Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Editor: Vy Vy 1505
Xe ngựa Tĩnh Bắc Hầu phủ chờ bên ngoài cửa Huyền Vũ, Kỷ Uyển Thanh bước ra khỏi cửa cung liền thấy nha hoàn Lê Hoa từ trong xe ló đầu ra, lo lắng nhìn về cửa cung.
“Tiểu thư!” Lê Hoa mặt tròn mắt to, vừa thấy chủ tử thì hết sức vui mừng, vội vàng nhảy khỏi xe ngựa đi đến bên cạnh nàng.
Chủ tớ hai người lên xe, phu xe đánh roi, móng ngựa cộc cộc về phủ.
“Lê Hoa, rót cho ta một chung trà.” Kỷ Uyển Thanh đi tới đi lui hơn một canh giờ, vừa khát vừa mệt, cầm chung trà sờ thấy không nóng thì uống liền hai chung mới cảm thấy đỡ khát.
Kỷ Uyển Thanh ngồi trên giường nhỏ, Lê Hoa bước lên phía trước xoa chân cho nàng, xoa được một lát, nàng cảm thấy tốt hơn một chút, buông lỏng thân thể nằm nghiêng dựa vào gối.
Động tác của nàng ưu nhã nhưng có phần lười nhác, nếu mẫu thân còn sống nhất định không cho phép.
Ở đời trước tính cách Kỷ Uyển Thanh có phần nhanh nhẹn hoạt bát, đời này trở thành người cổ đại, luôn luôn phải hết sức chú ý, nàng chưa hoàn toàn tiếp nhận được những quy củ này, nhưng sợ làm mất mặt cha mẹ, nên phải cố gắng học tập tuân thủ quy tắc hơn mười năm, đã thấm vào xương cốt.
Như vậy cũng tốt, cuối cùng cũng không phụ kỳ vọng nhiều năm của cha mẹ.
Cha mẹ qua đời đã ba năm, nàng cũng khôi phục rất nhiều, nhưng gần đây tới hạn mãn tang, ngược lại lúc nào Kỷ Uyển Thanh cũng thương cảm.
“Tiểu thư” Lê Hoa vừa xoa chân cho chủ tử, vừa lo lắng hỏi: “Không biết Hoàng hậu triệu người vào cung có chuyện gì không ạ?”
Trời sinh vốn sợ hoàng quyền, giọng nói của Lê Hoa ép xuống cực thấp, lúc nói chuyện còn không quên nhìn hai bên.
Kỷ Uyển Thanh giương đôi môi nhợt nhạt, khẽ cười lạnh: “Nay tiểu thư nhà muội chỉ là một bé gái mồ côi, chỉ còn cái họ Kỷ này và việc hôn nhân là có thể lợi dụng được mà thôi.”
“Tiểu thư, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lê Hoa là con gái của nhũ mẫu Kỷ Uyển Thanh, cùng lớn lên với nàng, vô cùng trung thành, nghe như vậy không ngừng hoảng hốt.
“Còn có thể làm sao, người ta là dao thớt, ta là thịt cá, chỉ có thể binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn thôi.” biện pháp ứng đối còn phải đợi đối phương ra chiêu mới có thể nghĩ.
Đôi với hôn nhân, Kỷ Uyển Thanh đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước. Ở cổ đại vẫn có người một vợ một chồng như cha mẹ nàng, nhưng trường hợp này rất hiếm, đa số nam nhân đều có rất nhiều thê thiếp, ham thích trái ôm phải ấp.
Kỷ Uyển Thanh cảm thấy chính mình chưa chắc may mắn gặp được một nam nhân như cha nàng nên đã sớm có chuẩn bị tâm lý. Nếu gặp phải trường hợp thứ hai, nàng sẽ xem việc lấy chồng như một công việc, nếu không thể tìm được việc làm khác, nàng sẽ bảo vệ bát cơm này cho đến khi về hưu chết già.
Đối đãi bình thường, nếu đối phương có thể trở thành cộng sự đủ tư cách, chung sống hòa thuận, cuộc sống trôi qua cũng sẽ không quá khó khăn.
Nhưng giờ hoàng hậu âm mưu cho nàng một công việc có độ nguy hiểm cao, hướng đi của nàng vẫn sẽ như cũ không thay đổi, cố gắng làm tốt công việc của mình, gặp chiêu phá chiêu.
