ vâng! Hiệu Úy đại nhân!”
“ này Hùng Phong thôn trưởng, các ngươi cũng nghe rồi đấy! bọn sơn tặc hùng mạnh không cùng, ta nghĩ các ngươi nên tạm dừng tarng bức ở đây đi, về mà chuẩn bị, kẻo không lúc chiến đấu lại bị tụt quần!”
“ hắc! Hắc!hắc!”
Hùng Phong đứng trân người hình Hoàng Kỳ Phương rời đi, hắn muốn xả giận, hắn muốn mắng chữi. nhưng hắn hiện hắn còn nhiều chuyện để làm, nén giận, cố nén giận.
Hắn phất tay một cái rồi cùng đám lâu là đi về Đại Việt công hội.