Lê Hoa chắp tay trước ngực, lẩm bẩm nói: “Cho dù kết hôn, muội cũng hy vọng tiểu thư tìm được một mối hôn sự tốt.”
Kỷ Uyển Thanh không nói, nàng cảm thấy việc này có nhiều điểm kỳ lạ, không hợp với lẽ thường, nếu là một nhà có gia thế tốt sẽ không xem trọng nàng, phải biết rằng đích nữ của thúc phụ cũng đến tuổi cập kê, đường muội hiện giờ chính là thiên kim phủ Tĩnh Bắc Hầu có tiếng có miếng.
Nhưng nàng cũng không nói gì thêm, Lê Hoa rất trung thành, Kỷ Uyển Thanh không muốn Lê Hoa lo lắng, chỉ nói vài câu phụ họa.
Xe ngựa lộc cộc rất nhanh đã về phủ Tĩnh Bắc Hầu, tiến vào cửa hông, dừng tại cửa thùy hoa, nàng được Lê Hoa đỡ xuống xe.
Mái hiên uốn lượn, đình viện sâu thẳm, quan cảnh trước mắt rất quen thuộc, nàng đã từng cười cười nói nói rất nhiều lần, chỉ tiếc bây giờ cảnh còn người mất. Trải qua thời gian ba năm, Kỷ Uyển Thanh sớm đã được mài giũa, vẻ mặt nàng không thay đổi bước vào chính viện.
Hậu trạch chính viện là Duyên Thọ Đường, là nơi ở của thái phu nhân Hà thị, tổ mẫu Kỷ Uyển Thanh, phụ thân nàng và thúc phụ đều là con ruột của tổ mẫu, Tĩnh Bắc hầu đổi người, địa vị của thái phu nhân vẫn vững vàng như cũ.
“Uyển Thanh thỉnh an tổ mẫu.” nàng bước vào cửa, hành lễ với tổ mẫu.
“Không cần đa lễ, con ngồi đi.”
Thái phu nhân tuổi gần sáu mươi, nhưng nhờ bảo dưỡng tốt nên nhìn qua chỉ trên dưới năm mươi, làn da bà trắng nõn, hai mắt có thần, búi tóc đen bạc được vấn bởi một chiếc khăn che trán màu xanh lục khảm phỉ thúy, bà mặc bộ quần áo xanh ngọc thêu chữ phúc, cả người gọn gàng sạch sẽ, thần thái sáng láng, xem ra nỗi buồn vì mất con trai trưởng sớm đã phai nhòa.
Đổi với trưởng tôn nữ Kỷ Uyển Thanh, tình cảm của thái phu nhân rất phức tạp, trước kia bà không thích con dâu độc chiếm con trưởng, nên không thích hai đứa cháu gái, nhưng giờ hai nàng mất cha mẹ, bà lại thêm mấy phần thương tiếc.
Chỉ là những thứ này cũng không sánh bằng tiền đồ trong phủ.
Thái phu nhân đương nhiên biết rõ con trưởng tài giỏi, con thứ lại bình thường, bây giờ con thứ tiếp nhận tước vị, bởi vì ông ta không theo quân, không thể nắm bắt được thế lực nhiều năm trong quân của cha và huynh trưởng, nay Tĩnh Bắc Hầu phủ đã gần suy tàn, nhất định phải kiếm được một lối thoát.
Thái phu nhân biết con thứ muốn dựa vào Kỷ Hoàng hậu, bà cũng biết Kỷ Uyển Thanh tiến cung vì chuyện gì, lòng bà hiểu rõ, cũng ngầm cho phép.
Sắc mặt Kỷ Uyển Thanh không đổi, nhìn rất bình tĩnh, chỉ là sự bình tĩnh này của nàng làm thái phu nhân có chút bối rối, sợ bị nàng thấy rõ ý nghĩ cùa mình.
Dù thái phu nhân vẫn một mực cho rằng, thân là nữ nhi Kỷ gia, hy sinh vì gia tộc là điều phải làm, nhưng lúc này bà cũng cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
Thái phu nhân ho khan hai tiếng, nói: “Đại nha đầu tiến cung nửa ngày cũng đã mệt mỏi rồi, con hãy trở về dùng cơm trưa rồi nghỉ ngơi đi.”
Kỷ Uyển Thanh quả thực rất bình tĩnh, nàng hiểu rõ, từ giây phút phụ thân qua đời, chủ nhân Hầu phủ đã thay đổi, địa vị tỷ muội các nàng cũng thay đổi, cảnh còn người mất, tổ mẫu cũng không còn là tổ mẫu trước kia.
Rất thực tế, cũng rất bình thường.
Kỷ Uyển Thanh rất biết nghe lời, chưa ngồi ấm chỗ đã đứng dậy hành lễ rồi trở về phòng.
Viện của nàng gọi là Triều Hà Viện, trong hậu viện ngoại trừ chính đường thì viện của nàng là tốt nhất, năm đó cha mẹ đã lựa chọn cẩn thận tỉ mỉ. Ba năm trước phát sinh biến cố, Kỷ Uyển Thanh đã đưa muội muội song sinh vào ở chung.
Tỷ muội các nàng chia nhau ở hai bên trái phải của viện, Kỷ Uyển Thanh đi thẳng đến gian phòng bên trái, nàng rửa mặt rồi đổi một bộ quần áo mặc nhà, vẫn chưa thấy muội muội qua, nàng ngạc nhiên hỏi: “Nhị tiểu thư đâu, thân thể nàng khó chịu sao?”
Muội muội nàng tên Kỷ Uyển Tương, thân thể mảnh mai, tử nhỏ hay bệnh vặt, sau khi cha mẹ và huynh trưởng qua đời, bệnh của muội muội trở nên nghiêm trọng hơn, Kỷ Uyển Thanh không yên lòng nên kêu nàng sang ở chung, tận tình chăm sóc, nàng mới khỏe lại.
Tình cảm giữa hai tỷ muội rất tốt, hiện giờ lại sống nương tựa vào nhau, hôm qua biết Hoàng hậu triệu kiến Kỷ Uyển Thanh, Kỷ Uyển Tương rất lo lắng cho tỷ tỷ, đứng ngồi không yên, nếu không phải đang bận chuyện gì, nàng đã sớm sang đây.
“Bẩm tiểu thư, thân thể nhị tiểu thư vẫn bình thường, chỉ là bị gọi qua viện của nhị phu nhân.”
Người nói là Hà thị, nhũ mẫu của Kỷ Uyển Thanh, Hà thị là nha hoàn hồi môn của Kỷ mẫu, sau đó làm nhũ mẫu cho tiểu chủ tử, tỉ mỉ chăm sóc mười mấy năm, nói câu vượt quá giới hạn, bà xem tiểu chủ tử như con gái ruột của mình vậy.
Còn nhị phu nhân trong lời bà nói là thẩm thẩm của của Kỷ Uyển Thanh, hầu phu nhân hiện giờ, nhưng mấy người Hà ma ma vẫn luôn cố chấp không thay đổi cách gọi.
Hà ma ma rất lo lắng: “Nhị tiểu thư qua chỗ thái phu nhân thỉnh an đã lâu mà chưa thấy về nên nô tì cho người hỏi thăm, nghe nói sau khi ra khỏi Duyên Thọ Đường, nhị tiểu thư bị nhị phu nhân gọi qua.
Kỷ Uyển Thanh nhíu mày, thẩm thẩm xuất thân tầm thường, tầm mắt không cao, nhưng lúc nào cũng dương dương tự đắc, bà ta đã từng bày ra bộ dáng Hầu phu nhân kiêu căng ngạo mạn, nhưng chưa bao giờ gọi riêng tỷ muội các nàng qua viện của bà nói chuyện.
Xem ra tỷ muội các nàng vừa hết hạn để tang, đầu trâu mặt ngựa liên tiếp ập tới.
Kỷ Uyển Thanh nhìn sắc trời, hiện đã qua giờ ngọ, nàng đang định đi đón muội muội thì Kỷ Uyển Tương trở về.
Tỷ muội các nàng là song sinh, lúc nhỏ bộ dáng vô cùng giống nhau, nhưng càng lớn lên lại càng khác biệt, nhìn tổng thể bây giờ cũng tương tự năm sáu phần, đều là mỹ nhân tuyệt sắc.
Chỉ là Kỷ Uyển Tương giống mẫu thân, lông mày vừa cong vừa mảnh, cặp mắt mang theo vẻ yếu đuối, giống như mỹ nhân bước ra từ bức tranh cổ trang, mà đường nét của Kỷ Uyển Thanh lại có phần giống phụ thân, đuôi mày và khóe mắt hơi nhếch lên, ánh mắt sáng ngời, thần thái rực rỡ, thêm mấy phần tràn trề khí khái hào hùng.
Mắt Kỷ Uyển Thanh nhạy bén, dù muội muội đã cố tình che giấu, nàng vẫn phát hiện khóe mắt muội muội ửng đỏ.
Kỷ Uyển Tương vừa mới khóc xong.
“Tiểu muội, đã xảy ra chuyện gì?” Kỷ Uyển Thanh bước nhanh đến, cầm tay muội muội, sắc mặt nàng hạ xuống: “Nhị thẩm đã nói gì với muội?”
“Không có gì đâu tỷ tỷ.” Kỷ Uyển Tương ngước mắt lên, nhìn vẻ mặt đang mệt mỏi của tỷ tỷ, trong lòng nàng chua xót, vội nói: “Chỉ là muội thấy nhị thẩm và đường muội mẹ con hòa thuận vui vẻ, muội thấy cảnh thương tình thôi.”
Kỷ Uyển Tương thấy tình cảnh tỷ muội hai người khó khăn, không muốn làm tỷ tỷ lo lắng thêm, cố gắng che đậy không nói, dù sao nói với tỷ tỷ chuyện này thì nàng cũng bất lực, có thể giấu được lúc nào thì hay lúc đó.
Nhưng Kỷ Uyển Thanh hiểu rất rõ muội muội của mình, năm đầu tiên mất cha mẹ và huynh trưởng, muội muội rất dễ thấy cảnh thương tình, nhưng thời gian trôi qua rõ ràng đã tốt hơn, Kỷ Uyển Tương chắc chắn có chuyện giấu nàng.
“Tiểu muội, muội có chuyện gì không thể nói với tỷ tỷ sao?” Kỷ Uyển Thanh nhìn qua nha hoàn và nhũ mẫu đi theo Kỷ Uyển Tương, nói: “Không nói cũng được, tỷ sẽ hỏi các nàng ấy, nhất định sẽ có người nói ra.”
Tất cả khế ước bán thân của nô bộc Triều Hà Viện đều nằm trong tay Kỷ Uyển Thanh, mẫu thân nàng quản lý Hầu phủ nhiều năm, không phải không biết lòng dạ con người, bà biết cuộc sống các con sau này sẽ không dễ dàng, lúc hấp hối bà lựa chọn lại một lần những người tâm phúc bên mình, cũng giao hết văn tự bán mình của nô bộc cho con gái lớn.
Tính tình Kỷ Uyển Tương không thích hợp làm chuyện lớn, hạ nhân trong Triều Hà Viện, thậm chí nhân thủ cha mẹ để lại đều vâng lời Kỷ Uyển Thanh, như thiên lôi sai đâu đánh đó, nếu nàng muốn hỏi, nhất định có thể hỏi ra.
Kỷ Uyển Tương biết không giấu được tỷ tỷ, đành phải nói ra, chuyện là nhị thẩm xem xét cho nàng một mối hôn sự, sau khi “dò hỏi” ý kiến của cháu gái, nói là vài ngày sau sẽ định thân, Trời sinh nàng rất nhạy cảm, biết nhị thẩm không có ý tốt, dùng cách gì cũng không từ chối được, chỉ biết âm thẩm rơi lệ.
Căn phòng hoàn toàn tĩnh mịch, tình huống nàng lo lắng lúc trước đã xuất hiện. Từ xưa hôn nhân đại sự là do cha mẹ định đoạt, không hỏi ý kiến con cái, nay cha mẹ các nàng đã qua đời, loại chuyện này liền do chủ nhân Hầu phủ là thúc phụ và thẩm thẩm lo liệu.
Tỷ muội các nàng là con gái của tiền Tĩnh Bắc Hầu, nay thúc phụ thừa kế tước vị, theo lý phải tìm cho các cháu gái nhà chồng tốt, chuẩn bị đồ cưới thật hậu hĩnh, để tránh mang tai tiếng không tốt, chỉ là trong kinh thành này người mặt ngọt lòng đắng cũng không ít.
Lùi một bước mà nói, thúc thẩm không cần đếm xỉa đến thể diện, kiên quyết đẩy tỷ muội nàng vào hố lửa, cùng lắm thì hai người chỉ bị người đời phê bình mà thôi, cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Kỷ Uyển Thanh hiểu rõ vợ chồng nhị thúc, chỉ cần đạt được lợi ích, hai người chuyện gì cũng có thể làm.
Sắc mặt nàng thâm trầm, hỏi: “Nhị thẩm có nói với muội là nhà nào không?”
Nhắc đến việc này, cuối cùng Kỷ Uyển Tương nhịn không được rơi nước mắt, nàng nói: “Nhị thẩm nói là thất công tử Hàn quốc công gia.”
Muội muội vừa nói ra, mặt mày Kỷ Uyển Thanh trầm xuống cực điểm.
Hàn quốc công quyền cao chức trọng, là đối tượng Kỷ hậu rất muốn lôi kéo. Thất công tử chính là con trai út của vợ cả Hàn quốc công, theo lẽ thường chuyện hôn nhân của hắn rất dễ dàng, sẽ không đến lượt bé gái mồ côi như Kỷ Uyển Tương.
Chỉ tiếc Thất công tử trời sinh tính cách quái dị, vợ chồng Hàn Quốc công đến tuổi trung niên mới sinh hắn nên rất cưng chiều, cả ngày lêu lỏng gây sự, không làm việc gì nên hồn, chưa định hôn mà đã chạm vào tất cả nha hoàn trong viện, là công tử bột ăn chơi khét tiếng kinh thành. Chính vì vậy, các nhà thương con gái hoặc chú ý thanh danh cũng không muốn kết thân với hắn.
Hàn quốc công phu nhân rất nôn nóng, tính tình con trai đã không thể uốn nắn, nhưng làm mẹ bà không muốn con trai phải cưới một thê tử có gia cảnh bần hàn, chọn đi chọn lại mấy nhà có gia thế ở kinh thành mới ‘tạm vừa ý’ Kỷ Uyển Tương.
Mặc dù Kỷ Uyển Tương đã mất cha mẹ, nhưng tốt xấu gì cũng là thiên kim con vợ cả, giáo dưỡng tốt hơn nhiều người khác.
Kỷ Uyển Thanh tức đến nghiến răng nghiến lợi, đưa tay đập mạnh xuống bàn, phẫn nộ nói: “Được lắm, không ngờ nhị thẩm lại là người không biết xấu hổ như vậy!”
Kỳ thật ngoài những tật xấu cả kinh thành ai cũng biết, Kỷ Uyển Thanh còn biết thất công tử Hàn quốc công có một tật xấu khác, người này chay mặn đều không kiêng kỵ, còn yêu thích đồng giới, chỉ là hắn biết chuyện này không hay ho gì nên che giấu rất kỹ, không nhiều người biết.
Từ sau khi cha mẹ mất, Kỷ Uyển Thanh phải gánh nhiều trách nhiệm, nàng biết tầm quan trọng của việc tin tức linh thông nên phân phó tâm phúc trà trộn vào từng phố chợ, thu thập các loại tin tức, cứ cách vài ngày tin tức sẽ âm thầm truyền về.
Tuy không thể nắm bắt được hết tin tức tầng lớp thượng lưu, nhưng có thể duy trì tai mắt linh thông, đề phòng lâu không dùng bị mai một.
Cha Kỷ Uyển Thanh có để lại vài người tâm phúc, những người này đều rất có năng lực, tin tức về thất công tử này là bọn họ tình cờ biết được.
Lúc trước biết được xem như thuận dịp mà nghe, không ngờ bây giờ nhị thẩm lại muốn gả muội muội cho một người ghê tởm như vậy.
Kỷ Uyển Thanh nổi trận lôi đình, chuyện này tuyệt đối không thề xảy ra.
Nàng nhìn muội muội đang âm thầm rơi lệ, cố gắng đè xuống, thấp giọng trấn an: “Muội đừng sợ, có tỷ tỷ đây, việc này nhất định sẽ không xảy ra.”